Edit by Shmily
#Do not reup#
---------------------------
Tiết cuối cùng của chiều mỗi ngày đều là tiết tự học.
Tiếng chuông báo hiệu tiết tự học tới vang lên, chủ nhiệm lớp ngồi sừng sững như Thái sơn tọa ở trên bục giảng đang chấm một xấp bài tập về nhà.
Ngày trước, cứ tới tiết này là Cố Trì sẽ ngồi chơi game, dù sao thì cũng chẳng có ai quản anh, mà có quản anh cũng không sợ.
Nhưng hiện tại, bên người anh còn đang có một cô gái nhỏ đặc biệt thích học, thành tích còn vô cùng tốt. Chuông còn chưa có vang đã tự giác đem bài tập ra làm, đặc biệt ngoan ngoãn.
Cô làm rất nghiêm túc, mặt mày an tĩnh buông xuống, từng nét bút, nét chữ viết thanh thoát, đoan chính.
Cố Trì nghiêng đầu nhìn trong chốc lát, bên môi nhịn không được nhiễm vài phần ý cười.
Cái tay vốn muốn sờ lấy điện thoại lại đột nhiên đổi hướng, với vào trong cặp lấy sách bài tập ra. Trong tất cả các quyển Ngữ Văn, Ngoại ngữ, Sử, Địa, Sinh và Toán thì anh chỉ rút mỗi quyển Toán ra.
Bút xoay một vòng, viết chưa được mấy chữ thì đã thấy Từ Thiên Hạo cầm tờ bài thi Tiếng Anh tới gần anh... không đúng, là tới gần bạn cùng bàn của anh.
Cố Trì nhíu mi.
Cậu ta bình thường nói chuyện với đám nam sinh đều văng tục đến vô cùng phấn chấn, một tên luôn không nhấc lên nổi hứng thú với học tập, hiện tại lại thẹn thẹn thùng thùng nói với người trước mặt: "Ủy viên, bài kiểm tra hôm qua tớ làm sai nhiều quá, có thể hỏi cậu được không?"
Thời Tích vốn đang làm bài tập Chính Trị, nghe vậy liền ngẩng đầu, cười cười: "Có thể."
Từ Thiên Hạo: "!!!"
Ủy viên nhỏ đang cười với cậu! Còn cười vô cùng ôn nhu nữa chứ! Hu hu hu hu mẹ ơi cậu yêu mất rồi!
Từ Thiên Hạo lập tức vui đến không dừng lại được, đem cái ghế của mình từ xa xôi vạn dặm kéo tới đây, ngồi sát bên cạnh Thời Tích.
Sau đó đem bài thi của mình mở ra đặt lên bàn, vô cùng có lễ phép nói: "Cảm ơn ủy viên."
"Đề thi này chỉ toàn những kiến thức cơ bản mà thôi." Thời Tích dùng bút chì chỉ vào một câu bị khoanh đỏ, "Trong câu có đại từ bất định làm chủ ngữ thì động từ phía sau đều sẽ chia số ít, cho nên đáp án sẽ là "is" chứ không phải là "are"."
Cô nói vừa chậm vừa dễ hiểu, Từ Thiên Hạo nghe xong, bút trong tay liền đánh dấu ngay sang bên cạnh, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra biểu tình nhộn nhạo, hạnh phúc cùng với nụ cười si mê.
Cậu ta tới hỏi bài là chuyện phụ thôi, chủ yếu vẫn là cảm thấy ủy viên nhỏ trông vừa xinh đẹp lại ôn nhu, lúc cười rộ lên thì vô cùng dễ gần!
Mắt thấy hai cái đầu ngày càng sát gần nhau, trong lòng Cố Trì liền cảm thấy không thoải mái.
Anh ném bút lên bàn, thanh âm lạnh như băng nói: "Từ Thiên Hạo, bạn cùng bàn của cậu chính là đại diện môn Tiếng Anh, có vấn đề sao cậu không hỏi hắn mà lại đi tận tới đây, không chê mệt hả?"
Lúc trước Từ Thiên Hạo với Cố Trì không phải bạn cùng lớp, nhưng trước kia từng chơi bóng cùng nhau nhiều lần cho nên quan hệ có thể xem như khá thân thiết.
Nghe vậy, cậu liền cảm thấy Trì ca quả thực không biết nhìn thời thế!
Chút tâm tư nhỏ kiểu này của nam sinh trong lòng ai mà không rõ ràng chứ, lại còn cố tình đi phá hoại, thật sự là không lưu lại chút mặt mũi nào cho cậu mà!
Nghe anh nói như vậy, Thời Tích cũng ý thức được điểm này, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía cậu, tựa như cũng đang hỏi vấn đề tương tự.
Từ Thiên Hạo: "..."
Đã leo lên lưng hổ rồi thì không thể xuống được, cậu chỉ có thể mạnh mẽ chống chọi: "Tớ cảm thấy ủy viên giảng dễ hiểu hơn so với bạn cùng bàn, hơn nữa bạn cùng bàn của tớ phát âm không chuẩn lắm."
Dưới đáy lòng đang ngàn vạn lần quỳ gối xin lỗi người anh em kia, nhưng bên ngoài vẫn nói: "Tiết Tiếng Anh trước không phải giáo viên có nói là mọi người có thể lập thành tổ nhỏ để giúp đỡ nhau học sao, ủy viên có thể cùng tổ với tớ không?"
Cố Trì: "???"
Này mẹ nó chính là muốn một tấc lại tiến thêm một thước?
"Ủy viên, nếu cậu đồng ý với tớ thì học kỳ này tớ nhất định sẽ nỗ lực thật tốt, chắc chắn điểm Tiếng Anh sẽ tăng thêm 30 điểm." Từ Thiên Hạo thề son thề sắt, vẻ mặt chờ mong nhìn Thời Tích.
Việc lập thành những nhóm nhỏ để giúp nhau học tập chính là những bạn có số điểm thi trên 130 điểm cùng với những bạn học không đạt điểm tiêu chuẩn lập thành một nhóm, thành tích tốt giúp đỡ thành tích kém.
Khai giảng mới qua hai ngày, Thời Tích không hiểu nhiều về Từ Thiên Hạo, nhưng cô cảm nhận được cậu là người có tính cách phóng khoáng, lại có chút ngốc, luôn là tâm điểm gây cười của cả lớp.
Hiện tại lại nghe cậu nói muốn cùng nhóm với mình, cô nghĩ nghĩ một lát rồi đáp ứng ngay: "Được chứ."
Khóe miệng Từ Thiên Hạo nhếch lên cười như đóa hoa hướng dương.
Làn da cậu ta hơi đen, nhưng hàm răng lại trắng, cười lên thì giống y như cái người da đen quảng cáo kem đánh răng trên ti vi.
Cố Trì nhìn, quyết định từ nay về sau anh sẽ không bao giờ mua hãng kem đánh răng có người kia đại diện nữa.
Từ Thiên Hạo hưng phấn bộc lộ cả ra ngoài, nhanh chóng đẩy bài thi về phía cô: "Vậy được, chúng ta tiếp tục làm đi. A đúng rồi ủy viên, cậu có thích uống trà sữa không? Nếu không ngày nào tớ cũng mua một ly cho cậu, coi như là cảm ơn nhé..."
Cố Trì nghe không nổi nữa, đen mặt đi ra khỏi lớp.
Không quá vài phút, anh lại đi vào.
Từ Thiên Hạo đang tận dụng mọi thứ hỏi: "Ủy viên, sinh nhật cậu là ngày mấy? Gần đây có bộ phim mới ra rạp đó, chúng mình cùng đi xem đi?"
Cố Trì lành lạnh chen vào: "A Quang tìm cậu."
A Quang là chủ nhiệm giáo dục của bọn học, bởi vì tóc thưa thớt đến đáng thương, ở giữa còn bị trọc một mảng cho nên không biết từ khi nào đã bị bọn học sinh lấy cho biệt danh Quang Minh Đỉnh, mồm miệng tương truyền nhau cho tới bây giờ, cũng bởi vậy cho nên mới sinh ra cái nick name A Quang này.
Từ Thiên Hạo chửi nhỏ một tiếng, phi thường khó hiểu: "A Quang tìm tớ làm gì thế? Mấy ngày nay tớ không có đi học muộn, tuân thủ nội quy lại vô cùng hăng say lao động mà!"
Cố Trì nhàn nhạt nói: "Không rõ lắm, cậu đi thì biết."
Từ Thiên Hạo đành quay sang Thời Tích nói xin lỗi: "Ngại quá, tớ đi chút rồi về."
Vì để tiết kiệm thời gian trở lại tiếp tục ngọt ngào nghe ủy viên nhỏ giảng bài, cậu ta liền tức tốc chạy thật nhanh ra ngoài.
Sau khi đuổi người đi xong, Cố Trì lại ngồi vào chỗ của mình, câu đầu tiên nói ra chính là: "Cậu không được chung nhóm với Từ Thiên Hạo."
Thời Tích dừng bút, nâng mắt lên, có chút hoang mang hỏi: "Tại sao chứ?"
"Bởi vì..." Lý do này anh đã suy nghĩ một đường từ phòng học tới văn phòng rồi lại từ văn phòng quay trở về, thật vất vả mới nghĩ ra.
Vẻ mặt anh nghiêm túc lại đứng đắn: "Bạn cùng bàn của Từ Thiên Hạo là đại diện môn Tiếng Anh, cậu ta không tìm hắn lập nhóm mà lại bỏ gần tìm xa chạy tới tìm cậu, không phải đó chính là đang nói với bạn học trong lớp rằng cậu ta cảm thấy thành tích của đại diện môn không tốt bằng của cậu sao?"
"Nếu như cậu đáp ứng, vậy chẳng khác nào là hợp tác với cậu ta đánh vào mặt đại diện môn à?"
Dừng một chút, anh tiếp tục nói bậy: "Lòng tự trọng của nam sinh đều rất mạnh, rất sĩ diện, cậu làm như vậy, trong lòng đại diện môn Tiếng Anh có thể dễ chịu sao?"
Nam sinh chống má, vô cùng nghiêm túc nói như đúng rồi.
Thời Tích nghe đến ngơ ngác, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua đại diện môn Tiếng Anh đang ngồi bàn đầu tiên.
Là một nam sinh cao gầy, đeo một cái kính đen dày cộm, lúc này không hề để ý tới xung quanh, chỉ chăm chú ngồi làm bài tập.
Nhìn bộ dáng thì có vẻ lòng tự trọng sẽ rất cao.
Cô liền bị thuyết phục, cắn cắn môi, lộ ra bộ dáng khó xử: "Nhưng mà tớ mới đáp ứng cậu ấy rồi, đột nhiên đổi ý thì không tốt lắm."
"Không sao." Cố Trì nói: "Chờ lát nữa cậu ta về thì cậu cứ nói là hai người ngồi xa nhau quá, về sau có chuyện gì cần hỏi cũng sẽ không tiện lắm, hơn nữa cậu đã tìm được một cộng sự thích hợp hơn để lập nhóm."
"Cộng sự thích hợp hơn?" Cô gái nhỏ nghiêng đầu, khó hiểu chớp mắt, "Ai vậy?"
Cố Trì nhẹ nhàng cong môi: "Tôi."