CÔ ẤY NGỌT NHƯ KẸO

Edit by Shmily

#Do not reup#

--------------------------

Thời Tích xấu hổ đến mức mặt nóng lên.

Nhưng mà, người bên cạnh cô lại biểu hiện quá mức bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức... làm cô có chút hoài nghi có phải bản thân đã làm chuyện bé xé ra to rồi không.

Chẳng lẽ con trai đều tùy tiện như vậy sao? Anh không hề nghĩ tới chuyện gián tiếp hôn môi này?

Chỉ đơn giản là không muốn lãng phí lon rượu trái cây này mà thôi?

Hơn nữa, nếu anh cũng không chê việc cô đã uống qua thì cô cứ tính toán chi li, suy nghĩ bậy bạ làm gì.

Điểm mấu chốt chính là, anh uống cũng đã uống rồi, cô cũng... cũng không thể làm gì được!

Thời Tích đỏ mặt, ở trong lòng lẩm bẩm nửa ngày tự an ủi chính mình.

Được rồi, cô cũng phải bình tĩnh một chút, không cần biểu hiện quá mức kinh ngạc làm gì.

"Cái đó..." Cô nhẹ nhàng ho một tiếng, tận lực làm cho thanh âm của mình nghe bình thường nhất có thể, "Vậy cái lon đó cho cậu."

Cố Trì rũ mắt, nhìn cô, cười khẽ một tiếng.

Rõ ràng là thẹn thùng đến đỏ cả mặt, y như quả táo nhỏ màu đỏ, lại còn cố ý giả vờ như đang trấn định, thật sự quá đáng yêu đi.

"Ừ." Khóe môi anh cong lên, đốt ngón tay thon dài nhẹ nắm lon bia, giơ lên, môi mỏng chạm vào nắp lon uống thêm mấy ngụm.

Thời Tích: "..."

Mặt cô càng đỏ hơn, bình tĩnh duy trì vẻ trấn định, giống y như con đà điểu nhỏ, đầu chôn thấp xuống, không dám lên tiếng cắn ống hút Yakult.

Uống thì uống đi, còn một hai phải làm trò trước mặt cô nữa, đáng ghét!

Lý Giai Hảo hát xong một bài thì đám nữ sinh đi toilet kia cũng đã trở lại.

"Cứ hát mãi thế này cũng chán lắm, bọn mình chơi lời thật lòng hay đại mạo hiểm* đi!" Lý Giai Hảo đề nghị nói.

*Trò chơi quốc dân trong các bộ thanh xuân vườn trường, hẳn mọi người đều đã rõ luật chơi, mình không giải thích lại nữa nhé.

Tôn Nhất Phàm không hề cảm thấy hứng thú, hừ một tiếng: "Trò này tôi chơi từ lúc mẫu giáo tới lúc học cấp ba, cổ lỗ sĩ quá rồi, có thể chơi trò nào mới mẻ hơn hay không?"

Lý Giai Hảo nhướng mày, lạnh lùng cười với cậu: "Cậu có bản lĩnh thì nghĩ ra trò gì mới đi, không được thì cũng đừng lắm mồm."

Tôn Nhất Phàm: "..."

Cậu ta lại thật sự không được, nghĩ không ra, cho nên liền ngậm miệng.

Vì thế mười mấy người ngồi vây thành một bàn, bắt đầu chơi trò lời thật lòng hay đại mạo hiểm.

Quy tắc rất đơn giản, tổng cộng có mười một lá bài, từ ba cơ đến K cơ, mỗi người chọn một con, người nào bốc phải ba cơ sẽ bị người cầm lá K cơ trừng phạt.

Hoặc là chọn lời thật lòng, hoặc là chọn đại mạo hiểm.

Vòng đầu tiên mọi người chia bài theo thứ tự, Tôn Nhất Phàm bốc phải ba cơ, Lý Giai Hảo bốc được K cơ.

Trên mặt Tôn Nhất Phàm lập tức mang theo vẻ tươi cười lấy lòng, khom lưng quỳ gối: "Cái đó... nói thế nào thì hai ta cũng là bạn cùng bàn, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu nhất định sẽ gặp, cậu đừng độc ác quá nhé."

Lý Giai Hảo lộ ra gương mặt tươi cười xán lạn: "Đương nhiên rồi, nhớ lại nửa tiếng trước cậu vừa cười nhạo tôi ăn nhiều, thứ năm tuần trước còn cười tôi thi Toán không đạt tiêu chuẩn, tôi chắc chắn sẽ chừa chút tình cảm với cậu."

Tôn Nhất Phàm nhăn mày, bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt.

Hai mắt Lý Giai Hảo đảo qua đảo lại, búng tay một cái, cười còn tươi hơn hoa: "Được rồi, cũng không nên chơi quá trớn, cậu đi hát một bài đi."

"Cái này đơn giản!" Tôn Nhất Phàm thở phào nhẹ nhõm, vỗ đùi, "Không  bằng tôi hát bài [Bạn cùng bàn*] nhé, để biểu đạt tình cảm giữa hai chúng ta."

*Bài hát này có thật nhé, các bạn search trên mạng sẽ ra

Vừa muốn đứng lên đi lấy mic thì lại nghe thấy Lý Giai Hảo đứng đằng sau cười ngâm ngâm bổ sung...

"Phải hát bài [Uy Phong Đường Đường*] nhá, nhớ rõ phải ngâm cả đoạn đầu đấy, không thì không tính đâu."

*Bài này cũng có thật nhé, các bạn có thể search trên google, nhưng mà khuyến khích các bạn nên đeo tai nghe, không đeo thì nên tránh xa phụ huynh và con nhỏ ra nhé!!

Tôn Nhất Phàm: "..."

Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, người xưa nói quả không sai.

Ở trong một tràng tiếng cười vang, Tôn Nhất Phàm sắp hỏng tới nơi rồi, cố gắng nhịn nhục hát xong cái bài hát này.

Đoạn mở đầu phi thường phiêu... ân ân a a gì gì đó, ca từ cũng vô cùng nhộn nhạo.

Thời Tích cũng là lần đầu tiên nghe thấy bài này, trên mặt nóng lên, xấu hổ nhìn ca từ ở trên màn hình.

Cô cúi đầu, mân mê Yakult ở trong tay.

Sau khi hát xong, Từ Thiên Hạo lắc lắc điện thoại với Tôn Nhất Phàm, đắc ý dào dạt nói: "Hát tốt phết đấy, ghi âm luôn cho cậu rồi, về sau có thể nghe lại."

"Đệch! Thằng chó Từ Thiên Hạo kia!" Tôn Nhất Phàm như hổ đói vồ lấy Từ Thiên Hạo: "Con mẹ nó xóa ngay cho ông!"

Cãi nhau ầm ĩ trong chốc lát, ván thứ hai mới được tiếp tục.

Lần này, người lấy được con ba cơ là Thời Tích, K cơ là Cố Trì.

Cố Trì nhìn thiếu nữ có chút khẩn trương bất an ở phía đối diện, nhẹ nhàng miết lá bài kia.

Anh cong môi, thanh âm mang theo ý cười: "Chọn nói thật hay đại mạo hiểm?"

Thời Tích bị anh nhìn thì càng khẩn trương, mím môi.

Sợ bản thân cũng phải đi hát cái bài khêu gợi như lúc nãy, cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Chọn... chọn lời thật lòng."

Lúc này, nam sinh ngồi xung quanh đều có chút kích động.

Cơ hội tốt như vậy, khẳng định là phải hỏi một vấn đề thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ mới thỏa mãn, tỷ như có thích nam sinh nào hay chưa, hay là mẫu người cô thích là gì.

"Lời thật lòng sao..." Cố Trì cố tình kéo dài âm điệu, trầm ngâm suy tư một lát, chậm rãi mở miệng, "Vậy thì..."

Nói đến đây, anh tạm từng một lát.

Thời Tích khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt như nai con không chớp nhìn thiếu niên đối diện.

Có chút lo lắng sẽ bị anh chơi xấu, hỏi mấy vấn đề kỳ kỳ quái quái làm mình khó xử.

Cô nghĩ, nếu anh hỏi vấn đề khó trả lời quá thì cô vẫn là nên nhận phạt thì hơn.

Ánh sáng ở trong phòng hơi tối, cặp mắt kia lại như nước mùa thu, nhìn vô tội lại đáng thương.

Cố Trì với cô bốn mắt nhìn nhau, cười một tiếng.

Sau đó, anh dùng giọng nói trầm thấp tiếp tục: "Cậu thích ăn bánh chưng mặn hay là bánh chưng ngọt?"

Thời Tích sửng sốt, mắt hạnh mở to, phi thường kinh ngạc, vấn đề này... đơn giản như vậy sao?

Đám nam sinh: "?!!"

Có cần phải thả người như vậy hay không hả, hỏi dễ quá rồi!

"Bánh chưng ngọt." Cô trả lời.

Cố Trì cười một tiếng, mắt liếc qua Từ Thiên Hạo đang trợn mắt há mồm ở bên cạnh, thanh âm nhàn nhạt: "Tiếp tục chia bài đi."

Lúc cô gái nhỏ xấu hổ, gương mặt hồng hồng không biết có bao nhiêu đáng yêu, anh không muốn để cho người khác nhìn thấy.

Một mình anh thấy là đủ rồi.

Tiếp theo, một vòng luân chuyển, người chọn được ba cơ là Lý Giai Hảo, K cơ là Từ Thiên Hạo.

Tôn Nhất Phàm điên cuồng dùng khuỷu tay chọc chọc Từ Thiên Hạo ngồi bên cạnh, ý tứ muốn báo thù rất rõ ràng.

Từ Thiên Hạo hiển nhiên đã tiếp nhận được tín hiệu, ho một tiếng, nối: "Cậu kể cho bọn tôi... kể... ừm... lần đầu tiên cậu được con trai tỏ tình đi."

Lý Giai Hảo cũng không ngại ngùng gì, thoải mái hào phóng nói: "Hình như là hồi lớp năm. Aizz, câu chuyện này nói ra còn có chút bi thương. Nam sinh kia có ngoại hình không tệ, nhưng suốt ngày đi đánh lộn. Có một buổi trưa nọ hắn đi tới chỗ ngồi của tôi, bảo tôi là lúc tan học đừng về vội, ngữ khí còn hung thấy sợ."

"Lúc ấy tôi bị hù, cho là mình đã đắc tội hắn chỗ nào rồi cho nên hắn mới bảo tôi tan học ở lại là muốn đánh tôi một trận, kết quả vừa tan học tôi liền chạy tới văn phòng nói cho giáo viên biết."

"Sau đó, cô giáo liền gọi điện cho ba mẹ tôi với ba mẹ hắn, bốn phụ huynh dò hỏi mãi thì tôi mới biết được là hắn muốn tỏ tình với tôi, ngữ khí hung dữ là bởi vì hắn xem Vườn Sao Băng, cảm thấy các nữ sinh đều thích cái loại hình ngầu ngầu như vậy. Từ lần đó về sau, hắn rốt cuộc cũng không tìm tôi nói chuyện nữa."

Lời này vừa nói xong, tất cả mọi người đều cười đến điên rồi, Tôn Nhất Phàm cười to nhất, thở cũng không kịp.

"Ha ha ha ha Lý Giai Hảo, sao cậu lại ngu như thế? Người anh em định tỏ tình với cậu kia cũng thảm quá đi ha ha ha ha!"

Lý Giai Hảo thở phì phì trừng cậu ta: "Tôn Nhất Phàm, cậu có tư cách gì cười nhạo tôi, ít nhất thì còn có nam sinh tới tỏ tình với tôi, có nữ sinh nào đưa thư tình cho cậu chưa?"

"Sao lại không có?" Tôn Nhất Phàm ngồi thẳng người, vô cùng đúng lý hợp tình phản bác lại, "Lúc tôi còn học ở lớp sáu* thì ngày nào cũng có nữ sinh đưa thư tình với bữa sáng cho tôi đó."

*Lớp sáu ở đây là lớp số 6 khối 10 chứ không phải khối 6 nhé

Lý Giai Hảo trợn trắng mắt, hoàn toàn không tin: "Cậu lừa quỷ à, tôi không nhớ trường chúng ta có nữ sinh nào mắt mù như vậy đâu."

Tôn Nhất Phàm thề son thề sắt: "Sao lại không có! Mỗi lần đám nữ sinh đó cho tôi còn đặc biệt khách khí mà nói một câu: Bạn học, phiền cậu có thể giúp tớ đưa cái này cho Cố Trì cùng lớp cậu có được không? đó"

Lý Giai Hảo: "..."

Các nữ sinh đã cười đến không thở nổi.

Thời Tích cũng cong mắt cười, tầm mắt nhìn về phía thiếu niên mặc áo hoodie đen ngồi phía đối diện.

Ừm, xác thật là bộ dáng hút hoa đào mà.

Sau đó thì mỗi người đều được tham gia thử thách một lần.

Bạn học trong lớp mới quen nhau được một tháng, mọi người cũng không tính là quá thân thiết, rốt cuộc thì mọi người đều đến từ những lớp khác nhau, hơn nữa chỗ ngồi cũng cách xa, bình thường cũng không nói chuyện nhiều.

Nhưng trải qua một buổi chiều ở chung với nhau này, quan hệ của mọi người đột nhiên thân thiết hơn rất nhiều.

Chơi đến 5 giờ chiều, sắp hết giờ cho thuê phòng, mọi người vẫn còn chưa tận hứng, lại tính đi sang nhà hàng biển ở bên cạnh ăn lẩu, sau khi ăn xong lại đi xem phim.

Thời Tích không có đi theo, vẫy vẫy tay với mọi người: "Tớ còn có việc, không thể đi với mọi người được, các cậu đi chơi vui vẻ nhé."

Cố Trì cũng không đi, cùng cô đi thang máy ra ngoài.

Thang máy xuống tới lầu bốn liền có một đám người ùa vào, nhìn dáng vẻ thì có lẽ là vừa xem phim về, trong tay còn cầm bịch bắp rang chưa ăn hết.

Thang máy lúc đầu còn tương đối trống trải lập tức trở nên chen chúc một đống người.

Thời Tích cảm giác được eo mình bị đụng, nhưng cũng không quá để ý.

Nhưng ngay sau đó, bên hông cũng bị chạm vào, không giống như là vô ý, thậm chí còn cố ý bóp một cái.

Thời Tích nhăn mày, muốn quay ra sau xem là ai, tay bị người khác kéo một cái, cả người cô liền ngã vào trong ngực đối phương.

Cố Trì bảo vệ cô ở trước người, giống như che chở cho tâm can bảo bối.

Cô cơ hồ là dán cả người vào ngực anh, hơi thở mát lạnh trên người anh ập vào mặt cô.

Thanh âm so với băng còn lạnh hơn vang lên trên đỉnh đầu mình, mang theo ý tứ cảnh cáo nặng nề: "Còn sờ loạn nữa tôi chặt đứt tay ông."

Người đàn ông trung niên bị nắm lấy cổ tay đau tới mức muốn chết, kêu rên xin tha: "A a a tôi không có cố ý, cậu mau buông tay, tay tôi sắp bị cậu bóp gãy rồi."

Lực đạo trên cổ tay không giảm, ngược lại còn tăng thêm vài phần, người đàn ông đau tới mức lớn tiếng kêu gào ai u.

Chờ tới lúc cửa thang máy mở ra, dừng ở tầng tiếp theo, Cố Trì mới ghét bỏ buông tay, ánh mắt khinh thường, lạnh lùng nhả ra một chút: "Cút."

Người đàn ông vội vã chạy ra ngoài, chật vật giống như chó nhà có tang, chạy trối chết.

Xem tình hình này, những người còn lại trong thang máy nào có thể không rõ là chuyện gì đang xảy ra.

"Ghê tởm thật."

"Một đống tuổi rồi còn chiếm tiện nghi của cô gái nhỏ, đúng là đê tiện."

Đám người xung quanh nghị luận sôi nổi, Thời Tích lại cảm thấy những thanh âm đó dường như cách mình rất xa, mơ hồ không rõ.

Cô vẫn đang được Cố Trì bảo vệ ở trong ngực, mặt dán lên ngực anh, phảng phất như ngăn cách với những người xung quanh.

Bên tai có thể nghe thấy tiếng tim đập hữu lực của anh.

Bịch bịch bịch, như nhịp trống, một tiếng lại một tiếng rõ ràng hơn.

Cô ngẩng mặt nhìn anh, Cố Trì cũng cúi đầu, thiếu niên vẫn lạnh lùng như trước, con ngươi đen nhánh phản chiếu gương mặt của cô gái.

Ánh mắt anh trở nên nhu hòa, tay nâng lên đặt trên đầu nhỏ của cô, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô, thanh âm vô cùng ôn nhu...

"Đừng sợ."

Bình luận

Truyện đang đọc