CÔ ẤY LÀM LOẠN, VÌ TÔI CHO PHÉP!

Câu hỏi quá đột ngột từ Vũ Mục An làm cho Diên Ngư không biết nên trả lời thế nào. Thích? Không có... Tình cảm của Diên Ngư sớm đã không còn đơn thuần là thích nữa rồi. Yêu? Cũng không hẳn là yêu, nó có chút mập mờ... Có lẽ, Diên Ngư chỉ biết rằng, nếu Mục An có được người mình yêu thì cô cũng mỉm cười chúc phúc, Diên Ngư không quá cao thượng như Hàng Hạo, là cô sẽ không bao giờ giúp tình địch của mình... Nhưng cô cũng sẽ không đê tiện đến nổi chen chân vào tình cảm của người khác

Diên Ngư trơ mắt nhìn Mục An, bây giờ cô nên trả lời anh thế nào thì phải đây... Có nên gật đầu hay lắc đầu đây?

Mục An nhìn trong mắt Diên Ngư có sự luống cuống, anh thầm cười chua chát trong lòng. Cũng đúng thôi, nhiều năm người ta thích mình, vậy mà mình lại đâm đầu vào yêu người khác. Chỉ có những con người quá nặng tình mới muốn tiếp tục tình đơn phương, còn Diên Ngư... Chắc hẳn từ sớm đã không còn tình cảm với anh nữa rồi.

Mục An xoa xoa đầu Diên Ngư, rồi xoay người bước đi. Thì phía sau, Diên Ngư chậm chạp nói

- Em không biết có còn thích anh hay không. Nhưng chỉ cần anh muốn... Anh cứ quay đầu lại, em vẫn đứng phía sau chờ anh.

Mục An chấn động vì lời nói của Diên Ngư, cô làm anh quá bất ngờ đi. Mục An xoay người lại nhìn, Diên Ngư chỉ nở một nụ cười ngọt ngào, cả hai nhìn nhau một hồi lâu thì Mục An nói

- Cho anh thời gian.

Diên Ngư cũng chỉ gật đầu, cô biết... Cô biết trong lòng Mục An thì Nhược Uyển rất sớm đac chiếm được một ví trí rất vững chắc, nhưng nếu Mục An muốn... Thì Diên Ngư vẫn có thể chen chân vào vị trí đó, nhưng nó rất mất thời gian... Nhưng mà, Diên Ngư chờ đợi 10 năm vẫn được, bây giờ có chờ đợi bao lâu cũng không còn là vấn đề nữa. Mà vấn đề quan trọng đối với Mục An ở đây là... Anh có muốn quên Nhược Uyển hay không.

So với Nhược Uyển thì có lẽ Diên Ngư không tài nào đọ được. Nhưng mà, cô tin rằng tình yêu của mình sẽ dần cảm hóa được Mục An và biến trái tim của Mục An toàn hoàn chỉ còn hình bóng của Diên Ngư này.

[.....................]

Sau đó, Diên Ngư và Mục An về Vũ Trạch, nhìn thấy hình ảnh ngọt ngào của Vũ Dạ Triệt và Nhược Uyển ở ngoài sân vườn thì trong lòng của Diên Ngư có chút ganh tị, nhưng mà... Nhược Uyển cũng không phải dễ dàng mới có được ngày hôm nay, Nhược Uyển cũng đã trải qua rất nhiều biến cố, nhưng trong con người của Nhược Uyển luôn có một nguồn năng lượng bất diệt và hơn hết... Bên cạnh Nhược Uyển chỉ toàn là những người trung thành.

Tân Yết và Mộ Sa là một ví dụ. Tân Yết thì lớn lên cùng cô, bên ngoài thì Tân Yết là thuộc hạ hay nói cách khác là bệ sĩ của Nhược Uyển. Nhưng trong lòng của Nhược Uyển thì đã sớm xem Tân Yết giống như một người anh trai. Còn cô bé Mộ Sa, quen biết và tiếp xúc nhau chưa bao lâu... Nhưng con người của Mộ Sa đã làm cho Nhược Uyển thích thú, đứa bé này rất thông minh nhưng động đến chuyện yêu đương lại rất ngốc nghếch, bản thân đã yêu Tân Yết đến chết đi sống lại. Vậy mà cái miệng vẫn còn cứng như vậy. Chẳng bao giờ nhận là mình đã yêu. Nhưng cũng vì thế, nên Nhược Uyển rất mong rằng đứa bé Mộ Sa này sẽ cùng Tân Yết đến được với nhau.

Ở phía xa, Nhược Uyển nhìn thấy Diên Ngư và Mục An, cô chỉ nở một nụ cười ngọt ngào nhìn hai người họ. Từ lúc Diên Ngư xuất hiện thì Nhược Uyển đã nắm đươnc thóp của cô nàng họ Diên này rồi. Mỗi lần Diên Ngư nhìn Mục An đều là sự yêu thương và vô cùng thận trọng. Dường như nếu chỉ cần Mục An gặp nguy hiểm thì đứa bé này sẵn sàng lao ra để ngăn chặn sự nguy hiểm đó cho Vũ Mục An. Còn bên Vũ Mục An, thì Nhược Uyển biết hình ảnh của bản thân trong mắt của Mục An khá là nhiều, dường như là sắp chiếm hết vị trí trong tim của cậu. Nhưng mà... Nhược Uyển tin rằng với năng lực của Diên Ngư, thì cái tên khù khờ và lập dị Vũ Mục An sẽ sớm chuyển hướng

- Tiểu Ngư, em sang đây nghỉ ngơi đi!

- Vâng, chị Uyển... Chị đang mang thai, nên cẩn thận một chút

Diên Ngư nhìn Nhược Uyển rồi mỉm cười. Đây chính là hình tượng, hình mẫu mà Diên Ngư muốn noi theo... Một người con gái mạnh mẽ, khôn khéo, lém lĩnh, còn rất thâm độc, dường như ở bên cạnh Nhược Uyển luôn toát ra được sự tự tin và sự cao quý.

- Em xem, một tháng này chị toàn ở miết trong Vũ Trạch, sắp thành người tối cổ rồi ~~

- Ý em là gì đây?

Vũ Dạ Triệt ngồi bên cạnh đang gọt táo cô thì nghe Nhược Uyển nói như vậy, anh có chút tức cười. Suốt một tháng qua, anh đều ở nhà cùng cô, còn từ một Đại thiếu gia ở Vũ Thị trở thành một chân sai vặt cho Nhược Uyển.

Ai đời nửa đêm nửa hôm đòi ăn xoài! Còn phải là xoài non! Vũ Dạ Triệt phải lòm khòm mò dậy để đi tìm và mua cho cô. Khi mua về thì Nhược Uyển lại lăn ra ngủ ngon lành, đến sáng hôm sau lại hỏi một câu ngon ơ "Tối qua anh đi đâu ấy?"

Chưa hết, ai đời đang mang thai lại muốn đi tập gym... Cô còn nói một câu khiến cả nhà té ngửa "Ơ, con đi tập gym để đứa bé săn chắc"

Ai nói đây là đại minh tinh màn ảnh chứ? Ai nói đây là Ảnh Hậu huyền thoại chứ? Ai nói đây là tiểu thư quyền quý chứ?.... Ai nói??!!! Đây đích thị là một kẻ tấu hài mà!

Nhưng biết sao được... Nhược Uyển đang mang thai... Cho nên!

Cho dù cô nói sai.

CŨNG THÀNH ĐÚNG!

[..........................còn.................]

Bình luận

Truyện đang đọc