CÔ ẤY XINH ĐẸP NHƯ VẬY

Edit #Salim

Beta #Kumoe

Thứ bảy chạng vạng, đêm tối, trong sương mù dần dần nổi lên cơn mưa.

Cố Tinh Trầm đi từ thư viện tới, bị không khí nghênh diện làm cho ướt một chút. Xoang mũi có chút khí hỗn hợp của hoa cỏ cùng bùn đất ùa vào.

“ Từ từ thôi Cố Tinh Trầm.”

Thanh âm theo tiếng bước chân từ xa tới gần, thời điểm cuối cùng cánh tay cậu đã bị một đôi bàn tay mềm mại bắt được.

Người đi tới không biết rụt rè đem cánh tay cậu kề sát ngực ôm vào. Nơi cánh tay có xúc cảm mềm mại của thiếu nữ.

“ Làm gì mà đi nhanh vậy?” Hứa Anh nói.

Người trước cửa thư viện nhiều, Cố Tinh Trầm còn đang mặc đồng phục của Bát Trung, đưa tới đủ loại ánh mắt quan sát đánh giá yêu sớm.

Cố Tinh Trầm có chút mất tự nhiên, nhưng cũng không đẩy ra Hứa Anh: “ Là do cậu đi quá chậm.”

“ Biết tớ đi chậm, cậu không phải nên từ từ hay sao!”

“ Ừm.”

Cố Tinh Trầm ngẩng đầu nhìn thoáng qua không trung bắt đầu tối tăm, đèn đường vừa sáng lên chiếu sáng mưa bụi đặc sệt.

Sau đó đem áo khoác của mình cởi ra, bọc Hứa Anh lại, thuận tiện dùng tay che trên đầu tóc mái cô.

“ Đừng nghịch.”

Cố Tinh Trầm hơi cười, rất thanh thuần.

Hứa Anh nhón chân hôn, ở trên gương mặt cậu mổ nhẹ nhàng một cái, tươi cười trên gương mặt cô hoàn toàn khác với cậu.

Hứa Anh hoặc là không cười, vẻ mặt rất không dễ chọc, hoặc là cười rộ lên, vẻ mặt rất hoạt bát nhiệt tình, giống như toàn bộ thế giới đều sẽ vì cô cười, tới ánh mặt trời cũng sẽ ấm hơn một chút.

Nhất thời Cố Tinh Trầm tham luyến, thoáng hồi tưởng, đã bao lâu rồi không thấy Hứa Anh cười tươi sáng lạn như vậy?

Hẳn là ngày cô ôm eo cậu nói sẽ ra khỏi vòng giải trí bắt đầu.

Ánh mắt Cố Tinh Trầm chìm xuống, không nói chuyện nữa.

Bọn họ đi dạo trên đường.

Đôi tình nhân học sinh hẹn hò nội dung cũng tương đối đơn thuần, hoặc là trường học, hoặc chính là đi dạo, ha ha, nhìn ngắm phong cảnh.

Hứa Anh chỉ có bên cạnh Cố Tinh Trầm mới làm những trò “ Nhàn tình nhã trí” như vậy.

Trước kia cô có băng đảng ăn chơi của mình, tìm cả ngày cũng không ra được một cái thú vui nào tốt đẹp, cũng không muốn nhắc lại…..

Chỉ có thời điểm ngốc nghếch bên cạnh Cố Tinh Trầm, mới giống như thay đổi kênh. Rất kiên định.

Cố Tinh Trầm làm việc đều có ý nghĩa mục đích, sẽ không làm uổng thời gian. Cô đi theo cậu, có chút ít mưa dầm thấm đất.

Cố Tinh Trầm mua trà sữa nóng trở về, Hứa Anh đang ôm cánh tay đứng bên cạnh tấm biển đèn LED, nhìn rất chuyên tâm.

Cố Tinh Trầm nhìn lướt qua hình ảnh biến ảo, là một mục quảng cáo ô tô, bên trong là một đôi nam nữ cậu biết, là huy chương bạc cùng với huy chương đồng của cuộc thi SOHOT.

Quảng cáo là một câu chuyện cổ tích rất dài, dằng co nhau tới ba phút.

Hứa Anh xem xong, mới phát hiện Cố Tinh Trầm đã không biết đứng ở cạnh cô bao lâu rồi, trong tay đang cầm trà sữa.

Ánh đèn xẹt trên người Cố Tinh Trầm, ngũ quan thanh tuấn bị điêu khắc nửa tối nửa sáng. Cậu nhìn cô, ánh mắt rất sâu……

Hứa Anh hơi hé miệng, nhanh chóng che dấu đi mất tự nhiên trên mặt, nhảy một bước chân cầm lấy trà sữa: “ Cảm ơn!”

“ Không cần.”

Hứa Anh xoay người, váy hơi bay bay, quay đầu hướng Cố Tinh Trầm cười.

Cố Tinh Trầm đáp lại cô, nhàn nhạt cười.

Phảng phất vừa rồi chút vi diệu căng thẳng không hề tồn tại.

Bọn họ cùng nhau đi, nói chuyện phiếm, mượn sách.

Cố Tinh Trầm tuy rằng mới học cấp ba, nhưng coi như có nửa chức nghiệp “ Giáo viên”, các cuộc thi cậu tham gia rất nhiều, là người nhả miệng ra văn. Nói tới thi văn tự, tiếng anh, thính lực khẩu ngữ phiên dịch….. Toàn bộ những bài thi cậu đều có thể vào thời điểm sát nút, trở thành người đi thi hộ cho người ta.

À, thầy Cố.

Cậu tới thư viện mượn sách, đều không phải là nội dung của cấp ba, Cố Tinh Trầm thật sự biết rất nhiều.

Trà sữa Hứa Anh uống được một nửa, cắn ống hút nghiêng đầu nhìn Cố Tinh Trầm, thật lòng nói: “ Chồng ngoan, cậu thật lợi hại!”

Cố Tinh Trầm rũ mắt nhìn cô: “ Sao vậy.”

Cô ôm eo cậu: “ Từ nhỏ cậu đã kiếm tiền nuôi tớ, hơn nữa, hiện tại cậu hình như ngày càng kiếm tiền giỏi hơn. Tương lai chắc chắn sẽ rất lợi hại.”

Lòng bàn tay cảm nhận được đầu tóc mượt mà của Hứa Anh, Cố Tinh Trầm cười một chút: “ Có sao?”

Hứa Anh: “ Ngày mai cậu đi thi hộ ai?”

“ Một người đàn ông họ Lý.”

“ Ở đâu?”

“ Trường thi Bia Sơn.”

Ống hút bị cắn, có âm thanh trà sữa hút tới trong miệng, Hứa Anh nhìn sườn mặt Cố Tinh Trầm đánh giá.

Mấy ngày nay Hứa Anh vẫn luôn suy nghĩ, vì sao mình lại thích Cố Tinh Trầm.

Đến cuối cùng cũng không có đáp án.

Giống như, nơi nào của Cố Tinh Trầm cũng sẽ làm người khác thích.

Lạnh nhạt, văn nhã, thông minh, bại hoại….. Bất cứ một mặt nào, đều tốt.

Chỉ là, cô thích cậu, quan trọng hơn một chút, chính là khí phách của cậu.

Nam sinh khác nhìn cô đều sẽ có chút sợ hãi, sẽ có chút tự ti.

Nhưng Cố Tinh Trầm thì không.

Cậu là loại con trai hoàn toàn có thể đem cô trấn trụ. Diện mạo cậu văn nhã, nhưng lại không có thua bất luận người con trai nào về tâm huyết.

Cố Tinh Trầm gì cũng không sợ, trước kia cô vẫn luôn cho rằng như vậy, tới tận trận mưa trong chạng vạng hôm kia, bộ dạng Cố Tinh Trầm rơi lệ trong mưa, thường thường luẩn quẩn trong óc Hứa Anh tản không nổi.

Ra khỏi vòng giải trí rất khó, chỉ là, hết thảy đều đáng giá đi.

Chỉ cần Cố Tinh Trầm vui vẻ, liền….. Như vậy đi.

Hứa Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua màn ảnh đèn LED ngày càng xa, mí mắt che dấu mất mát thật sâu. Không nhìn nữa, không thèm nghĩ, coi như muốn quên mất.

Đường đi bộ cuối tuần rất nhiều người, phía trước có vài hoạt động âm nhạc nhỏ, có không ít người vây quanh.

Hứa Anh nhìn trong chốc lát, cảm thấy hát quá kém, vừa mới rời khỏi một chút, bỗng nhiên sau lưng có người xa lạ kêu: “ Oa, chị có phải tiểu tỷ tỷ Hứa Anh hoa anh túc không?”

Đối phương hưng phấn tới lớn tiếng kêu bạn bè, sau đó nhanh chóng có đám người vây lại.

“ Em siêu thích chị, nhất là bài << Sáng lạn>>!”

“ Ký tên cho em, ký một chút được không?”

“ Nhìn chị ngoài đời thật xinh đẹp.”

………..

Hứa Anh có chút xấu hổ, mắt nhìn Cố Tinh Trầm.

Cố Tinh Trầm tiếp ứng tầm mắt của cô, chỉ là đem tay cô buông ra, để cô mang bút ra tiếp fans.

Cố Tinh Trầm đưa cô về nhà, trên xe taxi không ai nói với ai câu nào.

Mưa ngoài cửa sổ ngày càng lớn, thời điểm sườn mặt Cố Tinh Trầm nhìn qua, Hứa Anh đang chôn mặt, tay ôm trán, giống như mỏi mệt.

Hứa Anh, rất ít khi u trầm như vậy……

Ánh mắt Cố Tinh Trầm ngày càng u tối, muốn ôm cô vào lòng, nhưng ngón tay vừa động, liền khiếp đảm.

Không dám.

Không dám chạm vào cô.

Không dám đối mặt với khả năng khi cô nâng mặt lên, đôi mắt sẽ chứa đầy khổ sở.

Cậu thật ti tiện, đem cô cầm tù bên người, nhìn cô thống khổ, lại còn cố bày ra bộ dạng chẳng có gì với cậu…….

- --

Tới gần Bát Trung có một khu chung cư, phòng bảo vệ có người hút thuốc, liền thấy có một thiếu niên lãnh đạm đi tới.

“ Phiền chú mở cửa hộ cháu.”

“ Đây đây.”

Bảo an mở cửa cấm, Cố Tinh Trầm nói câu cảm ơn, hướng vào bên trong đi tới.

Người bảo vệ nhớ rõ cậu, là một học sinh cấp ba vừa chuyển tới không lâu, bởi vì vóc dáng cậu cao, lớn lên lại rất đẹp, tuổi không lớn nhưng khí chất đi đường và nói chuyện đều rất độc đáo.

Loại con trai này ai mà nhìn thấy, cũng sẽ muốn nhìn thêm vài lần.

Ở trong ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bảo an, Cố Tinh Trầm lạnh nhạt mà đi xa.

Thế giới này cùng cậu không có quan hệ.

Người khác thế nào, cậu cũng không hề quan tâm.

Sau khi bà ngoại Cố qua đời, Cố Tinh Trầm chuyển tới đây, tìm một căn chung cư nhỏ. Một người ở là đủ rồi.

Tắm xong đi ra, Cố Tinh Trầm ngồi xuống trước bàn học, trong đầu lại là hình ảnh Hứa Anh đứng ngoài đèn LED, cô nhìn những người so với mình kém cỏi hơn, lại so với mình càng gần với ước mơ hơn…..

Ngay lúc đó, vẻ mặt cô đầy mất mát.

Phiền muộn thở ra một ngụm, Cố Tinh Trầm cảm thấy có chút áp lực trong ngực.

Di động trên bàn hơi rung, là WeChat của Hứa Anh.

< Về đến nhà chưa>

< Vì sao hiện tại cậu không cho tớ tới nhà cậu nữa?>

Cố Tinh Trầm không muốn nói dối, cho nên lựa chọn không trả lời.

Trên bàn, màn hình di động vẫn đang nhảy lên tin nhắn của Hứa Anh.

< Ngày đó tớ tới nhà cậu gõ cửa>

< Hàng xóm đối diện nói>

< Bên trong có người qua đời>

< Bọn họ nói bậy, phải không>

< Quan hệ hàng xóm của cậu cũng quá kém ( ha ha)>

Nhìn thoáng qua, tắt di động, mười ngón tay Cố Tinh Trầm cắm vào tóc ngắn, ôm lấy đầu nhè nhẹ xoa huyệt thái dương nặng nề.

Hứa Anh ở sau lưng cậu trộm tìm hiểu được, cô gõ đánh thọc sườn biết được mẹ cậu cùng bà ngoại Cố đã qua đời, cô còn hỏi vì sao cậu lại nói muốn giết cô……

Hứa Anh đã phát hiện những điều bất thường rồi.

Chính Cố Tinh Trầm cũng khôngg nghĩ tới, cậu sẽ đối với người con gái mình âu yếm nói ra những lời như vậy.

Muốn giết cô…….

Trời ạ.

Đầu lại bắt đầu rất đau.

Cậu bện một lời nói dối rất lớn, để cho cậu nhìn thoạt qua thật tốt, giống như những nam sinh khác, có gia đình bình đạm hạnh phúc, có sinh hoạt bình thường.

Nhưng mà, chỉ có mình cậu biết……

Không phải.

Cái gì cậu cũng đều không có.

Hơn nữa cậu cũng không tốt, cậu chỉ là ma quỷ.

Đầu đau tới lợi hại, Cố Tinh Trầm kéo ra ngăn kéo, lấy thuốc ra.

Bỏ thêm lượng gấp đôi, uống xong.

Mới phảng phất dễ chịu đi một ít, nỗi lòng dần dần bình ổn xuống.

Nhưng mà, nhìn bình thuốc, hương vị chua xót kia, tựa hồ lên men trong miệng…..

Làm sao bây giờ, lời nói dối của cậu, lung lay sắp đổ.

- --

Cùng ngày kết quả kỳ thi thử thứ hai công bố, Kim Vũ trở về trường học.

Với kế hoạch của công ty cậu ta, cho cậu ta ở lại trường học hai tháng đột kích một chút, sau khi thi đại học xong sẽ trở về công việc.

Gần đây, ở cửa phòng học lớp bảy một người lại kêu một người tới náo nhiệt, tới xem người thật, những người hưng phấn mê muội muốn được ký tên rất nhiều.

Kim Vũ giơ tay nhấc chân ngày càng giống một minh tinh nhỏ, rõ ràng chút khí chất hắc ám xấu xí kia, cư nhiên sẽ chỉ khi bắt đầu vào tiết mới bùng nổ, thời điểm các nữ sinh không thể không rời đi, còn tri kỷ mà phất tay, nói “ Chú ý an toàn”, “ Trở về học tập thật tốt” từ từ.

Hứa Anh nhìn tới muốn nôn!

Cô dám đánh đố, nội tâm Kim Vũ nhất định đang mắng táo bạo mà thô tục.

Hành lang, Hứa Anh đứng trong chốc lát, liền thấy Kim Vũ bị một đống con gái vây quanh, cậu ta kiên nhẫn mà ký tên từng người một, sau đó phất tay theo chân bọn họ.

Kim Vũ quay đầu lại, vừa lúc đối diện với tầm mắt Hứa Anh, cậu kéo tai nghe đi tới, Hứa Anh thấy cậu lại đây, xoay người liền đi, Kim Vũ có chút giận, kéo dài bước chân đi tới túm chặt lấy cánh tay Hứa Anh.

“ Cậu trốn cái gì!”

Hứa Anh trợn trắng mắt: “ Ai trốn cậu.”

Kim Vũ cười lạnh một tiếng: “ Đương nhiên là cậu!”

“ Phi.”

“ Nếu không trốn tớ thì đứng đấy!”

Hứa Anh ném tay cậu ra, ôm cánh tay không có ý tốt nhìn chằm chằm qua.

Kim Vũ cười lạnh một chút, từ túi quần lấy ra hộp thuốc, sau đó nhớ tới vẫn đang ở hành lang trường học, thận phận hiện tại làm loại sự tình này không thích hợp, liền thu lại.

Hứa Anh thấy, hơi cười: “ Ha, còn chưa lăn lộn ra tên tuổi ở giới giải trí, làm bộ làm tịch như vậy vui không?”

Kim Vũ ngó cô một cái: “ Ít ra so với cậu, cái gì cũng chẳng làm ra mà đã rút lui thì tốt nhiều.”

Hứa Anh ngay lập tức liền thay đổi sắc mặt, trừng mắt liếc cậu một cái rời đi, rồi lại bị một cánh tay túm trở về.

“ Tớ nói này Hứa Anh, hai ta rốt cuộc ai làm bộ làm tịch? Ai là người không muốn rời bỏ giới giải trí? Đề tài này cũng không nghe nổi, cậu còn rời cái gì?”

“ Chuyện của tớ không cần cậu quản.”

“………”

Kim Vũ cắn chặt răng: “ Được thôi. Tớ mặc kệ chuyện của cậu, chúng ta nói tới chuyện thuốc của Cố Tinh Trầm?”

Đôi mắt Hứa Anh lập tức nhìn qua.

“ Không phải cậu tò mò thuốc mà Trần Tinh Phàm cùng Giang Hoàn hỏi thăm sao? Tớ có thể minh xác mà nói cho cậu, tớ, biết, tên.”

Mắt một mí của Kim Vũ có chút ý cười sắc bén: “ Thuốc kia tên…….”

“ Đừng nói nữa!”

Hứa Anh che lại lỗ tai: “ Tớ không muốn nghe.”

“ Cậu không muốn nghe tớ cũng phải nói!” Kim Vũ túm lấy bả vai Hứa Anh.

“ Có nhớ hay không trước kia tớ đã từng cảnh cáo cậu, Cố Tinh Trầm sẽ làm cậu chết. Buồn cười thật cậu còn cư nhiên vì một người đàn ông không bình thường mà từ bỏ sự nghiệp, từ bỏ đam mê của mình! Cậu thấy đáng giá sao?”

“ Tiền đồ của tớ, đàn ông của tớ, tớ yêu như thế nào là việc của tớ!”

“…….. Cậu cố chấp tới không còn thuốc cứu được rồi.”

Kim Vũ giận sôi máu, cậu cũng từng cho rằng, loại tính cách như Hứa Anh, chơi chơi thì thôi, nếu cãi nhau thì sẽ chia tay, sau khi cô vào giới giải trí hai người sẽ không thể tiếp xúc nhiều, tự nhiên liền sẽ xa.

Không nghĩ tới, Hứa Anh cư nhiên vì Cố Tinh Trầm mà rời khỏi giới giải trí!

Thật là điên rồi.

Kim Vũ nghiến răng, trầm mặc vài giây mới ra quyết định trong nội tâm, một cỗ quyết tâm đem sự thật nói ra:

“ Cậu có biết không, Cố Tinh Trầm chính là một tên biến thái tinh thần không bình thường!”

Hứa Anh: “ Cậu im miệng!”

Kim Vũ: “ Đồ đàn bà ngu ngốc! Cậu ta hư hỏng bao nhiêu cậu căn bản không hiểu nổi, tớ là đàn ông tớ hiểu!”

“ Cậu ta muốn khống chế cậu, khinh nhục cậu, thậm chí muốn giết cậu.”

“ Cả đầu óc cậu ta đều là ý tưởng âm u!”

“ Cậu cho rằng cậu ta cùng với mặt ngoài giống nhau hay sao?”

“ Cùng cậu ta ở bên nhau, cậu không cảm thấy khủng khiếp hoảng sợ?”

Bang!

Kim Vũ bị đánh nghiêng mặt, Hứa Anh trừng mắt nhìn cậu ta, ngực phập phồng: “ Bảo cậu đừng nói nữa! Nghe không hiểu tiếng người à?” “ Cậu ấy có phải biến thái hay không không phải chuyện của cậu!”

Kim Vũ bị làm cho ngơ ngác.

Sau đó Hứa Anh tức giận liền đi, nhưng cô vừa đi xoay người được hai bước, liền ngơ ngẩn.

Kim Vũ cũng nhìn qua.

- -- Không biết từ khi nào Cố Tinh Trầm đứng ở nơi đó, nhìn bọn họ. Cả người giống như một khối đá lạnh lẽo.

Hứa Anh: “ Cố, Cố Tinh Trầm……”

Ngón tay gắt gao véo trong lòng bàn tay, Cố Tinh Trầm trong lòng có chút quay cuồng, ôm ngực tới phát đau.

Cậu không cảm giác được lòng bàn tay bị móng tay cắm đau, xoay người liền đi.

“ Cố Tinh Trầm!”

Hứa Anh không rảnh lo chuyện khác, nhanh chóng đuổi theo.

Kim Vũ lau máu ở khóe miệng vừa bị đánh, dựa vào lan can cười: “ Ngụy quân tử, rốt cuộc lúc này cũng không thể diễn được nữa rồi.”

Trần Tinh Phàm cùng Giang Hoàn đi tới, lo lắng nhìn một bên Hứa Anh cùng Cố Tinh Trầm đi xa, hỏi Kim Vũ: “ Có phải quá mức hay không?”

"Đúng vậy, giống như vấn đề có chút lớn rồi.”

Kim Vũ nhìn bọn họ một cái:

“ Tớ hối hận nhất là, không ngay từ đầu kiên quyết ngăn cản Hứa Anh.”

“ Cố Tinh Trầm……..”

“ Ai chạm vào cậu ta đều phải chết.”

____

Sắp ngược tơi bời hoa lá cây cảnh rồi nha mọi người ??

Bình luận

Truyện đang đọc