CHUYỆN XƯA Ở ĐÀO GIA THÔN


Rốt cuộc viện nhỏ cũng an tĩnh lại, trong sân là một mảnh hỗn độn.

Pháo màu đỏ và đồ ăn rơi rớt từ bữa tiệc vương khắp nơi.

Ba đứa con rể của Đại Tần thị vội vàng quét tước, Trường Chính đang muốn đoạt chổi của anh rể lại bị bọn họ cười đẩy ra và nhân cơ hội trêu ghẹo một phen.

Hắn đỏ mặt đứng một bên, vào tân phòng thì ngượng ngùng, hỗ trợ cũng không cho hỗ trợ, thật không biết phải đi con đường nào.
Hôm nay người nhiều nên chuyện cũng nhiều, tiểu Tần thị sợ bị va chạm nên luôn ngồi trong phòng.

Trường Phương cũng thương vợ nên đã mang đồ ăn tới cho nàng ta.

Lúc này mọi người về hết nên tiểu Tần thị cũng thu dọn sạch sẽ đông phòng và chậm rãi đi tới tây phòng.
Trong tân phòng lúc này Xuân Hoa vẫn đội khăn voan như cũ, Đào Mai, Đào Hạnh và mấy đứa nhỏ đang ở trong phòng nói chuyện vui vẻ.

Thấy tiểu Tần thị đẩy cửa đi vào thế là Đào Mai nhanh chân lôi kéo nàng ngồi xuống và cười nói: “Chậm một chút!” Sau đó nàng ta đuổi đám nhỏ đang đùa giỡn ra bên ngoài, “Hỉ Tử, mang em ra ngoài chơi đi, đừng đụng phải mợ cả!”
Tiểu Tần thị cười nói: “Đại tỷ, ta đâu có yếu ớt như thế!”
Đào Mai nói: “Ôi giời, muội không biết cái đám này nghịch thế nào đâu, phải đề phòng mới tốt.”
Đào Hạnh cười nói với Xuân Hoa: “Xuân Hoa, đại tẩu của muội sang năm là sinh rồi, muội cũng nhanh lên để sang năm cha mẹ ôm hai đứa cháu, thế thì vui phải biết!”
Phùng Xuân Hoa xấu hổ không nói lời nào, mặt đỏ ửng.
“Tam muội đúng là cái gì cũng dám nói!” Đào Mai trừng mắt nhìn Đào Hạnh một cái và nói, “Cô dâu mới da mặt mỏng, miệng của muội đúng là không biết nặng nhẹ!”
Đào Hạnh che miệng cười, mấy phụ nhân thì lẩm bẩm nói giỡn.


Xuân Hoa vẫn trùm khăn, mới đầu nàng ta co quắp trò chuyện với mấy cô chị chồng, nay cũng chậm rãi thả lỏng.
Tiểu Tần thị nhìn sắc trời bên ngoài và nói: “Sắc trời cũng không còn sớm, em dâu, lát nữa muội phải chuẩn bị nháo động phòng đó.

Mấy người anh em của Trường Chính rất nhiều chủ ý xấu!”
Vất vả lắm mới hơi thả lỏng nay nghe vậy Xuân Hoa lại căng cả người, ngón tay xoắn lại, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.
Triệu thị, Lý thị, Lưu thị và Trương thị hỗ trợ thu dọn xong cũng không nóng nảy về nhà mà muốn chờ nháo động phòng xong mới đi.
Trong lòng Đại Tần thị cũng hiểu rõ mà không nói gì, chỉ rót mấy chén trà và vui tươi hớn hở nói với Lý thị: “Tam tẩu tử, ta đã rải rất nhiều táo và đậu phộng lên chăn hỉ kia, mong tụi nó sớm sinh quý tử, như vậy sang năm ta có thể ôm những hai đứa cháu!”
Lý thị vừa nhéo cánh tay vừa nói: “Đến lúc đó mỗi tay ngươi ôm một thằng nhóc béo, miệng có khi cười không khép vào được!”
“Buổi tối chúng ta để thằng nhóc nhà Đào Hạnh lăn, bộ dạng hắn chắc nịch, răng đều lại ham ăn!” Đại Tần thị nói.
“Thằng nhóc béo kia đúng là kháu khỉnh!” Lý thị khen.
Đang nói tới đó thì Đại Bảo và Nhị Bảo nhảy từ cửa sổ vào gọi Lý thị: “Bà nội!”
Sau đó tụi nó lại chào hỏi một lượt mọi người trong phòng.
Mấy ngày nay Lưu thị và Trương thị bận, không tiện chăm sóc con vì thế cũng nhớ tụi nó.

Trương thị ôm Nhị Bảo, Lưu thị ôm Đại Bảo vào lòng và hỏi: “Hai đứa tới làm gì? Lát nữa nương về rồi!”
Đại Bảo cười hì hì nói: “Con và Nhị Bảo cũng phải nhìn nháo động phòng!”
Lý thị cười mắng: “Nhóc con thì hiểu cái gì? Mau về nhà đi!”
Đại Bảo và Nhị Bảo lại giãy giụa tuột khỏi tay mẹ và chạy nhào về phía Lý thị làm nũng thế là Lý thị vui tươi hớn hở đồng ý.

Lúc này Tam Bảo đột nhiên nhảy ra từ sau cửa và vui vẻ reo lên: “Bà nội, cháu nghe thấy rồi nhé, bà đồng ý rồi thì cháu cũng muốn nhìn!”
Đại Bảo và Nhị Bảo đồng thời hỏi: “Tam Bảo, đệ theo bọn ta từ lúc nào?!”

Tam Bảo hừ hừ nói: “Các huynh không mang theo đệ thì đệ tự tới thôi!”
Trường Chính đẩy cửa tiến vào và đỏ mặt nói với Đại Tần thị: “Nương, đám Vĩnh Thịnh, Vĩnh Tân đều tới rồi, có thể chuẩn bị chút rượu không?!”
Đại Tần thị cười nói: “Ta đã sớm chuẩn bị rồi, nhìn con gấp gáp kìa!”
Trường Chính đỏ mặt oán giận: “Nương nói gì thế? Con mới không gấp gáp!”
Tam Bảo nhìn Trường Chính thẹn đỏ mặt thì hỏi: “Trường Chính thúc đã từng cưỡi chó chưa?”
Trường Chính bị hỏi thế thì không kịp phản ứng lại.
“Trường Chính thúc, bà cháu nói khi còn nhỏ mà cưỡi chó thì lúc đón dâu trời sẽ mưa.

Hôm nay thúc đón dâu trời không mưa chứng tỏ khi còn nhỏ thúc chưa từng cưỡi chó!” Tam Bảo bày ra bộ dạng tin tưởng tràn đầy nói: “Lớn lên cháu đón dâu ắt sẽ mưa, Tứ Bảo cũng thế, vì cả hai đứa từng cưỡi Hoàng Hoàng rồi!”
Mọi người trong phòng cười phá lên, Trường Chính thì vỗ vỗ đầu Tam Bảo nói: “Vậy lúc đón dâu Tam Bảo nhớ phải mang áo tơi nhé!”
Tam Bảo nghiêm trang gật đầu nói: “Vâng, cháu nhớ rõ.”
Màn đêm buông xuống, đèn dầu sáng lên.
Ngoài tân phòng chen đầy người xem náo nhiệt, đám anh em của tân lang chen trong phòng, cửa cũng đầy người, trên cửa là một đống trẻ con đang thò cổ vào nhìn.

Nháo Động Phòng đa phần chỉ có đám choai choai thích, có mấy phụ nhân thích xem náo nhiệt cũng xen vào.

Đại Tần thị và Lý thị thì đứng trong sân nghe.
Trong tân phòng ngọn đèn dầu lóe sáng, Trường Chính bị đám anh em xô đẩy về phía trước.

Hắn cầm đòn cân run rẩy vén khăn.


Kỳ thật, trước khi làm mai hắn đã trộm tới Phùng gia thôn xem qua và cũng vừa lòng Phùng Xuân Hoa.

Lúc này đòn cân run run vén một góc khăn lên để lộ một khuôn mặt thanh tú, son phấn trên mặt đã tan đi một chút, trên gò má trắng nõn là đỏ ửng vì ngượng ngùng.

Đôi môi tân nương đỏ thắm mím chặt, đôi mắt trong trẻo e thẹn vừa ngước lên đã nhanh chóng rũ xuống.
Trường Chính xem đến ngây người, đòn cân trong tay vẫn giơ ra.
Vĩnh Tân la hét huýt sáo: “Tân nương tử thật xinh đẹp, mọi người nói có phải không?”
Mấy tên khác cũng ồn ào, nhất trí khen ngợi nương tử xinh đẹp.
“Nhanh uống rượu hợp cẩn đi, tân lang ngẩn người làm gì thế?” Vĩnh Thịnh đã sớm cầm rượu đứng ở một bên nôn nóng giục.
Trường Chính bưng hai chén rượu đưa cho Xuân Hoa một chén sau đó hai người đỏ mặt cùng uống nửa chén rượu sau đó đổi cho nhau để uống hết.

Một chén rượu xuống bụng khiến mặt hai người cùng đỏ lên! Vĩnh Tân lại ồn ào để tân lang gắp đồ ăn đút cho tân nương.

Trường Chính nghe thế cũng ngây ra gắp đồ ăn cho vợ mình.

Vĩnh Tân bảo hắn gắp thịt viên thế là hắn gắp đút cho Xuân Hoa.

Ai ngờ chẳng biết kẻ nào đẩy khiến tay Trường Chính run lên, thịt viên rơi xuống đất lăn biến đi.

Mọi người lại cười ha ha trêu ghẹo hắn.
Trường Chính lại tiếp tục gắp đồ ăn, đám thanh niên cố ý gây rối nên chỉ cho phép hắn gắp mấy thứ tròn tròn như thịt viên, hạt lạc hay bánh trôi gì đó.

Mỗi khi Xuân Hoa khẽ hé cái miệng nhỏ thì đồ ăn kia lại bị người ta cố ý đẩy rớt thế là nàng đành ngậm miệng, mặt thẹn đỏ bừng.


Trường Chính thấy vợ như thế thì tâm tư khó nhịn.
Có người đề nghị để hắn dùng miệng đút thế là mọi người lại cười vang lên.
Đào Hạnh bưng mấy cái bánh trôi chen vào và đút cho Xuân Hoa một cái sau đó cười hỏi: “Sinh hay không sinh?” (Còn sống hay đã chín).
Bánh trôi rõ ràng bị cố ý nấu sống, vẫn còn cứng và mang theo vị bột nếp nên Xuân Hoa gật đầu nói: “Sinh!”
Đào Hạnh và mọi người lại vui vẻ, lúc này Xuân Hoa mới phản ứng lại thế là lỗ tai cũng đỏ, đầu cúi càng thấp.

Đào Hạnh buông chén đũa xuống sau đó ôm nhóc mập nhà mình bỏ lên giường hỉ.

Thằng nhóc béo tròn vo mặc đỏ rực lúc này cũng không hề luống cuống mà quơ chân múa tay lăn lộn trên giường chọc mọi người cười vang.
Đại Tần thị và Lý thị ở bên ngoài nghe cũng cười ha ha.

Đại Tần thị nhìn thấy hòm hòm rồi thì nhanh chóng chạy vào đuổi đám người xem náo nhiệt ra.

Mấy tên kia cười ha ha và rời đi, từng người về nhà.

Bọn trẻ con thì không hiểu gì, chỉ xem thế thôi, lúc này náo nhiệt kết thúc thì bọn họ cũng cùng người lớn ra về.
Trời bắt đầu có sương mù, Đại Tần thị bưng một âu đồ ăn đưa cho Lý thị rồi cầm đèn tiễn cả nhà họ tới ngoài viện.

Ánh đèn mờ nhạt căn bản không xuyên qua được sương mù dày đặc, bà ta nhìn cả nhà Lý thị biến mất trong sương trắng mới xoay người đi về.
Dọc theo đường đi Tam Bảo lải nhải hỏi Lý thị: “Bà nội, sao phải cho tân nương ăn bánh trôi sống? Lại còn phải hỏi sống hay chín? Nói sống thì mọi người còn cười nữa chứ!”
Lý thị hé miệng cười nói: “Chờ lúc nào con đón dâu sẽ biết!”
Tam Bảo trợn trắng mắt nói: “Người lớn luôn như thế, chẳng nói cái gì rõ ràng, cứ một hai phải chờ đến khi trưởng thành mà chờ tới khi ấy thì còn lâu lắc!”
Tam Bảo lại hỏi Đại Bảo và Nhị Bảo: “Đại ca, nhị ca, hai người có biết không?”
Đại Bảo và Nhị Bảo lắc đầu thế là Tam Bảo đành phải câm miệng, vì mải nghĩ nên hắn suýt vấp ngã, may mắn Lý thị vẫn luôn nắm chặt tay hắn..


Bình luận

Truyện đang đọc