Edit by Shmily
#Do not reup#
-------------------------------
Ăn mì xong thì cũng đã 1 giờ chiều.
Hai người đi về phía trạm xe. Tay cô bị anh nắm chặt, cặp sách ở trong tay anh.
Trời cao mây trắng, ánh nắng của ngày thu mỏng manh nhu hòa, bất chợt sẽ có một cơn gió thổi ngang qua, lá cây bạch qua ven đường được nhuộm một màu vàng nắng nhạt.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng văn phòng phẩm, Cố Trì đột nhiên dừng chân, Thời Tích cũng theo đó mà dừng lại.
"Sao thế?" Cô hỏi.
"Em đứng đây chờ anh một chút, anh đi vào mua chút đồ." Anh nói.
Thời Tích cho là anh muốn mua bút hay vở gì đó, liền gật đầu: "Được, anh đi đi."
Cô đứng ở trước cửa văn phòng phẩm, nhàm chán nhìn tờ quảng cáo dán ở trên cột điện.
Cũng chưa chờ được bao lâu thì anh đã đi ra, trong tay cầm một con thỏ bông làm bằng lông nhung.
... Thỏ bông? Thời Tích kinh ngạc trợn to mắt.
Cố Trì đi tới trước mặt cô, cười cười giao con thỏ cho cô: "Tặng em."
"?" Thời Tích ngốc ra.
Là cô mất trí nhớ sao? Hôm nay cũng không phải sinh nhật cô, sao lại đột nhiên tặng quà cho cô, lại còn là một con thỏ con?
"Sao lại tặng em cái này?"
Cố Trì rũ mắt, ánh mắt dừng ở trên mặt cô, cười cười: "Vừa rồi nhìn thấy nó ở trong tủ kính, liền cảm thấy rất giống em, cho nên muốn tặng cho em."
Thời Tích nhìn con thỏ bông trong tay.
Màu hồng nhạt, lỗ tai dài rũ xuống, lông xù xù, sờ lên vô cùng mềm mại thoải mái. Cô rất thích, nhưng mà...
"Cái này giống em chỗ nào?" Cô nắm lấy một cái tai của nó, lật qua lật lại nhìn, cũng không thấy nó với mình có chỗ nào giống nhau.
Cố Trì cong môi, thanh âm trầm thấp lại câu người: "Sao lại không giống, Tích Tích của anh đáng yêu y như con thỏ con này vậy."
"..."
Mặt Thời Tích nóng lên.
Tích Tích của anh!
Của anh!!
Tuy lúc đầu cô đối với việc anh gọi thẳng nhũ danh của mình có chút chống cự nhẹ.
Nhưng mà.
Đột nhiên thêm hai chữ "của anh" ở sau, hai chữ đơn giản như vậy thôi mà lại có cảm giác đặc biệt không giống nhau!
Thời Tích cảm thấy bản thân thật không có tiền đồ, bị gọi bằng hai chữ thường thấy nhất lại có thể nóng tới đỏ mặt.
Bình tĩnh, bình tĩnh! Cô tự nhẩm ở trong lòng.
Nhưng không thể bình tĩnh được.
Anh còn nói cô đáng yêu, đáng yêu giống con thỏ này, trong lòng đột nhiên vui như pháo hoa nở rộ, đủ mọi màu sắc, bùm bùm.
Thời Tích ôm thỏ con, điều chỉnh biểu tình một chút, làm mình có vẻ rụt rè hơn: "Cảm ơn."
"Không sao." Anh cười, nắm lấy tay cô đi về phía trước.
Giữa trưa, xe bus cũng không có nhiều người lắm, bọn họ liền ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên.
Xe bus chạy rất ổn định, Thời Tích ngồi bên cửa sổ, bị ánh nắng ấm áo bên ngoài bao phủ, tự nhiên cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Cô nhịn không được ngáp một cái, thật nhỏ.
Giây tiếp theo, một bàn tay kịp thời duỗi tới d dây, đem thân mình cô ôm lấy, đầu bị ấn vào trên vai anh.
Thanh âm từ tính dễ nghe của anh vang lên, hơi thở ấm áp cũng dừng ở trên tai cô: "Dựa vào anh ngủ một lát đi, tới nơi anh sẽ gọi."
Thời Tích ngoan ngoãn nghe lời, đỏ mặt nhắm hai mắt lại, sau đó phát hiện bản thân căn bản ngủ không được!
Buồn ngủ ban nãy trong nháy mắt biến mất không còn một mảnh.
Bị lời nói của anh truyền qua tai, thật ngứa!
Giống như có một sợi lông chim xẹt qua, độ ấm vành tai không từng tăng lên.
Trong lòng cũng có loại cảm giác thực kỳ dị, phảng phất như bị một con sâu nhỏ đang gặm nhấm, tê tê.
Quá tra tấn người.
Muốn viết một hiệp ước tình yêu gồm ba chương!
Chương 1 chính là: Sau này!! Không được! Ở gần tai cô! Nói chuyện!!!
Cố Trì rũ mắt xuống, nhịn không được cười, lỗ tai nhỏ trắng nõn của cô gái giờ phút này lại hồng thành màu cà chua.
Thật là... đáng yêu muốn chết.
Xe rất nhanh đã đi qua mười trạm, cuối cùng cũng tới trạm mà bọn họ muốn xuống.
Trong tay Thời Tích cầm ly nước chanh chưa uống hết, đi chưa được bao lâu thì cô phát hiện giây giày mình lỏng rồi, sắp tuột ra đến nơi.
Vì thế liền đem nước giao cho thiếu niên bên cạnh, ngồi xổm xuống, đem dây giày cởi ra buộc lại lần nữa thật chặt.
Lúc đứng lên, duỗi tay muốn lấy nước của mình về thì cô phát hiện anh đang uống nó.
Lại... lại còn ngậm lấy cái ống hút cô vừa mới cắn kia.
Cô có một cái tật xấu, lúc uống nước có ống hút thì sẽ theo thói quen mà cắn nó.
Nghĩ tới đây, Thời Tích xấu hổ đến không được: "Anh... sao anh lại tùy tiện uống nước của em!"
Ánh mắt cô gái nhỏ chứa đầy khiển trách, Cố Trì thật ra cũng mặt không đỏ tim không đập: "Anh cho là em không muốn uống nữa nên mới đưa cho anh uống."
Thời Tích: "!?"
Cô sẽ không bao giờ đưa đồ mình từng uống thừa cho người khác đâu.
"Em cũng không nói là không uống, đưa anh là muốn anh cầm hộ em thôi."
Cố Trì nén cười, cưỡng từ đoạt lí nói: "Mới nãy em cũng không có nói rõ với anh, sao anh biết được em có ý gì."
Thời Tích: "..."
Cô tức giận, nhưng mà lại không nói lại anh, cũng không có mặt dày như anh, liền... liền càng thêm tức giận!
Sợ cứ tiếp tục thì thật sự sẽ chọc cô gái nhỏ nóng giận, Cố Trì lại đi tới tiệm trà sữa bên cạnh, mua cho cô một cốc mới: "Đền em này, đỡ cho em lúc về còn tức giận."
Thanh âm anh khàn khàn từ tính, lúc dỗ cô thì phá lệ ôn nhu, rất xứng với cái gương mặt đẹp trai kia, cũng khó làm cho người ta tiếp tục tức giận.
Huống chi, cũng không phải chuyện gì lớn.
Thời Tích cầm cái cốc trà sữa mới kia lên uống.
"Cái đó..." Cô kéo kéo góc áo anh, ngượng ngùng nói: "Cái ly kia của em, anh đừng uống."
Đôi mắt Cố Trì đen nhánh, nhợt nhạt cười một cái, giả bộ nghiêm mặt, xụ mặt giáo dục cô: "Vậy không được, nước vẫn còn hơn nửa ly, anh không uống chẳng phải rất lãng phí sao?"
Thời Tích mím môi, nhỏ giọng nói: "Vậy anh đi tìm ông chủ xin cái ống hút mới đi."
Cô rõ ràng thấy được, trên cái ống hút màu lam nhạt thật sự có dấu răng cô cắn qua.
Nghĩ lại anh lại ngậm lấy cái ống hút này, cả người cô đều không ổn.
"Không cần." Anh cự tuyệt.
"Tại sao? Đổi một ống hút khác cũng không mất tiền." Cô khó hiểu chớp mắt.
Cố Trì nâng mi, trong cặp mắt đào hoa kia chứa đầy ý cười, hơi nghiêng người nói bên tai cô: "Ống hút Tích Tích dùng qua, uống lên sẽ càng ngọt."
Đến lúc này, Thời Tích mới hậu tri hậu giác ý thức được.
Bản thân mình... lại bị anh thả thính rồi QAQ
Bọn họ đi tới một tiệm MacDonald gần nhà Thời Tích, tìm một chỗ ngồi tương đối thoáng.
Cô mở cặp sách ra, lấy đề thi Tiếng Anh lần trước cùng với một cái bút đỏ ra.
Bài thi này giáo viên Tiếng Anh đã giảng qua một lần, nhưng cô ấy chỉ giảng lại những câu mà học sinh trong lớp sai nhiều nhất, hoặc là những bài tương đối khó mà thôi, còn những câu cơ bản thì trực tiếp bỏ qua.
Cô biết với Cố Trì thì có rất nhiều câu cô giáo không giảng mà anh cũng không hiểu.
"Anh lấy bài thi của anh ra đi, em giảng lại câu sai cho anh."
Cố Trì nhìn bài thi của cô, phía trên cùng có một dấu bút đỏ viết 142, nghĩ tới điểm số của mình còn chưa bằng một nửa của cô gái nhỏ, lần đầu tiên trong đời bởi vì thành tích quá kém mà xuất hiện cảm xúc nan kham.
Thật sự không muốn để cô nhìn thấy bài thi điểm thấp kia của mình.
Anh bất động một lúc, Thời Tích nghi hoặc: "Anh không mang bài tới đây sao?"
Cố Trì thuận thế gật đầu: "Anh quên mang. Nhưng mà sai câu nào anh cũng có chút ấn tượng, em giảng cho anh, ánh sẽ ghi lại vào vở."
Thời Tích cũng không nghi ngờ, nghĩ nghĩ, liền đẩy bài thi của mình về phía anh: "Bài thi này của em cho anh, anh viết luôn vào đây là được, đến lúc đó mở ra ôn tập sẽ tiện hơn."
Cố Trì nhìn bài thi sạch sẽ của cô.
Mỗi một bài đều có dấu vết nhẹ nhàng của bút nước xanh, có thể nghĩ được lúc làm đề bộ dáng cô rất nghiêm túc.
"Được." Anh nhẹ nhàng cong môi.
Bài nghe tạm thời bỏ qua, Thời Tích cũng không mang theo bản ghi âm tới, cho nên cô liền chuyển sang nói về bài tập điền từ.
Ngữ tốc của cô chậm rãi, giảng rất tinh tế: "Từ 'break' ở đây là động từ, ý là đánh nát, đánh vỡ các thứ, còn danh từ có nghĩa là chỉ sự nghỉ ngơi. Những từ có thể phối hợp với nó ra một nghĩa khác thì có break down, break through với break out."
Nói xong còn nêu thêm ví dụ, để anh hiểu rõ vấn đề hơn.
Thanh âm cô gái nhỏ trời sinh đã mềm mại, lúc đọc từng từ lên lại càng rõ ràng dễ nghe. Đây là lần đầu tiên Cố Trì cảm thấy học cũng là một loại hưởng thụ.
Chỗ trắng trên bài thi bị anh viết kín, chữ viết cũng không qua loa như trước đây, từng nét từng nét rất nghiêm túc.
Nói xong mười lăm câu mất 40 phút, Thời Tích chớp chớp mắt: "Được rồi, bây giờ đổi lại anh giảng cho em nghe, vì sao câu này lại chọn D?"
Cố Trì: "?"
Còn kiểm tra bất chợt?
Anh cúi đầu nhìn đề, đây là câu chia động từ, vừa rồi cô cũng đã giảng qua, cũng đã nói rất rõ ràng, bên cạnh còn ghi chú cách làm.
Nhưng mà để anh nói lại thì... Đã rất nhiều năm anh không có mở miệng nói Tiếng Anh, có... có chút xấu hổ.
Cố Trì trầm mặc nhìn đề, muốn nói là anh đã biết rồi nên không cần nói, sau đó lại ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập chờ mong cùng cổ vũ của cô gái, lời nói kia lại nuốt trở về.
Không muốn làm cô thất vọng.
Anh ho nhẹ một tiếng, nhớ lại nói: "Câu này chọn D là vì, chủ ngữ của nó..."
Gập ghềnh, ngắc ngứ, hoàn toàn không nói được lưu loát như cô, phát âm Tiếng Anh cũng không chuẩn chút nào.
Cố Trì cảm thấy mặt mũi của mình hẳn đã mất hết trước mặt cô rồi.
Nhưng vừa ngẩng đầu, lại đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của cô gái: "Giảng rất hay nha, nhanh như vậy đã nhớ được ngữ pháp trọng tâm rồi, anh thật giỏi."
"..."
Cảm xúc nan kham vừa rồi tức khắc đã tan thành mây khói, còn ẩn ẩn sinh ra chút tự hào.
Thời Tích cười khanh khách, ngón tay màu hồng nhạt dùng ở trên bài thi, lại chỉ vào một câu: "Câu này cũng có chút khó, anh nói lại một lần với em đi."
Không có nam sinh nào có thể chống cự được việc cô gái mình thích khen mình giỏi, Cố Trì cũng không ngoại lệ.
Anh ho một tiếng, biểu tình nghiêm túc: "Được."
...
Lúc nói xong cả đề thi thì mặt trời bên ngoài đã xuống núi, chân trời hiện lên một màu cam mỹ lệ.
Tay Thời Tích chống đầu, lấy khoai tây chiên chấm sốt cà chua, đột nhiên nói: "Em đột nhiên cảm thấy mình rất thích hợp làm giáo viên nha, anh nói xem sau này em đăng ký thi sư phạm rồi về làm giáo viên cấp ba có được không?"
Cố Trì tự hỏi trong chốc lát, kiên quyết phủ định nói: "Không được."
Nghe thấy câu trả lời này, Thời Tích có chút kinh ngạc, trong lòng còn có điểm mất mát: "Vì sao chứ? Chẳng lẽ anh cảm thấy em giảng bài cho anh không được sao?"
"Không phải, nam sinh cấp ba đều rất nghịch ngợm, còn có mấy tên phản nghịch, rất khó quản."
Tính cách cô gái nhỏ mềm như vậy, vạn nhất bị những tên nghịch ngợm đó chọc cho tức đến khóc thì phải làm sao.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một nguyên nhân trong số đó.
Nguyên nhân quan trọng hơn chính là...
Thanh âm giảng bài của cô gái nhỏ vô cùng ôn nhu, ngữ khí cũng vô cùng kiên nhẫn, anh còn lâu mới để cho nam sinh khác nghe được.
Thời Tích nghĩ nghĩ, nếu gặp phải loại nam sinh đặc biệt hư thì cô cũng không thể làm được như thầy dạy Địa, gân cổ lên mà quát.
Cô cầm lấy Coca uống lên mấy ngụm, lại buông xuống, tiếp tục ăn khoai tây chiên.
Ánh mắt Cố Trì rơi xuống ống hút của cô, cười cười: "Sao lại thích cắn ống hút như vậy?"
Thời Tích cúi đầu, quả nhiên lại thấy được dấu răng mình lưu lại trên đầu ống hút.
Trong một khắc, mặt cô đỏ lên, nghĩ tới cốc nước chanh ban nãy, liền có chút... xấu hổ.
Theo bản năng mà cắn ống hút, từ nhỏ tới lớn đã vậy rồi, vẫn luôn muốn sửa nhưng lần nào cũng quên.
"Cắn ống hút thì làm sao... cũng... cũng không liên quan tới anh." Cô cưỡng từ đoạt lý, thẹn thùng nhìn anh vài lần.
Còn cố ý chỉ ra nữa, đáng ghét!
Cố Trì cong môi cười, nhìn cô, ánh mắt có thâm ý khác: "Em biết cắn ống hút có một cách nói khác không?"
Thời Tích sửng sốt: "Cách gì?"
Cố Trì cầm lấy khoai tây chiên, chấm sốt cà rồi đút cho cô, bên môi ngậm ý cười: "Không nói cho em, bằng không biết rồi em sẽ lại mắng anh."
Thời Tích: "..."
Cô có thích mắng chửi người như vậy sao?
Rõ ràng là không có mà!
***
Buổi tối tắm rửa xong.
Thời Tích xõa tóc ở trên vai, ôm con thỏ bông anh mua cho, dựa vào đầu giường xem sách lịch sử.
Nhìn một lúc, liền nhớ tới câu nói kia anh vẫn chưa giải thích cho cô, cái cách nói khác của cắn ống hút gì đó.
Tò mò lại nổi lên.
Không nói cho cô thì cho là cô sẽ không biết sao? Cô có Baidu a!
Duỗi tay cầm lấy điện thoại, Thời Tích click mở trình duyệt, ấn gõ từng chữ.
Sau khi đánh xong, phía dưới tự động hiện lên nội dung liên quan: Người thích cắn ống hút aka dục cường*
*Dục ở đây là tìиɦ ɖu͙ƈ, cường là mạnh mẽ ấy
Thời Tích: "???"
Đây là cái cách nói hiếm lạ cổ quái gì vậy!
Cô chính là nhàm chán nên mới cắn mà thôi, sao lại có cái đó cường a?
Mặt cô đỏ lên, cầm lấy điện thoại gọi cho Cố Trì: "Cái cách nói bậy bạ kia! Còn lâu mới có chuyện như vậy!"
Điện thoại bên kia, nghe thấy thanh âm tức muốn hộc máu của cô, Cố Trì buồn cười, vui sướng cong môi, thuận theo ý tứ của cô: "Ừm, đều bậy bạ cả."
"Bất quá, là thật sự cũng không có quan hệ. Anh thường xuyên chơi bóng rổ, thể lực rất tốt."
Thời Tích vừa mới định nói anh chơi bóng rổ thể lực tốt thì có liên quan gì tới chuyện này, mới vừa định hỏi thì trong đầu lại đột nhiên thông suốt!
"...!!"
A a a a hiệp ước tình yêu gồm ba chương kia nhất định phải được xuất bản!
Chương số 2 chính là ~ Không được! Đối với cô! Nói những thứ lưu manh đó!!!
------------
Shmily: Ôi tình yêu loài người!!
Dạo này mình phải ôn thi cho nên không ra chương thường xuyên mỗi ngày một chương như trước được, nhưng mình vẫn sẽ ra đều. Hết tuần sau là mình thi xong nên có thể tiếp tục lịch đăng như cũ, các chị em tỷ muội thông cảm nha!