CÔ ẤY RẤT ĐÁNG YÊU

Edit: TH

Ánh trăng đêm nay thật đẹp, đầy những vì sao lấp lánh như viên kim cương được đính trên dải bầu trời đêm đen, mềm như tơ lụa.

Tay phải Kiều Hạ nắm tay Cố Duyên Xuyên, tay trái nắm một sợi dây nhỏ. Bóng bay hình mèo vừa lớn lại vừa đáng yêu lơ lửng giữa không trung, đi trong trường hấp dẫn bao nhiêu con mắt chú ý.

Đoạn đường về này cô rất vui, giống như chỗ trống trong lòng đã được lấp đầy. So với việc ăn đường mật còn ngọt ngào và hạnh phúc hơn.

Sau quãng thời gian dài, cuối cùng cô cũng cảm nhận được tư vị được yêu thương và nâng niu, trân trọng.

Cảm giác có bạn trai thật tốt, bạn trai của cô thật tốt.

Được đưa đến dưới lầu khu kí túc xá nữ, Kiều Hạ còn có chút lưu luyến không rời. Cô nắm ống tay áo anh, hơi ngẩng đầu lên, biểu cảm chân thành mà tha thiết.

"Em lần đầu tiên được làm bạn gái, cũng không có kinh nghiệm gì. Nếu có chỗ nào làm không tốt, anh có thể nói với em. Chúng ta thông cảm cho nhau, về sau không cãi nhau, có được không?"

Cô thực sự không thích cãi nhau, cũng không gây ầm ĩ quá với người khác. Khi còn nhỏ, lúc ở trong phòng làm bài tập, thường xuyên có thể nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ giữa cha mẹ cách qua cánh cửa.

Lúc ấy trong lòng cô vừa buồn lại khó hiểu, vì sao quan hệ giữa hai người từng thân mật như vậy mà lại nói lời khó nghe với đối phương? Chẳng lẽ để người mình yêu đau khổ thì mình sẽ trở nên vui vẻ sao?

Cố Duyên Xuyên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, xoa đầu, "Được, sau này chúng ta sẽ không cãi nhau."

Bạn gái của anh ngoan như vậy, tốt như vậy, ngay cả lời nói nặng còn không nỡ nói với cô một câu.

Sao có thể làm ầm ĩ với cô được.

Kiều Hạ nhoẻn miệng cười, hai má hiện lên hai lúm đồng tiền, "Chúng ta móc ngoéo, giữ lời."

Cố Duyên Xuyên phối hợp với hành động có mấy phần ngây ngô của cô, cùng cô giơ tay lên, khẽ cười hỏi, "Làm bạn trai, anh có thể đưa ra hai yêu cầu cho bạn gái không?"

"Có thể!" Kiều Hạ không suy nghĩ đã đồng ý ngay, "Anh nói đi."

Cố Duyên Xuyên hạ mắt nhìn cô chăm chú, âm thanh ôn hoà: "Thứ nhất, anh hi vọng bạn gái của anh từ hôm nay trở đi. Bất kể là gặp chuyện khó khăn hay phiền toái nào, đều phải nghĩ đến anh đầu tiên, tìm anh đầu tiên."

Kiều Hạ kinh ngạc mở to mắt, không nghĩ đến yêu cầu của anh là thế này, gật đầu nói: "Được, em đã nhớ."

Trong mắt Cố Duyên Xuyên hiện ra ý cười, "Yêu cầu thứ hai là... Hi vọng bạn gái của anh sau này chủ động hôn anh nhiều hơn."

Kiều Hạ đỏ mặt, nhỏ giọng nghi ngờ, "Cái này sao có thể là yêu cầu được."

"Sao lại không thể?" Cố Duyên Xuyên cong môi nhìn cô, hỏi ngược lại, "Nghiên cứu điều tra cho thấy, tiếp xúc thân mật có thể gia tăng tình cảm giữa các cặp tình nhân. Anh hy vọng tăng tình cảm đôi ta gia tăng, có gì sai sao?"

Có cái loại nghiên cứu này sao? Kiều Hạ cực kì hoài nghi, nhưng vẫn là miễn cưỡng chấp nhận lời ngụy biện của anh. Cô đỏ mặt nói, "Được, em đồng ý."

"Em lên lầu đây, ngủ ngon." Cô xoay người muốn đi thì bị Cố Duyên Xuyên chộp lấy cổ tay.

Anh cười rộ lên, "Vừa đồng ý chuyện gì đã quên rồi sao? Cục cưng, lời em nói thật không đáng tin."

Kiều Hạ đang không hiểu ra làm sao thì nghe thấy anh nhắc nhở, "Hôn chúc ngủ ngon, còn chưa hôn anh."

"Được, nhưng ở đây nhiều người qua lại như vậy, sao hôn được?" Trên mặt cô đỏ bừng, nhõng nhẽo, sợ sệt nói.

Cố Duyên Xuyên thích thú nhìn cô: "Sau phòng ngủ của bọn em có rừng cây nhỏ."

Kiều Hạ: "..."

Bạn cùng phòng của cô cũng từng nói rằng khu rừng nhỏ buổi tối luôn có các cặp đôi lén lút hôn nhau. Không ngờ bây giờ chính cô cũng trở thành thành viên trong số đó.

Được mấy cây ngô đồng to, cành lá xum xuê che đi, tìm vị trí cũng coi như kín đáo, sẽ không bị bạn nào đi qua bắt gặp.

"Anh cúi đầu thấp xuống một chút." Cô nhón chân lên, nhỏ giọng lại, ngượng ngùng nói.

Đây chính là thương thay cho dáng người thấp bé, nghĩ đến việc chủ động hôn bạn trai một chút thôi mà cũng không với tới.

Cố Duyên Xuyên khẽ cười ra tiếng, cúi đầu, ngay lập tức cảm nhận được sự mềm mại ở má trái.

Nhưng anh không bỏ qua như vậy, tay vẫn ôm lấy cô, nhất quyết không tha nói: "Hôn mặt, cục cưng à, cái hôn chúc ngủ ngon này của em thật không có thành ý."

Kiều Hạ đành phải lần nữa nhắm mắt lại, ôm lấy cổ anh hôn lên môi anh. Bấy giờ sợ anh nói chưa đủ thành ý, còn cố ý dừng lại vài giây trên môi anh, "Như thế được không?"

"Ừm." Cố Duyên Xuyên hài lòng gật đầu.

"Vậy... Vậy chúng ta mau về thôi, thời gian không còn sớm nữa." Kiều Hạ buông ra, ôm chặt tay anh.

"Không được." Cố Duyên Xuyên bế cả người cô lên, đuôi lông mày ngả ngớn, khẽ khàng mút môi cô, trằn trọc triền miên trên đôi môi cô.

Cả người dựa vào thân cây, Kiều Hạ bị hôn đến hai mắt ngập nước, lộ ra vẻ mơ màng. Khoé mắt cũng hồng lên.

Thừa dịp kéo khoảng cách, tách ra khỏi anh, cô thiếu dưỡng khí hơi chu môi, thở gấp gáp, giọng nói nhỏ nhẹ lại trách móc, "Sao anh lại hôn thế?"

Cố Duyên Xuyên cười rồi hôn thêm lần nữa, vừa hôn vừa hàm hồ nói, "Có qua có lại, đây là nụ hôn chúc ngủ ngon của anh đáp lại."

Kiều Hạ: "..."

Aaaa, bạn trai quá mặt dày, hoàn toàn không đấu lại.

Lại kéo thêm nửa tiếng nữa, Kiều Hạ cuối cùng cũng được cho đi, có thể về ký túc xá.

Cô vừa lấy chìa khoá mở cửa, ba bạn cùng phòng lập tức bỏ dở chuyện, y như đám phóng viên trong giới giải trí ngồi xổm xuống hóng hớt chuyện của nữ chính. Ríu rít vây xung quanh đuổi theo hỏi chuyện.

Cuộc họp trong phòng tiến hành hơn một tiếng, cuối cùng ba bạn cùng phòng không chịu được cơn buồn ngủ nữa, ngáp rồi thiếp đi.

Kiều Hạ nằm trên giường, một chút cũng không hề mệt mỏi, mở to mắt vừa ngẩng đầu thì đã nhìn thấy quả bóng bay hình chú mèo buộc ở đầu giường.

Lại hơi nhớ anh rồi, rõ ràng hai người mới tách ra chưa đến một tiếng đồng hồ.

Kiều Hạ đụng vào di động bên gối, không kiềm được gửi một tin cho anh: [Em chưa ngủ, anh ngủ chưa? (≧O≦]

Bên kia phản hồi lại rất nhanh: [Chưa ngủ, nghĩ đến cục cưng của anh, không ngủ được.]

Nói rất thẳng thắn, trên mặt Kiều Hạ nóng lên, ngay sau đó một giây sau thấy anh nhắn tiếp: [Chiều mai có rảnh không, chúng ta ra ngoài hẹn hò.]

Kiều Hạ vui vẻ gõ: [Có nha.]

Nghĩ đến ngày mai lại gặp anh, cô thấy mình không nên tiếp tục thức khuya nữa. Nếu không thì mặt sẽ sưng lên, làn da sẽ xạm đi mất.

Vì thế cô lập tức nhắn lại: [Em muốn đi ngủ, anh cũng mau nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta gặp lại~.]

Màn hình lại sáng đến lúc cuối cùng anh gửi một câu chúc ngủ ngon, cô mới cảm thấy mỹ mãn buông di động, đêm nay giấc mơ đều rất đẹp.

Trưa ngày hôm sau, Kiều Hạ rời giường chuẩn bị đơn giản. Cô thay một bộ váy hoa nhí cổ tròn, không trang điểm, dù sao lần trước trang điểm khác đi anh cũng không thấy lạ.

Sau đó cô nhấc túi nhỏ lên, trong tiếng ồn ào của đám bạn cùng phòng đi ra cửa.

Sau khi đến địa điểm hẹn, Kiều Hạ theo lên taxi với anh, "Hôm nay chúng ta đi đâu hẹn hò nha?"

Cố Duyên Xuyên cười cười, "Đi ăn cơm Tây trước, sau đó đi công viên vui chơi ngồi đu quay, thích không?"

Kiều Hạ rất vui vẻ gật đầu, buổi tối ngồi đu quay, quả thực quá lãng mạn.

Cố Duyên Xuyên nói với tài xế địa chỉ, ôm cô vào lòng.

Xe còn chưa ra khỏi khuân viên trường học, thông báo trên WeChat nhảy vài cái. Kiều Hạ tuy không cố ý nhìn, nhưng ánh mắt lơ đãng nhìn xuống dưới, không cẩn thận thấy một ít nội dung.

Đợi anh trả lời xong, Kiều Hạ hỏi, "Bạn anh hẹn đi quán bar sao?"

"Ừ, một quán bar mới sắp xếp xong xuôi, chuẩn bị mấy ngày nữa khai trương, bảo anh và mấy người bạn khác ngó xem. Không có gì, anh từ chối rồi, hôm nay chúng ta đi khu vui chơi."

Kiều Hạ nghĩ nghĩ rồi hiểu chuyện nói, "Vẫn nên đi thôi, chung quy bạn anh mới khai trương quán mà. Anh đến quán bar đi, công viên thì chúng ta có thể đi sau được."

"Hơn nữa trước giờ em chưa từng đến chỗ như quán bar, có chút tò mò, nhưng một người thì lại không dám đi. Bây giờ để anh dẫn em đi mở mang một chút."

Cố Duyên Xuyên nhìn thấy cô ngoan ngoãn, lại có vẻ hơi mong chờ, "Được, chúng ta qua một lát."

Anh báo lại địa chỉ, để tài xế thay đổi lộ trình.

Xe chạy đến nơi trung tâm phồn hoa nhất thành phố. Quán Bar bây giờ chưa chính thức kinh doanh, bên trong không có khách, rất yên tĩnh.

Bọn họ vào trong, có anh bồi bàn mặc áo bành tô đến quầy quán bar. Mấy cậu chàng trẻ tuổi, diện mạo cũng xuất chúng ngồi uống rượu, đánh bài, đổ xúc xắc.

Giang Dật là người đầu tiên thấy anh, vừa đứng lên định chào hỏi thì thấy anh nắm tay, đi sau lưng anh còn có một cô gái nhỏ nhắn.

Vóc dáng thấp thấp, trông bộ dáng nhìn không giống đã trưởng thành, cậu ta không khỏi kinh ngạc thốt lên, "Anh Xuyên, nay anh đưa em gái tới sao?"

Một giây sau, cậu ta lại cảm thấy không đúng lắm, buồn bực lầu bầu, "Trong nhà anh hình như làm gì có em gái nào?"

Cố Duyên Xuyên nhướn mày, giới thiệu: "Bạn gái của tôi, Kiều Hạ. Đây là Giang Dật, chủ quán này."

Nói xong lại giới thiệu lần lượt từng tên của người một.

Kiều Hạ đứng sau lưng anh hơi ló ra một chút, có vẻ ngại ngùng nói: "Chào mọi người."

"Chào cậu chào cậu." Vài người là bạn chơi từ nhỏ đến lớn với Cố Duyên Xuyên, lập tức nhiệt tình tỏ vẻ hoan nghênh, đồng thời ánh mắt nhìn thẳng mặt cô.

Cô gái có thể hái được bông hoa kiêu ngạo và lạnh lùng như anh Xuyên thì tất nhiên không phải bình thường.

Nhìn đi nhìn đi, trong lòng bọn họ có cùng nghi vấn giống Giang Dật vừa rồi: Nhìn trông thật ngây thơ, trong sáng nha! Cùng với tiêu chuẩn tìm bạn gái mà bọn họ nghĩ khác hoàn toàn.

Giang Dật tiếp đón hai người ngồi xuống, "Chỗ này của bọn tôi đều là mời những bậc thầy pha chế rượu từ khắp nơi đến, hai người nhấp thử một ly xem."

Cố Duyên Xuyên đổi đổi ly khác: "Một ly Martini, một ly nước chanh."

Kiều Hạ nhỏ giọng kháng nghị với anh, "Em không uống nước chanh, đã đến quán Bar rồi em thấy nên thưởng thức chút rượu."

Cố Duyên Xuyên cất giọng dịu dàng, "Không được, rượu ở đây rất nặng, em uống vào dạ dày sao chịu nổi. Nước chanh rất dễ uống, ngoan."

Mọi người chứng kiến toàn bộ quá trình: "..."

Mẹ kiếp! Đây không phải là đang nói chuyện yêu đương mà là đang nuôi con gái thì có! Có cần phải cưng chiều như vậy không?

Thoáng chốc sau, Kiệu Hạ đã quen hơn một tý với đám người này, học cách chơi lắc xúc xắc. Thắng đối phương uống rượu phạt, thua có Cố Duyên Xuyên thay uống giúp cô.

Có lẽ là do mới chơi nên vận may tốt, mười lần thì có đến tám lần đều là cô thắng, chơi khá vui vẻ.

Giữa cuộc chơi, di động của Cố Duyên Xuyên vang lên, mắt nhìn thông báo có cuộc gọi đến. Thấy ba chữ "Cố Thanh Nham", anh lập tức tắt điện thoại, nhưng chưa tới một phút đồng hồ sau lại tiếp tục vang lên.

Anh cầm di động đứng lên, nói với mấy người bạn: "Tôi đi nghe điện thoại một chút, nhớ là cô ấy nếu thua thì chờ tôi quay lại uống."

Sau khi kết thúc cuộc gọi không mấy vui vẻ, anh còn chưa về đến nơi, Giang Dật đã chạy tới, vẻ mặt ha ha khó xử, còn có vài phần xin lỗi.

"Anh Xuyên, em nói chuyện này với anh, anh đừng tức giận. Cái thằng Chu Lỗi kia nhất thời muốn trêu, để bạn gái anh uống Long Island Iced Tea*, hình như cô ấy có hơi say, nhưng cậu ta cũng không phải cố..."

(*) Long Island Iced Tea là một loại cocktail của Mỹ.

Chữ cuối cùng còn chưa nói xong, vừa ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng tăm hơi của người đứng trước mặt đâu rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc