CÔ ẤY RẤT ĐÁNG YÊU

Edit: Pii

Beta: TH

Buổi tối sau khi ăn no, Kiều Hạ đề nghị: "Chúng ta đi bộ về đi, cũng không xa lắm, đúng lúc có thể xuôi bụng."

Đi bộ về sẽ tốn thời gian hơn đi xe, đương nhiên Cố Duyên Xuyên không có ý kiến gì.

Thời tiết đã ấm áp hơn, nhưng gió đêm vẫn có chút lạnh. Anh nhìn cô kéo áo khoác xuống, nhíu mi nhẹ.

Lại nhớ đến lần trước không cẩn thận đụng trúng tay cô, anh cảm thấy rất lạnh.

"Kéo áo lên đi, buổi tối lạnh, rất dễ bị cảm."

Kiều Hạ hít sâu một hơi, rất vui vẻ lắc đầu nói: "Vừa nãy ăn cay nhiều, nên giờ tớ không hề lạnh chút nào."

Cố Duyên Xuyên không nói gì, rũ mắt cầm tay cô.

Bàn tay nhỏ xinh, nhẵn nhụi mềm mại tựa như không xương, nhiệt độ lạnh lẽo truyền đến.

"Tay lạnh cóng thế này, sao cậu nói không lạnh?" Anh nhướng mi, hỏi cô bằng chất giọng trầm ấm.

Kiều Hạ bị hành động của anh làm cho kinh ngạc, nhất thời quên luôn cử động. Ban nãy vừa hít sâu vào một ngụm khí vẫn còn vui vẻ ngậm trong miệng, giây tiếp theo đã vô cùng khó khăn nuốt xuống.

Thật ra bị nam sinh chạm tay cũng không phải chuyện gì to tát.

Nhưng mà trong suốt cuộc đời, đây là lần đầu cô bị nam sinh nắm tay đấy!

Cái nắm tay này so với "tay trong tay" với bạn cùng phòng cùng lên lớp và dạo phố cảm giác hoàn toàn khác nhau! Bàn tay anh rất to, có thể dễ dàng bao trọn tay cô.

Không hiểu vì sao, Kiều Hạ đột nhiên cảm thấy gió lạnh lướt qua chợt biến thành hơi nóng.

Tim cô đập thình thịch, đập nhanh vô cùng, giống hệt lúc trước viết H ở phòng học, thật ngại ngùng quá đi mất.

Lạnh gì mà lạnh chứ, mặt cô rõ ràng nóng như bị thiêu cháy rồi. Kiều Hạ im lặng phản bác trong lòng.

Thừa dịp cô ngây người, Cố Duyên Xuyên đứng trước mặt cô, cúi người cầm dây kéo áo khoác cô lên cao. Sau đó mới hài lòng nhếch môi cười.

Anh cảm thấy dáng người của cô bạn cùng bàn rất nhỏ, vô cùng mảnh mai. Nếu gió thổi sẽ không chịu nổi, muốn bọc kín cô mới có thể yên tâm.

"Được rồi, đi thôi." Cố Duyên Xuyên cong môi, tiếp tục đi về phía trước.

Kiều Hạ trố mắt vài giây, nhìn bóng dáng anh ở xa, hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần, cất bước đuổi theo anh.

Nhưng đầu óc cô vẫn đang nghĩ về chuyện vừa rồi.

Bị nam sinh chạm tay một chút thì ngay lập tức mặt đỏ tim đập dồn dập, Kiều Hạ cảm thấy đây không phải là mình.

Cô biết da mặt mình mỏng, nhưng cũng đâu có mỏng đến vậy đâu, cô vẫn viết H rất bình thường mà!

Tự hỏi mãi cũng không ra kết quả, cô lặng lẽ nhấc mắt, ngắm anh bạn đẹp trai bên cạnh một xíu. Dưới ánh trăng, gương mặt anh góc cạnh, càng nhìn càng thấy đẹp trai.

Nháy mắt, cô bỗng nghĩ ra lí do hợp lý.

Ai bảo bạn ấy quá đẹp trai, dưới nhan sắc của phái mạnh thế này ai mà không thẹn thùng khẩn trương cơ chứ!

Đi ngang qua một siêu thị, Cố Duyên Xuyên bỗng mở miệng hỏi: "Tôi muốn mua chút đồ, có thể đi vào với tôi không?"

"... Không thành vấn đề." Suy nghĩ của Kiều Hạ bị âm thanh của anh kéo về thực tại, đi vào siêu thị với anh.

Buổi tối thứ sáu cuối tuần, siêu thị rất nhiều người.

Kiều Hạ đi sau Cố Duyên Xuyên, nhìn anh nâng tay mua đồ. Trên đường đi, tay anh thong thả mua bánh quy, sữa chua, bánh mì, chocolate, thạch trái cây... Xong mới đến quầy thu ngân tính tiền.

Kiều Hạ ngây ngốc, một là cô không nghĩ anh sẽ mua nhiều đồ ăn vặt như vậy. Hai là càng không nghĩ đến khẩu vị của anh lại giống mình đến thế, mua đồ ăn vặt tất cả đều là món thường ngày cô thích ăn.

Ý nghĩ này của cô cứ quanh quẩn trong đầu cho đến dưới kí túc xá.

Cố Duyên Xuyên cố ý đưa cô đến dưới lầu, sau đó đưa túi đồ ăn vặt to cho cô: "Cho cậu."

Kiều Hạ không kịp phản ứng: "Cậu làm gì vậy?"

Cố Duyên Xuyên trả lời cô: "Đều là mua cho cậu."

Đầu Kiều Hạ lập tức lắc như trống bỏi: "Cậu đã mời tớ ăn cơm rồi, tớ sao có thể nhận thêm cái này được."

Cố Duyên Xuyên nhìn cô, đôi mắt đen thẫm hiện lên ý cười: "Tôi mua những thứ này là để cảm ơn cậu."

"Hả?" Kiều Hạ vô cùng mờ mịt.

"Cậu có nhớ lần trước sau khi tan học, cậu đã nói gì với tôi ở hành lang không?" Anh nói.

Kiều Hạ nhớ lại, chỉ nhớ hình ảnh anh hút thuốc. Sau đó cô ngăn cản, nói với anh hút thuốc rất nhiều tác hại, khuyên anh đừng hút nữa.

Ngoài ra, cô thật sự không nhớ mình còn nói gì khác mà anh phải cảm ơn.

"Không sai." Cố Duyên Xuyên như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, anh tiếp tục nói bậy, nhưng biểu cảm rất nghiêm túc.

"Nhờ những lời đó của cậu, tôi đã cảnh giác hơn. Kể từ ngày ấy bắt đầu cai thuốc, cho nên tôi muốn cảm ơn cậu."

Kiều Hạ không tin được.

Không... Không thể nào? Những lời nói của mình có sức hút, hiệu quả vậy sao?

"Cậu đã nói người hút thuốc sẽ tổn thọ ít nhất hai mươi năm so với người bình thường. Cậu đã giúp tôi sống lâu thêm hai mươi năm, chút quà vặt này không tính là gì."

Kiều Hạ chớp mắt, còn có thể tính vậy sao? Cô cứ có cảm giác sai sai, nhưng nhất thời lại không nói ra được sai ở đâu...

"... Ừm... Vậy tớ xin nhận. Cảm ơn cậu."

Vì anh rất kiên trì nên cô không từ chối nữa.

Kiều Hạ cầm túi to, tò mò hỏi: "Nhưng mà, sao đồ cậu mua vừa vặn hợp với sở thích của tớ vậy?"

Cố Duyên Xuyên như tự hỏi, giọng điệu đương nhiên: "Không phải các bạn nhỏ đều thích ăn đồ ngọt sao?"

A, bạn nhỏ? Anh nói mình là bạn nhỏ?

Lực chú ý của Kiều Hạ đều tập trung ở chữ "nhỏ", lập tức hiểu sai.

Bởi vì không cao lắm, hơn nữa cô lại ngại phiền. Bình thường không trang điểm, ra khỏi trường thường xuyên bị người khác nhầm thành học sinh cấp 3.

Có khi đi tàu điện ngầm, còn bị người khác quan tâm hỏi là học trường cấp 3 nào, áp lực không nhỏ.

Bị nhầm thành học sinh cấp 3 đã thật đả kích lòng tự trọng, nhưng anh thật quá đáng, lại trực tiếp nói mình là bạn nhỏ!

Trong nhận định của cô, chỉ có học sinh tiểu học mới gọi là bạn nhỏ, học sinh cấp 3 sẽ không! Cho nên anh đang cười nhạo chiều cao mình giống học sinh cấp 1 sao?

Kiều Hạ nhất thời buồn bực, ngẩng mặt lên, dùng đôi mắt nhỏ u oán nhìn anh: "Mình tuy không cao, nhưng mà ít nhất cũng không thấp như học sinh cấp một mà..."

Cô nói rồi giơ tay ra, để ngón cái và ngón trỏ với nhau, mục đích cho anh biết khoảng cách: "Cao hơn nhiều như vậy nè!"

"Cậu sao có thể nói mình là bạn nhỏ được chứ!" Cô cảm thấy như mình bị sỉ nhục.

Cố Duyên Xuyên mới đầu thấy cô bực có chút khó hiểu. Chờ khi nghe cô nói xong, suy nghĩ cẩn thận thì không khỏi cười khẽ.

Kiều Hạ cũng coi như là nhân từ. Chỉ cần anh giải thích với mình là xong nhưng anh còn bật cười, càng thêm tức giận, trừng mắt nhìn anh.

"Tôi không có ý nói cậu thấp." Cố Duyên Xuyên cố không nhếch môi cười, nhìn xuống chân cô.

Thì ra... Bạn nhỏ cùng bàn giận là bộ dạng thế này.

Phồng miệng, trừng mắt, tự cho là rất có khí thế, trên thực tế lại giống như bé mèo nhỏ xù lông, hung hăng.

Quan trọng là còn cố kiễng chân, làm cho mình cao hơn.

Làm sao mà... Đáng yêu được vậy cơ chứ, cả trái tim đều bị cô làm cho mềm nhũn.

Cố Duyên Xuyên mím môi: "Gọi cậu là bạn nhỏ là bởi vì nhìn qua cậu..."

Anh cúi xuống, thật sự là ngứa ngáy khó nhịn nên đưa tay vuốt tóc mềm mại của cô, giống như vuốt lông mèo con vậy.

"... Hoạt bát đáng yêu giống bạn nhỏ."

Kiều Hạ sửng sốt, mặt ửng đỏ lên.

Cậu ấy vừa mới khen mình hoạt bát đáng yêu sao?

Không không không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là -- Cậu ấy đánh trúng sơ hở của mình?!

Ở đây chỉ mành treo chuông, thậm chí khá mập mờ, trong đầu Kiều Hạ vụt qua một vấn đề quan trọng --

Người này sao có thể một lời không hợp liền tuỳ tiện vuốt tóc cô! Nếu mà tóc cô chưa gội qua, đầu bết thì không phải thật xấu hổ sao!?

Nhưng mà may quá, tóc cô hôm qua vừa mới gội, rất sạch sẽ.

Bình luận

Truyện đang đọc