CHUYỆN XƯA Ở ĐÀO GIA THÔN


Nói đến Nhị Bảo bên này cũng đã làm việc ở Hồ thị y quán một năm chín tháng.

Hắn là học đồ kiên trì nhất khiến Hồ lang trung rất vừa lòng.

Tuy ngoài miệng không nói nhưng ánh mắt ông ta nhìn Nhị Bảo đã ôn hòa hơn ban đầu rất nhiều.
Lúc y quán không bận Nhị Bảo sẽ đứng phía sau Hồ lang trung xem ông bắt mạch rồi kê thuốc cho người bệnh như thế nào.

Mỗi khi Hồ lang trung kê xong phương thuốc hắn sẽ chủ động giúp người bệnh đi lấy thuốc sau đó vừa xem tình huống bệnh vừa nghiền ngẫm phương thuốc.

Cứ thế dần dần hắn cũng có thể đúng bệnh kê thuốc.

Có điều Nhị Bảo biết mình chỉ đang rập khuôn phương thuốc của Hồ lang trung, chỉ cần người bệnh có biến hóa là hắn sẽ lập tức cảm thấy kiến thức không đủ dùng.

Về việc nghiền ngẫm và khống chế dược lý hắn còn lâu mới đạt được thành tựu vì thế Nhị Bảo càng thêm khiêm tốn nghiên cứu các loại dược liệu.
Râu tóc Hồ lang trung bạc trắng cũng không phải không có lý do.

Ông ấy dùng ba năm khảo nghiệm phẩm hạnh và nhẫn nại cũng như ngộ tính của học trò.

Thông qua cách này ông muốn tuyển chọn người có y đức, mà đứa nhỏ này có thể kiên trì tới nay cũng coi như gần vượt qua khảo nghiệm rồi.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, lại tới lúc nóng nhất của một năm, toàn bộ không khí giống như bị nắng gắt chưng sền sệt, dính vào người cực kỳ khó chịu.
Mỗi ngày vào lúc chạng vạng Tam Bảo và Tứ Bảo sẽ ra bờ sông bơi lội.

Hiện tại hai đứa đã học bơi nhuần nhuyễn.

Ngoài miệng Đào Tam gia, Trường Phú và Trường Quý nói là đã yên tâm nhưng trong lúc ấy vẫn âm thầm theo dõi để tránh xảy ra việc đáng tiếc.

Tiểu Ngũ Bảo đã tám tháng, hắn mặc cái yếm đỏ thêu hình thỏi vàng nằm trong cái sàng lớn lăn lộn chơi.

Lưu thị cầm một cái quạt ngồi bên cạnh liên tục quạt mát cho hắn.

Tiểu Ngọc Nhi thì mặc váy nhỏ ngồi ở một cái sàng khác, Trương thị cũng ngồi một bên canh chừng.
Nữu Nữu dùng sức phe phẩy quạt hương bồ và hét lên: “Nóng quá, nóng quá!”
Lưu thị cười nói: “Chờ bà nội nấu xong nước thì con múc một ít mà tắm rửa.”
Nữu Nữu gật đầu vén tóc dính trên trán ra sau đầu sau đó giơ cao quạt mà quạt liên hồi.
Lúc này, Lý thị bưng một chậu nước ấm ra đặt trong sân sau đó gọi Lưu thị bế Ngũ Bảo tới cho hắn tắm.
Nữu Nữu kích động nói: “Nương, để con ôm, để con ôm!” Nói xong nàng buông cây quạt trong tay và vươn móng vuốt về phía Ngũ Bảo đang nằm trong cái sàng.
Lưu thị cười cười đồng ý thế là Nữu Nữu hì hì đi tới cởi cái yếm cho Ngũ Bảo sau đó bế cục thịt tròn lẳn ấy đi tới chỗ thùng gỗ.

Ngũ Bảo vui vẻ khua tay múa chân, miệng ê a không ai biết hắn muốn nói cái gì.

Một tay Nữu Nữu luồn qua nách hắn, một tay khác nâng cái mông tròn sau đó nhân cơ hội véo véo mông hắn mấy cái.

Cảm xúc quả thực dễ chịu, nếu không phải mồ hôi dính tay thì hẳn còn tốt hơn.
Lý thị đón lấy Ngũ Bảo và cười tủm tỉm đặt hắn trong bồn gỗ, Ngũ Bảo vừa vào nước đã hét toáng lên vì vui.

Lý thị dùng một tay nâng đầu hắn còn tay khác nhẹ nhàng giúp hắn tắm.

Tay chân Ngũ Bảo lập tức khai hỏa, nước bắn tung tóe.
Nữu Nữu cũng thò qua giúp em trai rửa mông và cái chân múp míp.

Cuối cùng nàng xấu xa cào cào gan bàn chân đứa nhỏ.


Không biết là vì ngứa hay vì cảm thấy chơi vui mà Ngũ Bảo đạp nước bắn đầy mặt Nữu Nữu.
Lý thị cười nói: “Đấy, ai bảo con cào gan bàn chân hắn làm gì.

Trong nồi còn nước nóng đó, mau đi lấy mà tắm rửa, để lại cho Tiểu Ngọc Nhi một ít.”
“Vâng.” Nữu Nữu lại nhéo nhéo Ngũ Bảo một cái mới đi vào bếp.
Lúc Đào Tam gia và đám nam nhân về nhà thì trời đã tối.

Trên bàn cơm là cháo và mấy món dưa muối.

Trời nóng nên mọi người cũng chẳng có khẩu vị mấy, cơm tối làm cũng đơn giản.
Mỗi ngày Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo đều có trứng chưng để ăn.

Tiểu Ngọc Nhi ăn cơm rất chán, cái thìa đưa tới tận miệng mà nàng vẫn không chịu há miệng ra.

Trương thị dỗ cho nàng vui thì nàng sẽ há miệng nhỏ ăn một chút sau đó lại quay đầu đi không thèm ăn.

Một bát canh trứng nhỏ Ngũ Bảo nhanh chóng chén sạch trong khi Tiểu Ngọc Nhi mới ăn được hơn một nửa.

Trương thị phải dỗ dành thật lâu nàng mới ăn xong.
Tiểu Ngọc Nhi ăn no cũng khóc, ăn không đủ no càng khóc tợn.

Tiếng khóc của nàng truyền đạt cái gì chỉ Trương thị mới có thể hiểu.
Tứ Bảo hù dọa Tiểu Ngọc Nhi: “Muội còn khóc nữa là con cú tới bắt muội đi đó!”
Thôi xong, Tiểu Ngọc Nhi khóc càng kinh hơn.


Trương thị tức giận lấy cái đũa đánh Tứ Bảo thế là tên kia lập tức gào lên: “Nương, ngài chiều Ngọc Nhi quá rồi đó, chờ nó lớn lên xem ngài quản thế nào!”
Trương thị không vui đánh Tứ Bảo thêm mấy cái, Lý thị cũng không vui, mặt đen sì buông lời tàn nhẫn: “Tứ Bảo nói rất đúng, nhà nghèo như chúng ta không nuôi nổi tiểu thư nhà giàu đâu.

Vợ Trường Quý, không phải ta nói con đâu nhưng con chiều Tiểu Ngọc Nhi quá rồi đó.

Lớn từng ấy rồi mà nó cứ phải có người dỗ mới chịu ngủ, ai sờ cũng không được, suốt ngày chỉ biết khóc.

Con làm mẹ kiểu gì đó!”
Lần đầu tiên Trương thị bị mẹ chồng răn dạy trước mặt mọi người nên đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Nương, con biết sai rồi, con sẽ dạy Ngọc Nhi cẩn thận.”
Lý thị hoàn toàn bỏ qua bộ dạng quẫn bách của Trương thị và nói tiếp, “Con gái mà tính tình ẩm ương thì tương lai gả vào nhà người ta sẽ phải làm sao? Ai có thể nhân nhượng được cái tính này của nó?! Ở nhà chồng la lối khóc lóc lăn lộn hả? Con là mẹ ruột mà chiều nó như thế là hại nó đó!”
Trường Quý nhanh chóng lên tiếng: “Nương, con cũng có phần sai, bọn con sẽ dạy dỗ Ngọc Nhi thật tốt.”
Tam gia cũng nói: “Ăn cơm đi, đã biết là được!”
Sau đó người một nhà bắt đầu ăn cơm, Tam Bảo nhìn chằm chằm Tứ Bảo một cái thế là tên kia cũng nhìn lại.

Hai đứa nhấm nháy nhau cái gì chỉ có tụi nó biết.

Nữu Nữu thì ngồi ngay ngắn ăn cơm, Ngũ Bảo là đáng yêu nhất.

Hắn rúc cả người béo tròn trong ngực mẹ, không khóc cũng không nháo, mắt to chuyên tâm nhìn đèn dầu và hai con thiêu thân đang bay vòng quanh, tay thi thoảng sẽ giơ lên a a vài tiếng.
Lý thị nhìn Ngũ Bảo đáng yêu như thế thì lòng tràn đầy vui mừng muốn ôm hắn vào lòng trêu đùa nhưng nghĩ tới vừa rồi mình mới răn dạy Trương thị, nếu lúc này làm thế sợ nàng kia sẽ nghĩ nhiều.

Cuối cùng bà đành nhịn xuống không nhúc nhích.

Sau khi ăn xong, Trương thị đưa Tiểu Ngọc Nhi cho Trường Quý rồi đi theo Lý thị tới nhà bếp rửa chén bát.

Lưu thị biết điều không đi theo mà ôm Ngũ Bảo đi quanh sân, trong tay không ngừng quạt cho hắn.

Mùa hạ quá nhiều muỗi, không quạt là không được.
Tam Bảo và Tứ Bảo dọn ra hai cái sàng lớn đặt trong sân, Nữu Nữu học Lý thị đốt một đống khói ở một góc rồi bỏ ít ngải thảo lên đó đuổi muỗi đi xa.
Lý thị và Trương thị thu dọn xong thế là người một nhà ngồi trong sân hóng gió.


Hiện tại trong nhà thiếu Đại Bảo và Nhị Bảo nhưng nhiều thêm Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo.

Sinh mệnh mới mang theo niềm vui mới cho mọi người, tất cả vẫn hòa thuận vui vẻ như cũ.
Trời càng ngày càng nóng, hơn nữa mùa hè này không có một hạt mưa nào khiến các thôn xung quanh bắt đầu có tình trạng hạn hán.

Để bảo vệ lúa tộc trưởng tổ chức mọi người luân phiên tới bờ sông đạp guồng nước dẫn nước vào ruộng.

Nhưng các thôn ven sông đều muốn dẫn nước, trời lại nóng nên nước sông nhanh chóng cạn tới mức guồng nước không với tới được.

Tộc trưởng lại đành phải tổ chức cho người dùng thùng gánh nước từ sông đổ vào con lạch, nhưng vì lo thôn dân cảm nắng nên việc này đều được sắp xếp lúc sáng sớm và tối muộn.
Tuy hiệu quả cực nhỏ nhưng có còn hơn không.
Đến khi thu hoạch lúa nước sản lượng chỉ bằng nửa năm ngoái.

Đào Tam gia an ủi người nhà: “So với mất hết thì vẫn tốt hơn! Bà vẫn luôn oán giận kho lúa chật quá không có chỗ nữa thì nay yên tâm rồi nhé.

Lúc giao thuế có thể mang gạo cũ ra nộp, như vậy là có chỗ để gạo mới rồi.”
Lưu thị nói: “Đúng vậy, ta đang lo gạo cũ không dùng tới sẽ mốc, năm nay vừa lúc thu hoạch ít khiến kho lúa lại rộng rãi.”
Đào Tam gia nói: “Hàng năm tới tháng 8 là lo mưa nhiều úng ngập, năm nay lại mong mãi không được!”
“Chúng ta nhìn sắc mặt ông trời để ăn cơm thì không thể không dự trữ lương thực.

May mà nhà ta dự trữ không ít lương, như thế mới có thể nuôi Ngọc Nhi và Ngũ Bảo nhà chúng ta mập mạp được.” Lý thị nói.
Tam Bảo dỗi: “Bà nội càng ngày càng bất công, trước kia thì thương đại ca và nhị ca, hiện tại chỉ có Ngọc Nhi và Ngũ Bảo, thế cháu, Tứ Bảo và Nữu Nữu là nhặt được à!”
Lý thị tức giận nhéo tai hắn, Tam Bảo cũng mặc kệ vì dù sao cũng không đau.
Hạn hán rốt cuộc cũng hạ nhiệt vào tháng 8, dù năm nay không được thưởng trăng thì mọi người cũng cam tâm tình nguyện.
Bởi vì năm nay bị hạn nên Tết Trung Thu đơn giản hơn mấy năm trước nhiều.

Lễ mà Đại Bảo và Nhị Bảo mang về có thịt và điểm tâm, Lý thị lại xào thêm vài món thức ăn, làm chút bánh trung thu vậy là người một nhà cùng trải qua ngày lễ giản dị.


Bình luận

Truyện đang đọc