CÔ ẤY XINH ĐẸP NHƯ VẬY

Edit #Salim

Beta #Kumoe

Cố Tinh Trầm dựa theo địa chỉ trong điện thoại tìm tới.

Đỗ xe ở gara ngay ngắn, tiến vào thang máy, lên lầu, tìm được tấm biển số nhà kia.

Không sai, chính là nơi này.

Hít sâu một hơi, Cố Tinh Trầm ấn chuông cửa.

Nhưng nhấn một cái, nhấn rất nhiều lần, tới ba phút cũng không thấy ai ra.

Cố Tinh Trầm nhíu mày, trong lòng lo lắng, gọi điện thoại cho Hứa Anh.

Di động có hai dãy số, một là dãy lần trước cô dùng để liên hệ anh, một cái là vừa rồi gọi cho anh.

Cố Tinh Trầm phỏng đoán, kia hẳn là điện thoại công việc của Hứa Anh.

Kết quả là, hai dãy số đều đã gọi, Hứa Anh vẫn không nghe, cũng may lúc này rốt cuộc nghe thấy bên trong có âm thanh lẹp xẹp lẹp xẹp tới gần.

Ca.

Then cửa tay được mở.

Cửa mở.

Nhưng sau khi Cố Tinh Trầm thấy người, ánh mắt anh nhìn xuống, mới thấy Hứa Anh khom lưng ôm bụng chống khung cửa.

Hứa Anh: " Sau bây giờ mới đến chứ.... Đợi anh lâu lắm rồi."

Cơ hồ trong nháy mắt, Cố Tinh Trầm vươn tay, đem cô ôm vào trong khuỷu tay: " Đứng không vững thì dựa vào tôi."

" Ừm...."

Hứa Anh gầy, khung xương cũng nhỏ, ở trong khuỷu tay rất uyển chuyển nhẹ nhàng.

Cố Tinh Trầm bế cô lên, trong nháy mắt bước vào phòng khách, kinh ngạc tới ngây người --- Nhà ở lộn xộn, quả thực không biết phải hình dung như thế nào!

" Đừng nhìn nữa....."

Hứa Ang ngượng, bởi vì đang đau bụng nên cũng chỉ tức giận mềm như bông, đẩy đẩy ngực Cố Tinh Trầm:

" Còn không phải chỉ là hơi loạn thôi sao."

" Anh cũng không phải không biết..... Tôi không biết mấy việc dọn dẹp này đó...."

Cố Tinh Trầm thu hồi ánh mắt: " Xin lỗi. Tôi không phải có ý kỳ thị em."

"....."

Hứa Anh cảm thấy Cố Tinh Trầm đang lạy ông tôi ở bụi này. Cả người cô không còn sức sống: " A, tôi đau bụng chết mất, anh mau đặt tôi lên giường cái!"

"...... Ừm."

Cố Tinh Trầm xuyên qua phòng khách lung tung rối loạn, dựa theo sự chỉ dẫn của Hứa Anh, đi tới phòng ngủ.

Cả đời này mỗi khi bị bệnh Hứa Anh liền không có tính tình tốt. Người tham sống, lại thích bắt nạt người khác, nhưng lại có chút yếu mềm, mềm mại, giống như một con.... Mèo hoang bị bệnh.

" Không phải em nói bị cảm sao, sao lại đau bụng."

" Vừa đúng lúc bà dì cả tới thăm." Cô thở dốc: " Bên dưới..... Đau quá."

Rốt cuộc Hứa Anh cũng được như nguyện nằm trên giường, lười nhúc nhích.

Cố Tinh Trầm lấy chăn bên cạnh đắp lên người cô, lại phát hiện, trên chăn đều là quần áo tán loạn của phụ nữ, hẳn là sau khi cô đổi áo ngủ tùy tay vứt.

Áo khoác, váy dệt kim, còn có..... Quần lót nội y bị vo thành một cục, là màu đỏ rượu bằng ren.

Cảm nhận được tầm mắt của Hứa Anh, Cố Tinh Trầm nhanh chóng đem ánh mắt dịch ra chỗ khách, mặt hơi nóng.

" Kiên trì một chút, tôi xuống lầu mua chút thuốc cho em."

Hứa Anh rầm rì ừm một tiếng, ở thời điểm Cố Tinh Trầm xoay người đôi tay cô vươn ra từ trong chăn, túm chặt ống tay áo của anh.

Cố Tinh Trầm quay đầu lại: " Sao vậy?"

" Cái kia.... Nếu anh thấy tiện, mua chút băng vệ sinh cho tôi."

Cô ốm yếu mà chớp mắt to lông mi dày đậm.

Cố Tinh Trầm nhìn cô một cái: ".... Ừm."

" Vẫn là hãng trước kia." Hứa Anh suy nghĩ một chút: " Hẳn là anh vẫn nhớ chứ."

" Ừm."

Dịch chăn xong cho Hứa Anh, Cố Tinh Trầm thuận tay lấy luôn quần áo linh tinh rối loạn trên chăn: " Em ngủ đi. Tôi xuống lầu."

" Ưm...."

Cố Tinh Trầm tìm được máy giặt bên khung, ném quần áo vào, sau đó đi xuống lầu tìm cửa hàng tiện lợi cùng với tiện thuốc.

Khu nhà này cũng có cả tiệm thuốc, bên trong cửa hàng có mấy người mặc áo blouse trắng, trong đó có một dì trung niên, vừa thấy khách hàng là một thanh niên cao lớn đẹp trai, ánh mắt sáng rực lên, rất nhiệt tình mà vây quanh hỏi muốn mua gì, mình có thể cho đề xuất.

Cố Tinh Trầm liếc mắt nhìn bà cô một cái, tầm mắt liền dịch chuyển, đi tới hướng giá thuốc mình cần mua: " Không cần làm phiền, cảm ơn. Tôi tự chọn được."

Mua mấy thứ này, Cố Tinh Trầm vẫn dựa theo thói quen cũ.

Từ khi ở bên Hứa Anh lúc mười hai mười ba tuổi, tới tận khi mười tám tuổi mới tách nhau ra. Anh cơ hồ, luôn từng chút từng chút một, nhìn Hứa Anh từ đứa trẻ biến thành người trưởng thành, chăm sóc cô từng chút để lớn lên.

Thân thể Hứa Anh có tật xấu gì, Cố Tinh Trầm rất rõ ràng. Chẳng qua, tựa hồ so với thời điểm cấp ba, hiện tại Hứa Anh yếu hơn rất nhiều.

- -- Quá gầy, cần phải ăn để béo hơn một chút.

- -- Thói quen sinh hoạt cũng không tốt, nhìn xem nhà ở bị cô bày thành dạng gì....

Cố Tinh Trầm tìm được nơi bán đồ phụ khoa.

Cả một đống người mặc áo blouse trong cửa hàng đều nhìn chằm chằm Cố Tinh Trầm.

Một soái ca cao lớn văn nhã, thoạt nhìn rất đứng đắn, nhưng lại cầm đồ của nữ để xem, không khỏi có chút.... Hiềm nghi biến thái.

Sau đó một đám nhân tài buôn chuyện bắt đầu chú ý tới, trong tay thanh niên này hình như đang cầm hai bịch.... Băng vệ sinh?

" Tám mươi chín tệ sáu, anh đẹp trai."

Chị gái thu ngân ngẩng đầu, đánh giá Cố Tinh Trầm: " Quẹt thẻ hay tiền mặt?"

Cố Tinh Trầm từ trong túi lấy ra chiếc ví màu nâu kẹp tiền, móc ra một chiếc thẻ, đưa qua.

Nhân viên thu ngân hơi sửng sốt, kỳ thật cô hỏi là muốn trả bằng điện thoại hay không, cô tiếp nhận lấy thẻ, ngoài ý muốn nhìn Cố Tinh Trầm thêm một cái, đặc biệt, áo sơ mi của anh một bên có in chữ, là một nhãn hiệu được in rất nhỏ.

- -- Ồ, Cao Xa.

Người trong khu nhà đều là người giàu có, chị gái cũng biết bán hàng, vì thế sau khi phá lệ nhìn chằm chằm Cố Tinh Trầm vài lần, cũng phán đoán được: Đàn ông tri thức cực phẩm chất lượng tốt.

Cô tò mò: " Mua cho bạn gái sao?"

" Ừm."

" Thật biết săn sóc." Chị gái nói: " Hiện tại người trẻ giống như cậu biết quan tâm chăm sóc bạn gái rất ít."

Cố Tinh Trầm cười, cũng không giải thích rằng anh không có tư cách làm bạn trai của cô gái ấy.

Anh kỳ thật có chút, hưởng thụ với sự hiểu lầm này. Sau khi thỏa mãn chút tâm lý, không liên quan tới khát vọng.

Cố Tinh Trầm lấy thuốc, trở lại nhà.

Hứa Anh vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường, nhưng lần này không xốc chăn nữa. Có lẽ bà dì cả có thể dạy dỗ con người.

Cố Tinh Trầm giục Hứa Anh uống thuốc, lại đỡ cô nằm xuống.

" Em ngủ an tĩnh một chút. Nếu thật sự khó chịu thì gọi tôi, tôi đưa em đi gặp bác sĩ."

" Không gặp bác sĩ, không gặp bác sĩ....." Hứa Anh mềm mại nói: " Không thành vấn đề, chỉ là chút bệnh mà thôi...."

Cố Tinh Trầm liếc mắt nhìn cô một cái: " Không phải là chút bệnh, đây là bệnh cũ." Dừng một chút: " Sợ tiêm, sợ đi bệnh viện. Nhưng con người không có khả năng không bị bệnh không đi bệnh viện, em đang trốn tránh vấn đề!"

"......"

Hứa Anh nằm bò, mặt chôn ở gối đầu, nghe vậy hạ sườn mặt, rút ra một con mắt nhìn chằm chằm anh.

Thời điểm Cố Tinh Trầm dạy dỗ người khác, có thói quen trở nên đứng đắn nghiêm túc.

Hứa Anh dừng như có chút bất mãn: " Cố Tinh Trầm."

" Ừm."

" Anh thật hung dữ.... Sao không đi làm huấn luyện viên đi."

Cố Tinh Trầm hơi ninh mày, mới ý thức được anh có chút vượt qua giới hạn của bạn bè.

Bạn bè bình thường, không thể quản lý nhiều như vậy....

Hứa Anh dùng một con mắt nhìn anh, vì đang bị bệnh làm cho sự bồng bột cùng kiêu ngạo của cô giảm đi rất nhiều, tới nói chuyện cũng mềm như bông.

" Cố Tinh Trầm."

" Ừm."

"..... Tôi đói bụng...."

- --

Đã gần mười giờ, Cố Tinh Trầm cũng không nghĩ tới thế mà Hứa Anh vẫn chưa ăn cơm chiều, hơn nữa, lại còn đang là trạng thái vừa bị bệnh vừa đói bụng.

Kéo tủ lạnh ra, linh tinh có hai túi đồ ăn rác, còn có hai bình Coca.

Cố Tinh Trầm nhíu mi: Cái loại sinh hoạt quái gì thế này?

Hứa Anh ở trên giường nằm mềm như bông, mơ mơ màng màng mà đối phó với bệnh cảm cùng với sự tập kích của bà dì cả, cũng không biết phải đợi bao lâu, trong lúc đó còn nghe thấy động tĩnh từ phòng bếp truyền tới.

Sau đó có tiếng bước chân đi dép lê, hơi nặng, hướng phòng ngủ đi tới, ngừng ở mép giường cô.

Nệm trong tầm tay cô hơi bị lúng xuống, bả vai bị người khác nhẹ nhàng đỡ lấy.

" Hứa Anh."

Thanh âm của người đàn ông rất thấp, an ổn.

" Tỉnh dậy đi, uống chút cháo rồi ngủ tiếp."

Hứa Anh lười nhác trở mình, nghiêng thân, mặt dựa vào gối.

Cố Tinh Trầm bị nhìn tới mức mất tự nhiên, bưng cháo lên: " Ăn trước lót bụng."

Hứa Anh được đỡ dựa vào đầu giường.

Cố Tinh Trầm bưng chén lên, dùng muỗng bón cho cô.

Hứa Anh có chút sững sờ, đã.... Rất nhiều năm rất nhiều năm, đã không còn ai kiên nhẫn như vậy, bón cô ăn gì đó.

Cố Tinh Trầm: " Làm sao vậy?"

Hứa Anh hơi liếc đôi mắt: "..... Không."

Môi đỏ hơi nhếch lên, Hứa Anh từng ngụm từng ngụm mà ăn, toàn bộ hành trình không nhìn Cố Tinh Trầm. Đôi mắt, chỉ nhìn đôi tay sạch sẽ tinh tế trên bộ thìa bát bằng sứ màu trắng kia.

" Sao em có thể không biết chăm sóc bản thân mình như vậy! Bị bệnh còn nhịn đói, lại còn ở nhà một mình." Cố Tinh Trầm nói: " Nếu như không may chẳng có ai chăm sóc, vậy thì phải làm sao bây giờ!"

Hứa Anh không nói gì, chỉ xốc mi mắt, nhìn anh một cái, một lát sau mới nói: "..... Từ nhỏ đã có thói quen không tự biết chăm sóc mình. Không có cơ sở về việc này."

Hứa Anh vùi đầu ăn, Cố Tinh Trầm cảm thấy tóc ở trên đầu cô mềm mềm mại mại giống như lông của thú cưng.

Cô nói, cô không biết chăm sóc chính mình, bởi vì từ nhỏ.....

Hẳn là trách anh. Cố Tinh Trầm nghĩ, trước kia anh luôn có ý để Hứa Anh ỷ lại.

Từ khi bắt đầu lên cấp hai, bẫy rập đã bắt đầu được đặt, mỗi lần cảm thấy cô muốn cùng anh chia tay, đổi bạn trai khác để chơi, anh liền sẽ đối với cô tốt lên gấp bội.

Hiện tại Hứa Anh không biết chăm sóc mình, anh cũng phải chịu một bộ phận trách nhiệm khá lớn.

" Cho nên, mấy năm nay em đều sống chắp vá như vậy?"

" Ừm."

Hứa Anh lại bổ sung: " Chẳng qua cũng chẳng có việc gì, chờ tôi bắt đầu làm việc thì tốt rồi, tối sẽ gọi trợ lý trở về, sau đó đoàn phim cùng trợ lý sẽ xử lý việc ăn uống cho tôi. Dù sao cũng phải giảm béo, ăn cũng không nhiều lắm, tùy tiện ăn một chút là có thể khống chế được cân nặng."

Trong lòng không biết có tự vị gì, Cố Tinh Trầm có chút loạn, cảm thấy không rõ ràng lắm, không muốn nói chuyện.

Hứa Anh cũng không nói lời nào, liền an tĩnh ăn cháo anh bón cho, tới tận khi ăn xong miếng cuối.

Phòng ngủ chỉ mở một chiếc đèn ngủ nhỏ, ánh sáng không quá rực, Cố Tinh Trầm chú ý ánh mắt Hứa Anh, anh cầm chén đặt trước tủ đầu giường, quay đầu định đỡ Hứa Anh nằm xuống, lại lập tức đối mặt với đôi mắt to đầy ánh sáng của người phụ nữ.

Hứa Anh hơi quấn tóc dài, váy ngủ có đai đeo, cổ khoét, ngực, bả vai đều là da thịt trắng muốt. Tầm mắt Cố Tinh Trầm tối sầm, chậm rãi rời đi.

Hứa Anh: " Đêm nay anh phải đi sao?"

" Chờ em tốt hơn một chút, tôi sẽ đi."

Cố Tinh Trầm rũ mắt, muốn nhanh chóng rút đi bầu không khí ái muội này, nhưng vừa mới bưng lên chén ở đầu giường, cánh tay lại bị một đôi tay trắng nõn bắt lấy.

" Cố Tinh Trầm....."

" Anh đừng đi!"

Đôi mắt mở to, Cố Tinh Trầm nhìn qua, người phụ nữ một tay chống mép giường, một tay lôi lôi kéo kéo, gương mặt kiều mị xinh đẹp, đôi mắt như hồ nước.

Tận lực bình ổn những sóng gió trong lòng, Cố Tinh Trầm nhàn nhạt nói: " Cũng tốt, nhỡ bệnh em chuyển nghiêm trọng, tôi có thể kịp thời chăm sóc. Vậy thì.... Tôi sẽ ngủ ở sopha."

Hứa Anh: " Sopha rất nhỏ!"

Đôi mắt thanh thúy của Cố Tinh Trầm hơi nổi lên gợn sóng, kinh ngạc.

Anh có chút không thể hiểu nổi Hứa Anh, hoặc là, không dám đoán....

Ánh mắt của người đàn ông có tình tố lan tràn, Hứa Anh đã nhìn ra. Trái tim cô, trong nháy mắt này có chút loạn nhịp.

Hứa Anh cảm thấy, mình có lẽ lại bắt đầu đầu nóng nên xúc động, cô gương môi:

" Nhưng mà giường tôi rất lớn."

" Ngủ hai người...... Vừa vặn."

- --

Khu nhà xa hoa, cho nên thảm thực vật cũng rất tươi tốt. Đêm nay, ngoài cửa sổ có mùi hoa cây cối cùng tiếng côn trùng kêu vang báo hiệu thời tiết mùa xuân.

Tới gần mười hai giờ, Cố Tinh Trầm vẫn không buồn ngủ. Anh không dám động, chỉ sợ nệm gây ra động tĩnh quấy nhiễu người bên cạnh. Anh vốn đã.... Vấn đề chồng chất.

Hứa Anh sợ anh, anh biết.

May mà dường như cô đã ngủ rồi.

Cố Tinh Trầm có chút may mắn với tính cách vô tâm vô phổi của Hứa Anh, cô nhiệt tình xúc động, thích hưởng lạc ngay tức thời, không bao giờ suy xét quá nhiều.

Nhưng anh cũng không kịp cảm thấy may mắn được bao lâu, bên cạnh liền có động tĩnh.

Hứa Anh hướng về bên anh xoay người, dựa lại, mặt dán vào bả vai anh, tay đặt ở trên ngực anh.

Thân thể cứng đờ, toàn bộ xoang mũi Cố Tinh Trầm đều là hương nước hoa nhàn nhạt của người phụ nữ. Còn có thể, chút chút cảm nhận được thân thể mềm mại của cô.

Cố Tinh Trầm thở ra một ngụm khí từ ngực, phòng ngủ an tĩnh, anh nghe được nhịp tim của chính mình.

Máu từ đầu quả tim sôi trào tuôn ra tứ chi....

Có một ý tưởng âm u xoay quanh trong đầu anh, sau đó bị lý trí áp lại.

" Ngủ rồi sao Hứa Anh."

" Hứa Anh?"

Anh thử mà gọi cô, cũng không được đáp lại. Tựa hồ như Hứa Anh ngủ thật rồi, đây chỉ là động tác vô ý thức của cô mà thôi.

Cố Tinh Trầm thoáng nhẹ nhàng thở ra, thay cô đắp chăn đàng hoàng.

Sau đó, bọn họ cùng nhau ngủ trên một cái gối, giống như rất nhiều đêm thời niên thiếu. Bọn họ thân mật nằm bên nhau, chỉ là.... Hiện tại không hề có lý do để môi lưỡi giao triền.

Qua được nửa giờ.

Tối đen, Hứa Anh đang " Ngủ" bỗng mở ra đôi mắt một chút. Ngoài cửa sổ có ánh đèn nhàn nhạt tiến vào, cô một bên nâng mí mắt, thấy gương mặt người đàn ông gần trong gang tấc, có hình dáng rất rõ ràng. Mũi, môi mỏng.... Còn thấy hầu kết rõ ràng, Cố Tinh Trầm tuy rằng trắng nõn thanh tú, nhưng hình dáng gương mặt rất cứng cáp, rất đàn ông.

Hứa Anh trong lòng có chút loạn.

Rõ ràng cô biết, người đàn ông này là ma quỷ khoác bề ngoài của thiên sứ, rõ ràng cô biết, anh là văn nhã bại hoại, cô rất khó mới có thể thoát ra, tự do, những điều này cô rất rõ ràng.

Chỉ là....

Chỉ là cô.... Không thể nhịn được, dường như vẫn luôn bị anh hấp dẫn. Sau đó, bản năng phản ứng nhanh hơn lý trí, thành thật cũng hơn.

Hứa Anh cảm thấy, cô giống như bị trúng kế quá sâu, trúng cái bẫy Cố Tinh Trầm tạo ra bao lâu nay, " Ỷ lại" toàn bộ.

Tham lam sự chăm sóc của anh, ỷ lại sự yêu thương của anh.

Hứa Anh chôn ở lớp vải trên cánh tay người đàn ông, hít sâu một hơi.

- -- Không khí đều là mùi hương bột giặt nhàn nhạt trên người Cố Tinh Trầm, còn có hơi thở nam tính độc đáo của anh.

Mũi chân Hứa Anh nhẹ nhàng chạm qua, phát hiện chân mình chỉ tới được cẳng chân của người đàn ông mà thôi.

Cố Tinh Trầm, chân anh thật dài.

Bình luận

Truyện đang đọc