CÓ CON CHIM SƠN CA

Chu Dư An nằm trên giường trong phòng dành cho khách, tựa đầu sát lại gần ngọn nến được đặt trên bàn đầu giường, ngây người ngắm nhìn.

Cậu nghĩ lại chuyện tối nay, không khỏi toét miệng cười ngốc, mặt cũng ửng rặng mây hồng.

Cậu thích Chung Phất Sơ, điều này khỏi phải bàn cãi, nhưng liệu Chung Phất Sơ có thích cậu không? Điều này thì cậu không biết, có điều, chắc là Chung Phất Sơ cũng không ghét cậu.

Hồi còn học đại học ở Mỹ, cậu từng thích một đàn anh khóa trên, còn viết một bức thư tình siêu dài siêu ngây thơ rồi thấp thỏm gửi đi, kết quả là đàn anh nọ đã đồng ý ngay tắp lự, và đưa cậu đến nhà nghỉ thuê phòng ngay đêm đó.

Cậu bảo tiến triển có vẻ nhanh quá, không thích ứng kịp, song đàn anh nọ lại cười nói đây là tiết tấu của nước Mỹ.

Tiết tấu nước Mỹ cái đít, đương lúc đàn anh tắm, cậu chợt nhìn thấy di động của đàn anh có tin nhắn, là gã đàn ông khác hẹn đi chịch dạo.

Lúc ấy cậu thấy tởm quá bèn vội vàng bỏ của chạy lấy người.

Đó là lần đầu tiên cậu nhận ra xu hướng tính dục của mình, và cũng là lần đầu tiên cậu biết thích một người, chẳng ngờ lại có một cái kết như vậy, khiến cậu bị ám ảnh tâm lý, và từ đó đến nay cậu cũng chưa từng dám làm lại.

Tống Địch Tân vẫn luôn cho rằng cậu tán người ta thất bại, chỉ có mình cậu biết chuyện gì đã xảy ra.

Đàn anh nọ có lẽ cảm thấy mình bị chơi một vố nên có một khoảng thời gian rất dài, gã cứ nhìn thấy cậu là lại nghiến răng nghiến lợi.

Chu Dư An gạt phăng bóng dáng trong đầu đi, nghĩ Chung Phất Sơ vẫn cứ là tốt hơn, ít nhất thoạt nhìn đúng kiểu giữ mình trong sạch.

Chỉ có điều lại là trai thẳng, đúng thật đáng tiếc.

Chung Phất Sơ đang làm gì nhỉ? Sẽ không soi nến đọc sách đấy chứ?

Cậu mường tượng ra cảnh Chung Phất Sơ một tay cầm nến, tay kia cầm quyển sách, ánh sáng được tỏa ra từ ngọn đèn đom đóm hắt vào bóng dáng học sinh chăm ngoan khắc khổ thì không nhịn được cười hinh hích.

Cậu vui vẻ hắt xì cái, kết quả vui quá hóa buồn, ngọn nến bị cái hắt hơi của cậu thổi cho tắt ngúm.

…..

Bóng tối đột ngột bao trùm khiến tim cậu thốt nhiên co thắt, cũng may có điện thoại di động bên cạnh, cậu nhanh chóng bật đèn flash lên, thấy ánh sáng mới thở hổn hển được ra hơi.

Cậu hít mũi, cổ họng hơi ngứa ngáy khó chịu, khó nhịn lại hắt xì cái nữa.

Kể từ khi còn nhỏ, cậu chưa bao giờ tắt đèn khi ngủ.

Hồi bé có một lần bảo mẫu thấy cậu đã ngủ say, bèn tự tiện tắt đèn đầu giường, nửa đêm cậu bật tỉnh không thấy đèn liền gào khóc đến suýt thủng mái sập nhà.

Minh Nghiên giận dữ đổi ngay bảo mẫu mới, đồng thời dỗ cậu ngủ mấy ngày liền.

Sau khi lớn lên đã có thể dần thích nghi, song cậu vẫn không thể chịu được không gian kín và tối, chẳng hạn như thang máy không có đèn, tủ kín, rương tối và những thứ tương tự.

Chu Dư An nhìn lượng pin của di động, đã chạm mức đỏ, nghĩ một chốc bèn xuống giường cầm điện thoại bước ra ngoài.

Cậu bước tới cửa phòng ngủ của Chung Phất Sơ, gõ cửa, gọi vào trong: “Bác sĩ Chung ơi, nến của em tắt rồi ạ.”

Phải một lúc sau Chung Phất Sơ mới mở cửa, trên tay quả thật đang cầm một cuốn sách.

Chu Dư An mở to hai mắt, kinh ngạc hỏi: “Tối lửa tắt đèn thế này mà anh vẫn đọc sách thiệt hả?” Cũng không chú ý thanh âm mình đã hơi khàn.

Chung Phất Sơ giơ tay sờ trán cậu, trầm giọng nói: “Cậu sốt rồi.”

Chu Dư An ngẩn người, vươn tay sờ trán mình, đáp: “Đâu có ạ.” Cơ mà cậu quả thực cảm thấy đầu óc ong ong, mí mắt có chút nặng nề.

“… Cậu đương nhiên không thể tự mình cảm nhận được.” Chung Phất Sơ đặt sách lên tủ bên rồi bảo: “Tôi đi lấy thuốc, cậu đứng đây chờ một lát.”

“Không cần uống thuốc đâu, em ngủ một giấc là ngon ngay ấy mà.” Chu Dư An không thích uống thuốc, lắc mạnh đầu bảo.

Chung Phất Sơ mặc kệ cậu nói, quay người đi ra ngoài.

Chu Dư An thở dài, liếc nhìn chú Pikachu bằng bông trên giường, đạp rơi dép rồi trèo lên giường ôm Pikachu nằm xuống, chẳng mấy chốc mí mắt đã chậm rãi buông rủ.

Chắc chắn là giường của Chung Phất Sơ có ma thuật, trước khi say giấc cậu đã nghĩ như vầy.

Chung Phất Sơ thoạt tiên đi tìm thuốc hạ sốt, liếc hạn sử dụng, thấy chưa hết hạn thì đi đun nước, pha một cốc nước ấm rồi trở về phòng ngủ.

Vừa vào đã thấy Chu Dư An đang ôm Pikachu ngủ say sưa, hai tay túm lấy mỗi bên tai, đôi chân dài lộ ra khỏi áo thì gác lên đuôi Pikachu.

Chung Phất Sơ luôn coi giường của mình là lãnh địa riêng tư tuyệt đối.

Thấy thế, anh chau mày đi tới vỗ người Chu Dư An, thấy cậu không tỉnh thì kéo Pikachu ra nhưng cũng không rút được.

Anh bèn bóp cánh mũi Chu Dư An, kết quả là Chu Dư An rất tự nhiên há miệng ra thở, còn lẩm bẩm: “Từ Hành ngáo chó, phắn.”

Chung Phất Sơ chau mày càng sâu, thốt nhiên bóp hai má Chu Dư An, hơi dùng sức, Chu Dư An đau quá tỉnh dậy, ao ui tiếng rồi từ từ mở mắt.

“Pikachu của anh đánh em.” Chu Dư An đá văng Pikachu, ngồi dậy dụi mắt, ngoẹo đầu lờ đờ, người ngợm khó chịu, đầu váng mắt hoa, chỉ muốn ngủ ngay tại chỗ.

“Uống thuốc đi.” Chung Phất Sơ một tay cầm cốc nước, lòng bàn tay còn lại để thuốc rồi đưa cho Chu Dư An.

Chu Dư An ngồi quỳ trên giường, ngơ ngác nhìn chằm chằm mấy viên thuốc, sau đó cúi đầu vươn đầu lưỡi cuốn lấy những viên thuốc trong lòng bàn tay Chung Phất Sơ vào miệng.

Đầu lưỡi ướt át linh hoạt lướt qua lòng bàn tay, tựa lưỡi lửa trên ngọn nến liếm lấy, tạo thành cảm giác ngứa rát.

Bàn tay Chung Phất Sơ kịch liệt run rẩy, lập tức thu tay về rồi nắm chặt lấy.

Anh nheo mắt, nghi ngờ Chu Dư An cố ý.

Thế nhưng Chu Dư An lại ngậm viên thuốc tính nuốt khô, nuốt một hồi lâu cũng chẳng nổi, cả khuôn mặt nhăn tít lại, trông như đứa trẻ thiểu năng.

Chung Phất Sơ bất lực, đành phải nắm lấy cằm cậu rồi khẽ đổ nước từ cốc vào miệng cậu.

Chu Dư An bất ngờ bị rót nước, ực một tiếng, cuối cùng cũng nuốt được viên thuốc vào bụng.

Sau đó lại đổ vật ra giường, chìm sâu vào giấc ngủ.

Chung Phất Sơ đau đầu xoa mi tâm, đặt cốc nước sang một bên, nhặt bé Pikachu bằng bông bị đạp xuống rồi cất vào tủ, sau đó nằm xuống bên giường còn lại.

Mất ngủ vốn dĩ chỉ là hành trình cô độc của một người, song một khi đã có người kề gối bên giấc thì chẳng khác gì một kẻ đã sắp chết đói bỗng được cho một bữa thịnh soạn, vừa ăn vừa hớn hở reo lên “Ôi ngon quá đi mất”.

Chung Phất Sơ bất lực nhắm mắt lại, hơn một tiếng sau anh vẫn không sao ngủ được, nghiêng người sang nhìn Chu Dư An đã ngủ say như chết bên cạnh, vươn tay sờ trán cậu, cơn sốt đã hạ rất nhiều, chỉ là tiếng thở hãy còn hơi nặng nề.

Anh vừa rút tay về, Chu Dư An đột nhiên trở mình lăn về phía anh như lật bánh xèo, rồi gác tay lên người anh, đầu rúc vào cổ anh, đỉnh đầu đụng vào cằm anh.

Chung Phất Sơ thở dài, anh động người cũng chẳng khiến cậu nhúc nhích, trái lại còn bị một chân khác của cậu gác lên.

Kỳ thực, nếu anh thực sự muốn gạt ra thì có thể xử lý được Chu Dư An ngay, thế nhưng cuối cùng anh lại không làm gì cả.

Cho đến tận giờ anh cũng chưa từng ngủ mà ôm thứ gì, gấu bông trên giường cũng chỉ là để trang trí để tạo cảm giác an tâm cho anh.

Đột nhiên trong lòng có thêm một người nóng rẫy như than thế này, làm anh chẳng dễ chịu chút nào.

Hơi thở của người sốt chẳng khác gì phun lửa, hệt như có hai ngọn lửa nhỏ quét qua cổ anh, khiến anh phấp phỏng không thôi.

Những tưởng sẽ lại mất ngủ, nhưng có thể là tiếng hít thở của Chu Dư An có tác dụng thôi miên, hoặc chăng do hôm nay quả thực quá mệt, rất nhanh anh đã ngủ thiếp đi, một đêm hiếm thấy không có mộng mị.

Hôm sau Chu Dư An tỉnh thì bên ngoài trời đã sáng choang, cậu ngạc nhiên phát hiện mình thế mà lại đang trên giường Chung Phất Sơ.

Nhớ lại một chốc, bèn khó nhịn được ôm gối cười rinh rích.

Thật chẳng ngờ sốt một trận liền có thể chung chăn gối với crush của mình được luôn.

Sốt gì sốt mà đỉnh thế, đỉnh của chóp luôn ấy, khiến cậu muốn bùng cháy mà hét lên quá.

Chung Phất Sơ vừa mở cửa phòng ngủ thì lại nhìn thấy nụ cười ngờ nghệch khó hiểu của Chu Dư An, thấy anh đi vào, khóe miệng cậu sắp ngoác đến tận mang tai.

“Anh không đi làm à bác sĩ Chung?” Chu Dư An cười hỏi, bây giờ cũng sắp chín giờ rồi còn gì.

“Lát nữa đi.” Chung Phất Sơ đáp, thực ra hồi sáng anh vốn định đánh thức Chu Dư An, thế rồi nghĩ một hồi lại thôi, đổi thành xin nghỉ phép.

Anh bước tới, đo nhiệt độ cho Chu Du An, 37,1 ° C, hết sốt rồi.

“Rửa mặt xong thì ra ăn sáng, quần áo cậu ở kia.” Chung Phất Sơ chỉ vào quần áo trên bàn đầu giường.

Chu Dư An gật đầu, chắc là Chung Phất Sơ đã giặt sạch phơi khô cho cậu.

Cậu nói cảm ơn rồi cầm quần áo vào phòng vệ sinh.

Vệ sinh cá nhân xong thì đến phòng bếp ăn sáng với Chung Phất Sơ, bữa sáng khá phong phú.

Đang ăn thì Minh Nghiên lại gọi điện báo địa chỉ một quán cà phê rồi bảo cậu tự vác xác tới.

Cậu thở dài sườn sượt, vốn tính sáng nay ở lại thêm với Chung Phất Sơ mà.

Ăn sáng xong, Chung Phất Sơ lái xe đưa Chu Dư An đến quán cà phê.

Chu Dư An xuống xe, bước đến chỗ cửa sổ ghế lái, cúi người nói với với Chung Phất Sơ:

“Bác sĩ Chung, lần sau em có thể hẹn anh đi chơi tiếp không ạ?” Tuy rằng tối qua đã hỏi một lần rồi, song cậu vẫn không an tâm, sợ Chung Phất Sơ đổi ý.

Ngón tay Chung Phất Sơ khẽ vuốt vô lăng, gật đầu bảo: “Thứ năm nhớ đến bệnh viện cắt chỉ.”

“Vâng ạ!” Chu Dư An cười.

“Nhớ kỹ mấy điều tôi dặn lúc trước.” Chung Phất Sơ nghĩ ngợi rồi dặn lại.

Chu Dư An gật đầu đồng ý, cả hai người đều im lặng, không ai chủ động nói trước câu tạm biệt.

Bầu không khí nhất thời trở nên quái dị, Chu Dư An vừa mở miệng định nói gì đó, phía sau bỗng vang lên tiếng còi xe đầy sốt ruột.

Chung Phất Sơ ho nhẹ tiếng rồi bảo: “Tôi đi trước đây.”

Chu Dư An dõi mắt nhìn theo xe anh rời đi, bấy giờ sau lưng có người gọi cậu: “Lạc Lạc.”

Cậu ngoảnh lại, thấy Minh Nghiên đang đứng ở cửa quán cà phê nhìn mình, cậu vội vàng bước tới.

Hai người lên tầng hai của quán cà phê và đặt một phòng riêng.

Thoạt trông sắc mặt Minh Nghiên không được tốt lắm, nếp nhăn quanh mắt cũng lằn sâu hơn rất nhiều.

Bà quan sát từ trên xuống dưới Chu Dư An một chặp, chau mày hỏi: “Sao gầy thế kia?”

“Gầy đâu ạ, con ở đây ăn no ngủ khỏe lắm.” Chu Dư An có phần bất lực, Minh Nghiên lúc nào cũng kêu cậu gầy, chẳng đúng chút nào.

“Mẹ, lần này mẹ đến thành phố Văn Hoa có chuyện gì thế ạ?” Cậu hỏi.

Minh Nghiên nhìn cậu, chân mày điểm vẻ tức giận: “Không có chuyện thì không được đến thăm con trai tôi à?”

“Ý con đâu phải thế, chỉ là lo không biết nhà có chuyện gì xảy ra thôi mà mẹ.” Cậu luôn cảm thấy tâm trạng Minh Nghiên có vẻ không được tốt, giữa hai hàng mày của bà thoáng đọng chút mỏi mệt cùng cáu giận.

Minh Nghiên không trả lời câu này, thay vào đó là hỏi: “Người trong xe ban nãy là ai? Bạn con à?”

Chu Dư An ngần ngừ đáp: “Vâng ạ, bạn con.”

Minh Nghiên soi thẳng mắt cậu, hùng hổ tra hỏi: “Tối qua con đi xem nhạc hội với ai? Tại sao lại nói dối mẹ là đi liên hoan?”

Mỗi khi nhìn chằm chằm người khác, đôi mắt Minh Nghiên sẽ luôn ánh lên vẻ sắc bén.

Hồi còn trẻ thì nổi tiếng ghê gớm và ăn miếng trả miếng, từng có một bà vợ nhà  ông nọ nói xấu sau lưng về xuất thân của bà, cuối cùng bị bà phát hiện ra, lần sau liền nhân cơ hội làm bẽ mặt bà vợ kia.

Chu Dư An đã sớm nghĩ ra được cái cớ nghe có vẻ hợp lý, đáp: “Đồng nghiệp con có hai vé, bọn con đi ăn trước sau đó mới đi xem hòa nhạc.” Kết hợp giữa đi ăn và đi xem hòa nhạc với đồng nghiệp, một công đôi việc rất chi là hoàn hảo.

“Đồng nghiệp nào? Nam hay nữ?” Minh Nghiên dò hỏi tới cùng.

Chu Dư An cúi đầu lặng thinh.

Từ nhỏ cậu đã bị Minh Nghiên quản cực kỳ nghiêm ngặt, chuyện lớn chuyện nhỏ bắt buộc phải báo cáo từ A đến Z.

Thoạt đầu không sao, nhưng đến tuổi dậy thì thì cậu thấy phiền không chịu nổi, về sau quyết định đi du học luôn.

Thấy Chu Dư An dỗi chẳng nói chẳng rằng, Minh Nghiên xụ mặt bảo: “Mẹ chỉ có mỗi một thằng con trai là anh, đương nhiên phải quan tâm nhiều hơn rồi, anh đừng có nghĩ mẹ phiền.”

“Con lớn rồi mà.” Chu Dư An nhỏ giọng lầm bầm.

“Nếu anh trưởng thành thật thì mẹ cũng chẳng lo lắng nhiều như thế, lúc nào cũng như đứa con nít, có ngày bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền.”

Minh Nghiên lại lấy một thứ gì đó trong túi xách ra rồi đưa cho Chu Dư An, nói: “Đây là bùa bình an mẹ xin ở chùa bên Thái Lan, cầm lấy, cất cẩn thận cho mẹ.”

Chu Dư An nhận lấy lật qua xem, trên bùa bình an là hình Phật Tổ giơ hai tay bụm mặt, trông như kiểu đang thẹn thùng.

Cậu tỏ vẻ đau khổ nói: “Mẹ à, con đâu có tin mấy thứ này.”

Độ đâu chừng mấy năm trước, không rõ vì nguyên do gì mà Minh Nghiên thường xuyên gặp ác mộng, trạng thái tinh thần vô cùng bất ổn.

Chu Thịnh Nam tính mời bác sĩ tâm lý cho bà nhưng bà nhất định không chịu.

Một thời gian sau bà bắt đầu trở nên mê tín, đi chùa chiền đền miếu khắp nơi xin đủ các loại bùa, còn xây một phòng thờ nhỏ trong nhà, hễ động một tí là lại dâng hương khấn Phật.

“Đây là Phật che mặt, có thể ngăn tai chắn hiểm, khiến kẻ xấu tránh xa con.” Đối với mấy chuyện kiểu này, Minh Nghiên từ xưa đến nay chưa từng nghi ngờ chút nào.

“Vâng vâng vâng, con mang con mang.” Chu Dư An cất lá bùa vào trong túi.

Minh Nghiên nhấp một ngụm cà phê, hơi nhíu mày bảo: “Lạc Lạc này, con không thể ở đây chơi mãi được, công ty ở nhà ngày nào đó sẽ cần con về tiếp quản.

Bố con ở ngoài…” Nói đến đây, bà hừ lạnh một tiếng, khóe mắt cùng chân mày nhuốm đầy vẻ tức giận, cổ cũng ửng đỏ cả lên.

Vẻ mặt Chu Dư An rất bình tĩnh, cậu đã nghe được tin đồn Chu Thịnh Nam có “sugar baby” ở ngoài từ lâu rồi, nhưng thật ra cậu cũng không quá quan tâm, càng chẳng có hứng thú với công ty của Chu Thịnh Nam.

Quan hệ bố con của cậu và Chu Thịnh Nam không quá thân thiết.

Chu Thịnh Nam luôn bận rộn và cũng không hay về nhà, nhưng lại rất nghiêm khắc với cậu.

Minh Nghiên sờ chuỗi hạt phật trên cổ tay, gắng dằn cơn tức giận đang chực trào.

Chu Dư An chợt đổi chủ đề, hỏi bà: “Mẹ, sao ngày xưa con lại phải đổi tên ạ?” Vấn đề này vẫn luôn canh cánh trong lòng cậu, khiến cậu lúc nào cũng muốn hỏi cho ra lẽ.

Minh Nghiên sững sờ, một lúc sau mới nói: “Tên ban đầu của con không may mắn, tên hiện giờ là bố con hỏi thầy để đổi.”

Chu Dư An chau mày: “Chu Gia Lạc xui xẻo ở chỗ nào, chẳng phải tốt lắm sao?”

Tên ban đầu của cậu là Chu Gia Lạc, và đó cũng là nguồn gốc biệt danh Lạc Lạc của cậu.

“Hồi năm tuổi con bị một trận ốm nặng, suýt chút nữa không qua khỏi.

Thầy bảo tên con có ‘thủy’[1], xung khắc với tên có ‘hỏa’ nên phải đổi.” Minh Nghiên nói.

[1] Chu Gia Lạc là 周嘉洛, trong cụm tên thì có chữ Lạc 洛 bao gồm bộ ba chấm thuỷ ở đầu cấu tạo thành.

Chu Dư An cảm thấy bố mẹ cậu bị ông thầy dỏm kia lừa rồi.

Cậu nhớ lại tên của mọi người trong nhà, nhưng làm gì có ai trong tên có ‘hỏa’ đâu, bèn hỏi: “Tên ai có ‘hỏa’ thế ạ?”

Tách cà phê trong tay Minh Nghiên đột nhiên sánh một cái, trong mắt bà lóe lên một tia hốt hoảng.

Bà đặt tách cà phê xuống, vẻ mặt có phần cứng ngắc, nói nhỏ: “Không có gì, là con trai của bảo mẫu lúc đó thôi, về sau dọn đi rồi, không có quan hệ gì với con.”

Chu Dư An càng cảm thấy kỳ lạ, ký ức trước năm năm tuổi đối với cậu chính là một mảnh hoang vu.

Cậu nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra bác bảo mẫu kia đã từng có con trai nào, thế rồi cũng không nghĩ nữa.

Cậu hỏi: “Rốt cuộc hồi năm tuổi con bị bệnh gì thế ạ?”

Minh Nghiên có phần mất kiên nhẫn, “Tất cả đều đã qua, hiện tại con sống khỏe mạnh là được rồi.”

Chu Dư An đành phải thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc