CÔ ẤY LÀ ĐỂ SỦNG!

Bạch Doãn Chy đưa Dạ Tâm về nhà mình, trên đường về cô cũng hỏi thằng bé thích ăn gì, cô mua nguyên liệu về nấu.

" Con ở đây, dì vào bếp nấu đồ ăn tối cho con " Cô xoa đầu thằng bé, rồi đứng dậy vào bếp.

Sau khi cô đi, Dạ Tâm liền bỏ mặt nạ tươi cười, nũng nịu lúc nãy của mình, thằng bé đi một vòng trong phòng khách. Phòng khách cũng không có gì nổi bật, chỉ toàn hình của cô và một người đàn ông, Dạ Tâm nghĩ đây là ba của cô...vậy mình nên gọi là ông ngoại sao?

Sau một hồi, cơm tối cũng nấu, cô và Dạ Tâm cùng nhau ăn cơm, Bạch Doãn Chy dịu dàng gắp thức ăn, quan tâm thằng bé như con mình vậy.

Ăn tối xong, Dạ Tâm được cô đưa quần áo cho đi tắm, thật ra lúc trước có vài bộ đồ của con chị họ cô còn để lại, cô còn giữ nên cho Dạ Tâm mặc tạm.

Thằng bé tắm xong lại ngủ thiếp đi trên người Doãn Chy, cô ôm thằng bé lên giường, vỗ về.

Thằng bé không muốn về nhà, cô không ép...bởi vì cô hiểu cảm giác sống chung với ba, không có mẹ bên cạnh thế nào, vả lại ba của Dạ Tâm là Dạ Phong Lệ, là một tổng tài cao cao tại thượng, chắc hẳn thời gian quan tâm thằng bé cũng rất ít.

Vả lại, cô chắc chắn phải gả cho anh, ba cô muốn như vậy, nên cô cũng đành theo...

Bây giờ ở cùng thằng bé, sau này về một nhà cũng gần gũi hơn, cô cũng muốn mình gần và quan tâm Dạ Tâm, không hiểu sao...

Có lẽ do thằng bé giống cô, không có mẹ bên cạnh từ nhỏ nên như vậy.

Bạch Doãn Chy ra khỏi phòng, tìm số điện thoại của Dạ Phong Lệ anh gọi.

Cả buổi chiều cô quên luôn cả anh, không biết có nháo nhào tìm thằng bé không.

" Dạ tổng "

Đầu dây bên kia bắt máy, cô liền nói.

[ Dạ Tâm làm phiền cô rồi ]

" Anh biết con trai mình ở chỗ tôi sao? " Cô cau mày.

[ Ừm, thằng bé có báo cho tôi...]

" Vậy...sáng mai anh đến đón thằng bé về nhà được chứ? Tôi sợ mọi người ở nhà lo lắng " Cô nói tiếp, cứ tưởng anh ta phái Dạ Tâm đến canh cô, xem cô là người thế nào chứ.

[ Ừ, sáng mai tôi sẽ đến, cô cho tôi xin địa chỉ nhà ]

" Địa chỉ là..."

Đằng sau bức tường, Dạ Tâm nhìn lén cô...

Ba, dì ấy nhất định ba phải đón về Dạ gia làm thiếu phu nhân!

Sáng hôm sau.

Dạ Phong Lệ đến đón Dạ Tâm, thằng bé trước khi về còn hôn lên má cô, làm mặt anh đen thui...vợ tương lai anh anh chưa tìm hiểu, chưa gần gũi, thằng nhóc con này lại đi trước anh sao?

Tạm biệt Dạ Tâm, cô thở nhẹ nhõm, đêm qua ngủ cùng thằng bé, cô cứ sợ thằng bé giật mình nên canh chừng, làm cô mệt chết đi được mà.

Cũng may hôm nay cô được nghỉ làm, nên cô quyết định đi ngủ tiếp sức lại.

Trong xe của hai ba con nào đó...

" Ba, mau đưa dì ấy đến cục dân chính đi " Dạ Tâm nhìn anh, nói.

" Dì ấy trước sau cũng là vợ ba, cũng là mẹ con, con gấp cái gì " Anh vừa thản nhiên vừa nói.

" Không gấp là con mất mẹ tương lai, ba mất vợ đó, dì ấy xinh đẹp như vậy, ba không sợ dì ấy bị những người đàn ông khác cướp đi sao? "

Dạ Phong Lệ quay sang nhìn thằng bé, lâu lâu thằng con anh nói cũng đúng.

Bạch Doãn Chy cô trông xinh đẹp, lại được Dạ Tâm chấp nhận làm mẹ, được mẹ anh chấp nhận làm con dâu, như vậy cũng có biết bao nhiêu người đàn thích cô ấy...

" Được, chúng ta lập kế hoạch, đưa cô ấy về của chúng ta càng nhanh càng tốt "

Mắt Dạ Tâm sáng lên, gật đầu lia lịa đồng ý.

Lần này, hai ba con góp sức cùng nhau vác Bạch Doãn Chy về Dạ gia!

Bình luận

Truyện đang đọc