CÔ ẤY RẤT ĐÁNG YÊU

Edit: Pii

Beta: TH + Sun

Phần sau của tiết học trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã hết giờ.

Chọn môn học không nhất thiết phải nghe giảng, các bạn sinh viên đã sớm thu dọn sách vở xong, chờ giáo sư nói tan học là ngay lập tức nhấc túi rời đi.

Kiều Hạ không gấp như vậy, chờ sinh viên trong phòng ra hết phân nửa mới chậm rì cầm bút và chai nước cất vào cặp.

"Ừm... Tớ đi trước đây, hẹn gặp lại." Cô cười, vẫy vẫy tay với Cố Duyên Xuyên.

Tuy không phải rất thân quen, nhưng tốt xấu gì cũng ngồi cùng bàn hai tiết. Anh không chỉ giúp cô trả lời câu hỏi của giáo sư, mà còn cho cô rất nhiều xúc cảm, trong lòng cô vẫn rất cảm ơn anh.

"Cậu..." Môi mỏng của Cố Duyên Xuyên mấp mở một nửa, chỉ nói một từ.

Đảo ánh mắt, nhìn vào một góc nhỏ phía trong, anh không nói gì đột nhiên dừng lại.

Kiều Hạ có thói quen nói chuyện với người khác thì luôn nhìn thẳng vào mắt đối phương, bởi vì chiều cao hai người khá chênh lệch nhau cho nên cô phải ngẩng mặt lên nhìn anh.

Cố Duyên Xuyên hạ mi mắt, thấy khuôn mặt không son phấn cùng với đôi mắt trong suốt ngập nước, không hề chớp mắt của cô. Dáng vẻ rất nghiêm túc lắng nghe.

Sao lại ngoan ngoãn như vậy chứ, thoạt trông cứ như là học sinh cấp 3 vậy.

Cả tính cách lẫn học vấn đều thuộc loại ưu tú, không giống như những người khác. Anh không nhịn được nghĩ đến bộ dáng của cô khi quy củ mặc đồng phục sinh viên màu lam pha trắng, cột tóc thắt bím đuôi ngựa.

Nghĩ đến hình ảnh này, cặp mắt đào hoa lành lạnh của anh cũng hiện lên vài phần ý cười.

Kiều Hạ vẫn nhìn anh, thấy anh một lúc lâu không nói gì, cô nghiêng đầu một chút, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ hơi hoang mang: "Cậu muốn nói gì với tớ sao?"

"Không có gì." Cố Duyên Xuyên nhếch môi cười, cầm mũ áo đội lên cho cô, giọng điệu ôn hoà: "Buổi tối rất lạnh, đừng để bị cảm mạo."

Kiều Hạ bị động tác của anh làm cho mặt đỏ đến tận mang tai.

Đối với cô, đây là lần đầu tiên được người khác phái quan tâm như vậy.

Hơn nữa chủ nhân của động tác này lại còn là một chàng trai đẹp vô cùng, cô nhất thời không quen.

"Ừm... Vậy cậu cũng về sớm một chút đi." Nói xong Kiều Hạ ba chân bốn cẳng chuồn nhanh.

Nhìn bóng lưng cô rời đi, Cố Duyên Xuyên cất vài bước, cúi người xuống nhặt lên một cái khuyên tai hình thiên nga.

Nó sáng lấp lánh nằm trên mặt đất, không biết là rơi xuống từ lúc nào.

Cầm trên tay một lúc, Cố Duyên Xuyên bỏ nó vào túi.

Di động của anh hầu như lúc nào cũng để chế độ im lặng, vừa mở ra thì thấy 5 cuộc gọi nhỡ. Trong số đó thì đến 4 cuộc gọi là đến từ ba anh - Cố Thanh Nam, một cuộc là của người phụ nữ mà ngay cả tin nhắn thôi anh cũng thấy chán ghét.

Sinh viên trong phòng đều đã đi hết, hành lang càng trở nên yên ắng hơn, chỉ còn âm thanh từ ngoài vọng vào.

Trên đầu, ánh sáng của cây cột đèn đã nhiều năm sử dụng chiếu xuống nền đường bằng xi măng trông lờ mờ, nhìn không rõ lối.

Cố Duyên Xuyên xoá dãy số kia, một lát sau gọi lại cho Cố Thanh Nam, ngay cả từ ba cũng lười kêu, trực tiếp hỏi: "Chuyện gì?"

Giọng điệu lạnh lùng, y như đang trò chuyện với người dưng nước lã.

Cố Thanh Nam đã sớm quen với thái độ này của anh, đại khái là vì mình có lỗi với con trai nên cũng không chỉ trích anh câu nào.

Muốn trách thì phải trách chính mình hồi trẻ bị ma xui quỷ ám, cho nên đã làm một việc hồ đồ.

"Duyên Xuyên." Cố Thanh Nam mở miệng đầy vẻ chân thành.

"Con đã lâu không về nhà, ba đưa cho con thứ gì con cũng không xem. Coi ba như không khí, căm ghét ba cũng không cần làm đến nước này. Dù sao ta cũng là ba của con, chẳng lẽ con muốn cắt đứt quan hệ với ba sao?"

Cố Duyên Xuyên im lặng không lên tiếng, nghe được câu sau cùng của ông thì môi nhếch lên, không chút để ý nói luôn: "Trái lại tôi còn đang nghĩ, thật đáng tiếc..."

Mắt anh hơi rũ xuống, nở nụ cười nhạt, giọng điệu lạnh như băng, lạnh tới mức thấu xương: "Tôi còn tính đổi tên đổi họ, trên người chỉ chảy nửa dòng máu của ông thôi. Ông nói thử xem, đây cũng không phải vấn đề gì lớn lắm."

"Sao con có thể nói như vậy!" Cố Thanh Nam nhất thời bị chặn họng, không biết nói gì cho phải.

Giọng của ông ta vừa đau khổ vừa khiếp sợ: "Ba không ngờ rằng con lại hận ba như thế."

"Ông yên tâm, tôi cũng chỉ là nghĩ ngợi chút mà thôi, không phải thật sự cắt đứt với ông." Cố Duyên Xuyên nhấp môi dưới.

Ánh mắt anh xa xăm nhìn về chiếc lá khô vừa rụng, chậm rãi nói: "Nếu không phải ông đem tài sản cho hai mẹ con đó, tôi bị xem như thằng ngu, cũng không thể ngu mãi thế được."

"Con nhất định muốn nói lời tổn thương như thế với ba sao!" Cố Thanh Nam nặng nề mà thở dài một hơi, giọng điệu bi thống.

"Cha con chúng ta không thể ngồi xuống hoà hoãn nói chuyện ư? Chuyện năm đó là do ba sai, nhưng đã qua lâu vậy rồi, con cũng không thể..."

Cố Duyên Xuyên lạnh lùng cắt lời ông ta: "Ông toàn nói những việc vô nghĩa, không có gì thì tôi cúp máy."

Dường như nhớ tới cái gì, anh còn trào phúng cười hai tiếng: "Kính nhờ ông nói một tiếng lại với Chúc Tiêm Vũ, đừng gọi cho tôi nữa. Bà ta nghĩ mình diễn cảnh mẹ hiền, tìm thằng con trai không biết tranh giành kia đi, tôi đây không cần mới đúng."

Không đợi bên kia nói tiếp, anh đã trực tiếp cúp điện thoại.

Trong dãy nhà giảng dạy cơ bản không bóng người, Cố Duyên Xuyên rút một điếu thuốc, lấy bật lửa ra, châm một cái, dưới màn đêm tối mịt thở ra một làn khói thuốc.

Mười sáu tuổi anh đã học được cách hút thuốc, nhưng không phải là nghiện, chẳng qua lúc phiền muộn hút một chút vơi đi nỗi buồn.

Trong hơi khói thuốc lượn lờ, anh còn nhớ năm bốn tuổi thì cha thường không về nhà. Bản thân anh thoát khỏi người giúp việc, chạy lên tầng hai của phòng tập võ.

Anh thân thiết nhào vào lòng mẹ, lại bị bà ghét bỏ đẩy ra, sau đó không thèm nhìn anh mà đi ra chỗ khác.

Trí nhớ quá tốt không phải là chuyện hay ho.

Đã qua mười năm nhưng anh còn nhớ rõ người mẹ cao quý, dùng vẻ mặt chán ghét nói với mình: "Đời này chuyện hối hận nhất của tao là sinh ra mày."

Mẹ con thành kẻ thù, người làm cha cũng chẳng quan tâm.

Thời thơ ấu như vậy, có chút bi thảm.

Cho nên rất lâu về sau, anh cũng không hiểu nổi vì cớ gì mình được sinh ra.

-

Kiều Hạ đang đi về phòng của mình.

Ban đêm gió thổi vào mặt rất lạnh, có vẻ cô phát giác ra điều gì, giơ tay sờ sau tai, chiếc khuyên vốn phải nằm ở đó giờ đã không cánh mà bay.

Nghĩ nghĩ, cô cảm thấy rất có thể là đánh rơi ở trong lớp học, vì thế mà quay lại.

Hộc hộc hộc hộc!

Cuốc bộ bốn tầng, cô đứng ở cửa cầu thang thở dốc, vừa định đi vào thì đột nhiên thấy có một một đốm lửa nhỏ màu hồng rực ở cuối hành lang.

Cô nhìn thấy một nam sinh đang hút thuốc, tuy không thấy rõ mặt nhưng căn cứ theo thân hình, thì rất giống với nam sinh ngồi cạnh cô.

Cô đi qua, xác định là bạn học đó.

"Tan học lâu lắm rồi, sao cậu còn chưa về phòng ngủ?" Kiều Hạ mờ mịt đứng trước người hắn hỏi.

Cô không phải là nữ sinh thích quản người khác, nhưng giờ khắc này, cô cảm thấy anh có chút cô đơn, không nhịn được đi tới hỏi thăm một chút.

Cố Duyên Xuyên ngước mắt, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lo lắng thật lòng, như đối với cô anh có lẽ rất quan trọng.

Anh nhìn cô, không hiểu tại sao lại đem hết buồn phiền trong lòng nói ra: "Vì tôi đang không vui."

Không vui, cho nên phải ở đây hút thuốc.

Ừm, Kiều Hạ cảm thấy lý do này rất hợp logic.

Giống như nhiều năm trước, thời điểm ba cô còn sống, mỗi lần không vui đều mượn rượu giải sầu, uống đến say tí bỉ.

"Nhưng mà hút thuốc rất có hại cho sức khoẻ."

Cô trừng mắt nhìn, khuyên anh: "Hút thuốc còn có khả năng mắc phải ung thư phổi. Lúc tớ học cấp 2, thầy cô đã cho mình xem qua hình ảnh phổi của người hút thuốc, toàn là màu đen, nhìn vô cùng đáng sợ."

"Hơn nữa nhé." Cô lấy vài ví dụ: "Tớ xem thời sự đưa tin, người thường xuyên hút thuốc tuổi thọ sẽ ngắn hơn 20 năm so với người không hút thuốc!"

Cố Duyên Xuyên nghe cô dùng âm thanh mềm mại, nghiêm trang phổ cập cho mình tác hại của việc hút thuốc thì khóe miệng không khỏi nhếch lên. Những phiền muộn trong lòng hình như bị một trận gió xuân mềm mại ào đến thổi bay đi mất.

Kiều Hạ nhìn anh đang cười, cảm thấy anh khẳng định không có ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đanh lại: "Tớ nói đều là sự thật, hút thuốc gây nguy hại rất lớn nha. Vậy nên cậu đừng hút thuốc nữa có được không?"

Rõ ràng là bộ dáng nghiêm túc nói ra lại là giọng điệu thương lượng, cuối cùng còn kéo chữ "nha" ra rõ dài.

Cố Duyên Xuyên nhìn nhìn, chỉ cảm thấy bạn ngồi cùng bàn này thực sự là vô cùng dễ thương.

"Nhưng mà tôi không vui, không hút thuốc thì phải làm gì?" Anh có ý trêu đùa, quẳng vấn đề khó khăn cho cô. Quả nhiên thấy lông mày cô thoáng nhăn lại, lộ ra dáng vẻ tự hỏi.

"Ừm..." Kiều Hạ cúi đầu, nhìn mũi chân, nghiêm túc suy nghĩ.

Chỉ là hiện tại sắp 10 giờ, vẫn đang ở trên tầng bốn phòng học, không có cách nào khác.

Yên lặng lại gần một phút, bên tai chỉ còn lại tiếng gió thổi vi vút.

Cố Duyên Xuyên thấy mình hơi xấu xa, cô bạn có ý tốt mà mình còn khiến cô khó xử.

Anh giật giật môi, đang định nói "tính..." đã nhìn thấy cô ngẩng đầu, ánh mắt đen tròn đảo đảo, thăm dò nói: "Cậu duỗi tay ra một chút."

Cố Duyên Xuyên làm theo.

Kiều Hạ lấy ra một viên kẹo vị đường từ trong túi, đặt vào lòng bàn tay anh: "Đây là lần đầu tớ cho nam sinh lời khuyên, cũng không biết làm sao để cậu vui vẻ, nhưng mà tớ khi không vui sẽ ăn rất nhiều đồ ngọt."

"Tớ mời cậu ăn một viên đường, rất ngọt đó, ăn rồi cậu sẽ thấy vui lên."

Cô nói xong liền cúi đầu xuống.

Dù sao cũng là lần đầu tiên nói loại lời thế này với nam sinh, hơn nữa chỉ cho một viên kẹo đường, có phải anh cho rằng cô rất hẹp hòi không.

Cố Duyên Xuyên bị câu nói "lần đầu tiên" khiến trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Anh nắm lấy viên kẹo đường kia, xé vỏ giấy bọc bên ngoài ra rồi cho vào miệng, là vị đường matcha.

Đúng như anh suy nghĩ, quả nhiên ngọt đến phát ngấy, rất nhiều năm không có nếm qua đồ nào ngọt như vậy.

Nhưng anh không cảm thấy chán ghét, mà dường như có hơi thích.

Môi cong cong, Cố Duyên Xuyên vui vẻ cười một tiếng, đáp lại cô: "Ừm, rất ngon."

Kiều Hạ mừng rỡ, kinh ngạc chớp mắt, thì ra nam sinh rất dễ dỗ thế nha.

"Cái đó... Vậy về sau khi cậu không vui, đừng có hút thuốc, ăn kẹo sẽ ngon hơn!"

"Được." Cố Duyên Xuyên lôi tất cả thuốc lá và bật lửa ra, ném vào trong thùng rác bên cạnh: "Tôi sẽ không hút thuốc nữa."

Oà, anh cũng thật dễ khuyên bảo!

Kiều Hạ coi như là làm một chuyện tốt, rất có cảm giác đạt được thành tựu, vui sướng cười rộ lên: "Vậy cậu mau trở về đi, tớ bị mất một khuyên tai, mình về lớp học tìm."

Cố Duyên Xuyên ho nhẹ một tiếng, thần sắc lộ ra một vẻ mất tự nhiên: "Tôi giúp cậu cùng tìm."

Kiều Hạ nhìn không ra, trái lại thực cảm kích: "Oa, vậy cảm ơn trước nha."

Đẩy cửa đi vào, trong phòng học tối như mực, Cố Duyên Xuyên ấn công tắc đèn, đi theo Kiều Hạ đến vị trí họ ngồi vừa rồi.

Tất nhiên là không có khả năng tìm được.

Tìm xung quanh vài vòng, Kiều Hạ thất vọng lắc đầu: "Có lẽ rớt trên đường rồi, không tìm được..."

Cố Duyên Xuyên chủ động đề nghị: "Tôi đôi khi lên lớp sẽ nhìn qua chỗ này, có lẽ trùng hợp sẽ tìm được. Không bằng cậu cho tôi phương thức liên lạc, nếu tôi thấy sẽ nhắn qua cho cậu."

Kiều Hạ rất thích khuyên tai này, nghe vậy liền gật đầu, ngọt ngào cười: "Vậy được, chúng ta thêm WeChat đi!"

Lấy điện thoại di động mở giao diện WeChat, cô bỗng nhớ đến nữ sinh lần trước bị anh cự tuyệt: "A, tớ nhớ là hình như cậu không có WeChat!"

Cố Duyên Xuyên chuẩn bị mở WeChat thu tay về ngay: "...Vậy thì số di động đi."

Kiều Hạ nghi ngờ nhìn anh: "Nhưng mà, cậu không phải vừa rồi mới nói, di động của cậu đã quá hạn sử dụng lâu rồi sao?"

Cố Duyên Xuyên: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc