CÔ ẤY LÀM LOẠN, VÌ TÔI CHO PHÉP!

Sau khi đọc xong bức thư và nhận lấy bó hoa thì Nhược Uyển giao lại cho Mộ Sa. Còn bản thân thì chuẩn bị cho cảnh diễn cuối cùng của mình....

[.....................]

Chiêu Cảnh Vi một thân một màu đỏ như máu, gương mặt sắc lạnh. Vẻ đẹp của yêu phi thực sự khiến người ta mê mẩn, giờ Dậu đã đến. Chiêu Cảnh Vi đứng trên đỉnh núi Âm Thiết

Ở đằng xa, là hình ảnh của nhiều binh lính của Phượng Kiễm, cùng có y và cả Mộ Dung Ngân Yên

Chiêu Cảnh Vi nhếch môi khinh thường, nàng ta liền xoay người lại nhìn một đám phế vật kia. Bỗng dưng xung quanh Chiêu Cảnh Vi là một cuồng phong dữ dội, Phượng Kiễm lo lắng che chở cho Mộ Dung Ngân Yên. Nhìn thấy cảnh tình chàng ý thiếp kia, sự nóng nảy của Chiêu Cảnh Vi càng muốn bộc phát ra, nụ cười ma mị nhưng lại lạnh thấu xương.

- Chiêu Cảnh Vi! Ta đến rồi!

Mộ Dung Ngân Yên ngước mắt nhìn Chiêu Cảnh Vi, nàng ta không hề lo lắng. Vì Mộ Dung Ngân Yên biết, Phượng Kiễm sẽ bảo vệ cho nàng ta, còn Chiêu Cảnh Vi thì lại không thể nào làm hại Phượng Kiễm

- Mộ Dung Ngân Yên, chào mừng đến với.... Quỷ Môn Quan!

Giọng nói lạnh lẽo pha lẫn với gương mặt tuyệt kĩ của Chiêu Cảnh Vi, vừa khiến người khác khiếp sợ vừa cảm thấy "có chết cũng cam lòng"

Chiêu Cảnh Vi phất tay, xung quanh là một tấm chắn, che đi những tên binh lính bên ngoài. Chỉ còn Phượng Kiễm và Mộ Dung Ngân Yên

- Vi nhi, nàng mau tỉnh lại! Nàng bị làm sao vậy?

- Làm sao à? Haha!

Chiêu Cảnh Vi bật cười lớn, làm cho nhiều người rùng mình một cái. Sau đó, sắc mặt hung ác của Chiêu Cảnh Vi đã hiện lên trên khuôn mặt của nàng, nàng ta đưa tay hút lấy Phượng Kiễm, một tay mạnh mẽ bóp chặt lấy cổ của y

- Ta làm sao à? Ta bị như vậy đều là nhờ ngươi! Ta la hét, ta tuyệt vọng, ta gọi tên ngươi, ta gào thét! Nhưng!!! Ngươi ở đâu? Ở đâu?.... Ngươi lại ở bên cạnh Mộ Dung Ngân Yên! Phượng Kiễm, ngươi nói ngươi yêu ta... Nhưng! Tình yêu của ngươi khiến ta thật khinh bỉ!

Phượng Kiễm khó khăn thở gấp, Chiêu Cảnh Vi hừ lạnh một tiếng rồi thẳng tay ném Phượng Kiễm sang một bên. Ánh mắt như quỷ Atula đòi mạng nhìn Mộ Dung Ngân Yên

Mộ Dung Ngân Yên bình tĩnh nhìn nàng ra, bất chợt ra tay. Khi cả hai người đang điên cuồng đánh nhau, thì phía sau lưng của Chiêu Cảnh Vi, Phượng Kiễm khó khăn đứng dậy, rút kiếm ra và...

Và rồi Phượng Kiễm đã đâm nhát kiếm ấy từ sau lưng của Chiêu Cảnh Vi, tất cả mọi người dừng lại.... Phượng Kiễm bàn tay run rẩy, miệng lắp bắp

- X... Xin... Xin lỗi... Xin lỗi... Vi nhi... Xin lỗi....

Chiêu Cảnh Vi thất thần nhìn hai người họ. Từ nhỏ, Chiêu Cảnh Vi đã là thiên kim cao quý, muốn gì được đó, lớn lên được gả cho Hoàng Thượng, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Nhưng Chiêu Cảnh Vi thật sự không ngờ... Cả đời nàng ta đem lòng yêu say đắm Phượng Kiễm, dùng tất cả những âm mưu để có được sự sủng ái... Vậy mà... Vậy mà bây giờ... Chiêu Cảnh Vi lại chết trong tay người mình yêu

Chiêu Cảnh Vi gục xuống, Phượng Kiễm muốn chạy lại đỡ nàng nhưng đã được Mộ Dung Ngân Yên chặn lại

- Phượng Kiễm.... Cả đời ta... La... Làm gì cũng... Cũng vì chàng... Nhưng... Nhưng...

- Vi nhi... Ta... Ta...

- Hoàng Thượng.... Chàng thật nhẫn.. Nhẫn tâm...

Chiêu Cảnh Vi nói xong, nàng khó khăn đứng dậy, đi đến vách núi.... Chiêu Cảnh Vi nhìn Phượng Kiễm rồi nở một nụ cười thật xinh đẹp

- Mộ Dung Ngân Yên, ngày hôm nay vì ngươi mà người ta yêu đích thân giết chết ta. Chiêu Cảnh Vi ta có là ma cũng không tha cho các người! Các người đừng hòng sống yên!

Nói xong, thân ảnh màu đỏ của Chiêu Cảnh Vi dang hai tay, tự gieo mình xuống vách núi. Phượng Kiễm hất tay Mộ Dung Ngân Yên ra, chạy lên nắm lấy tay nàng, nước mắt cũng từ từ rơi

- Không! Không! Vi nhi, đừng.... Đừng....

- Phượng Kiễm, từ trước đến giờ chỉ có chàng... Chỉ có chàng thực lòng yêu ta. Nhưng... Cả đời ta lại không ngờ, sẽ có ngày... Có ngày chính tay chàng lại giết ta... Phượng Kiễm, ta yêu chàng. Cũng rất hận chàng! Từ nay về sau... Ta nguyền rủa chàng... Tuyệt... Tử... Tuyệt... Tôn... Sống... Không.... Bằng... Chếtt!

- Không! Cảnh Vi!

Chiêu Cảnh Vi mỉm cười, rồi thân ảnh kia từ từ rơi xuống và mất hút. Phượng Kiễm hét lên đầy đau khổ

[.....................]

Kết thúc cảnh quay cuối cùng của Nhược Uyển, cô uể oải vươn vai. Đạo diễn Doãn đi lại gần cô, mỉm cười khách sáo nói

- Quả nhiên là Ảnh hậu, Nhược Uyển chúc mừng cô đã xong vai diễn của mình!

- Cảm ơn ngài, Đạo diễn Doãn!

Nhược Uyển cũng mỉm cười nhẹ. Rồi sau đó, Nhược Uyển, Mộ Sa, Kim Long và Tân Yết quay trở về Vũ Trạch

Vừa bước vào cô đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Vũ Dương thấy cô về, liền kéo cô sang một bên, thì thầm

- Chị dâu à, Khang ca ca là ai vậy?

- Khang ca ca? Anh ấy gửi hoa cho tôi à?

- Suỵt!!! Chị dâu, lúc nảy có người đưa hoa đến. Còn nói là Khang ca ca gửi cho chị, bây giờ anh hai đang rất rất rất rất rất rất là không vui!

Nhược Uyển nghe như vậy thì đứng hình một chút, rồi mỉm cười. Xem ra Đại boss nhà cô đang ghen đây

Nhược Uyển đi đến bên cạnh Vũ Dạ Triệt, cô bĩu môi

- Triệt à ~ em mệt muốn chết a ~ cầu an ủi ~

Cô nũng nịu nói, Vũ Dạ Triệt liếc cô một cái, rồi kéo lấy ôm vào người. Nhược Uyển hài lòng nằm trong ngực anh, ngước khuôn mặt đáng yêu lên, chu môi mỏng, dịu dàng nói

- Triệt a ~ anh ghen sao?

Vũ Dạ Triệt đen mặt, anh vẫn im lặng không nói gì. Sau đó, anh liếc những người không liên quan, biết ý, Vũ Dương kéo tất cả ra ngoài. Bên trong nhà chỉ còn lại Vũ Dạ Triệt và Nhược Uyển

- Khang ca... À không! Cô ấy là Khang Tố Tố, là bạn của em. Nhưng em quen gọi là Khang ca thôi a ~

- Khang Tố Tố? Tiểu thư nhà William?

Nhược Uyển gật đầu

Vũ Dạ Triệt nghe như vậy mới thoải mái một chút. Vì anh biết, Khang Tố Tố từ nhỏ đến lớn đều nhắm đến Vũ Mục An, cô nàng thích Mục An từ bé, nhưng cũng đã nhiều lần bị Mục An từ chối. Tuy nhiên! Da mặt cô gái nayt rất dày, dù có đuổi cổ hay từ chối một tỷ lần đi nữa, Khang Tố Tố vẫn bám dai theo Mục An

Nhưng anh thật không ngờ, Khang Tố Tố lại quen biết Nhược Uyển

Nhìn thấy gương mặt của anh đã thả lỏng, Nhược Uyển choàng tay ôm lấy cổ anh, dịu dàng đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ

- Anh yêu, đừng nghĩ lung tung. Em chỉ yêu anh thôi ~

- Em làm loạn như vậy?

- Em loạn? Em loạn thì sao nhaaa?

- Không sao. Anh cho phép!

Nhược Uyển mỉm cười, Vũ Dạ Triệt hài lòng ôm lấy cô, rồi bỗng nhiên... Cô nhận được tin nhắn từ Tuyệt Khuyết với nội dung như sau

[Tiểu Ái, hai hôm nữa con đến Ân Thành một chuyến. Cha con đang ở đây, cha con còn muốn... Ứng cử Tổng thống!]

*Phụt* Nhược Uyển bỗng nhiên bật cười một cái làm cho mọi người bên ngoài đi vào xem, tất cả nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kì

- Chị Uyển, có chuyện gì vậy?

- Cha của chị... Muốn ứng cử Tổng thống! Mọi người xem có hài không chứ!

Vũ Dương: "..............." Hài cái gì? Nếu đắc cử chẳng phải Nhược Uyển là con của Tổng thống sao?

Vũ Dạ Triệt: ".................." Tổng thống thì lớn lắm sao? Hay mình cũng ứng cử nhỉ?

Mộ Sa: "............" Con gái Tổng thống....

Kim Long, Tân Yết: ".................." Ở nhà có một Tuyệt Ánh Cơ không bình thường, bây giờ lại thêm một Trang Thiếu Tường cũng không bình thường nốt. Rồi lỡ đắc cử... Chắc cái nước này thành nước hài mất!!

Nhược Uyển nhìn mọi người đang ngu người, thì ngây thơ nói

- Tổng thống thôi mà. Có gì đáng sợ?

Bình luận

Truyện đang đọc