CÓ CON CHIM SƠN CA

Chu Dư An lại ngủ mê man trong phòng bệnh, Diệp Lan nhìn hộp thơm trong tay, bất đắc dĩ nói: “Xem ra lại ế cơm rồi.”

Chung Phất Sơ nhìn Chu Dư An đang ngủ say trên giường, nhẹ giọng bảo: “Cậu ấy có nhiều đồ ăn ở đây, sẽ không lo bị đói.”

Kỳ thực Diệp Lan cũng không phải là lo Chu Dư An không có cơm ăn, y liếc sang Chung Phất Sơ, tò mò hỏi: “Trông cậu hình như rất hiểu cậu ấy, hai người quen nhau trước rồi hở?” Trong ấn tượng của y, Chung Phất Sơ là một người cực hiếm có giao thiệp với bệnh nhân.

Chung Phất Sơ lặng thinh một lát, tìm ra lý do thích hợp cho chuyện này: “Cậu ấy là đàn em khóa dưới của Tống Địch Tân.”

Diệp Lan chợt thốt lên: “Thì ra là thế.” Khựng chốc, lại hỏi, “Cậu trao đổi với bác sĩ Tống sao rồi? Hôm nọ anh ta đã đến nhà cậu rồi đúng không?”

Chung Phất Sơ ậm ừ tiếng: “Cũng được.”

Diệp Lan nghe vậy là hiểu ngay chẳng có tiến triển đáng kể gì rồi, tâm trạng y có phần phức tạp.

Y vào văn phòng ngồi ăn cơm với Chung Phất Sơ xong mới về.

Mới quá trưa hè mà trời bỗng đổ ào cơn mưa tầm tã thật khó hiểu, Chung Phất Sơ bê chậu cây trên bệ cửa sổ vào phòng.

Anh ngắm chăm chú sắc xanh nơi tán lá, rồi chợt nghĩ về những gì Chu Dư An đã nói lúc mê sảng.

Anh không phải là hoàn toàn trì độn về vấn đề tình cảm, thậm chí anh có thể cảm nhận được chun chút tình cảm mà cả trai lẫn gái dành cho anh.

Nhưng đối với anh, những cảm xúc như gió thoảng qua mây ấy chẳng qua chỉ là váng nổi bọt nước, chẳng đáng để tâm.

Người đang ngắc ngoải trong cơn đau rất dễ dàng sản sinh cảm xúc lưu luyến với người cứu vớt mình.

Vậy nhưng, những tình cảm nồng nàn ấy lại thăng giảm như lũ, đến đi vô ảnh.

Anh không có tâm tình để quan tâm đến này đó ý nghĩ nông nổi của Chu Dư An.

Chu Dư An ngủ chưa được bao lâu đã lại tỉnh, mở mắt thì thấy trong phòng không còn ai ngoài cậu.

Những hạt mưa ngoài cửa sổ nện thùm thùm như gõ trống, nỗi mất mát dữ dội tựa đám mây đen nghìn nghịt chiếm cứ cõi lòng cậu.

Hứng thú mất tăm, niềm vui mất dạng, chỉ có cái bình dẫn lưu chết tiệt là vẫn đeo bám cậu không rời.

Cậu mở WeChat, thấy Lý Tuệ Đình gửi cho cậu một bức ảnh với dòng chữ: “Bé bóng khí trong phổi của em nè.”

Bức ảnh đỏ lòm máu me khiến cậu sợ chết khiếp, cậu gửi một tấm meme rửa mắt[1] qua, rồi đáp câu: “Sao giống bong bóng cá vậy trời, kinh vãi.

May mà em không nhìn thấy đồ thật.”

Lý Tuệ Đình trả lời: “Bác sĩ Chung bảo em không dám xem, cho nên bọn chị mới không cho em xem đồ thật đó.”

Khóe miệng Chu Dư An dâng lên ý cười, đáp: “Bác sĩ Chung là bé giun đũa trong bụng em đúng không!”

Đương cười tươi roi rói, bé giun đũa trong bụng bỗng mở cửa phòng bước vào.

Chu Dư An đầu tiên là sáng bừng ánh mắt, sau rồi lại tối sầm đi, hệt một ngọn đèn vừa được mở đã tắt phựt, giọng điệu mang theo phần hờn tủi, âm cuối kéo đến dài ơi là dài:

“Lúc em tỉnh dậy không thấy một ai hết á.”

Đây là một hành động làm nũng không hề có lập trường nào luôn.

Người trong bệnh viện ai nấy đều có công việc riêng, rảnh đâu đến chăm sóc riêng cho cậu chứ.

Chung Phất Sơ khẽ mím môi, tựa hồ muốn phân bua điều gì, song cũng thôi, chỉ bảo rằng: “Ngày kia sẽ rút ống dẫn lưu, hai ngày này tiếp tục chú ý, cũng chỉ được ăn đồ thanh đạm thôi.”

Chu Dư An bơ phờ “ò” tiếng, đoạn hỏi: “Vậy chừng nào em xuất viện được ạ?”

“Bốn ngày sau.” Chung Phất Sơ trông vẻ thất vọng đong đầy mặt cậu, nói tiếp: “Nếu hồi phục tốt thì có thể về sớm hơn một ngày.”

Chu Dư An nghiêng đầu ngó Chung Phất Sơ, ngờ vực hỏi: “Sao phải cần xuất viện sớm ạ? Em không cần xuất viện sớm!”

Chung Phất Sơ giật mình, lại nghe cậu nói tiếp: “Em muốn ở đây thêm, vì em…” Chu Dư An lúc nào cũng xoen xoét cái mồm giờ thốt nhiên lại nghẹn họng.

Chung Phất Sơ cúi đầu nhìn cậu, ngón tay khẽ ấn xuống lan can bên mép giường.

“Vì em không muốn đi làm! Từ Hành chính là cái loại tư bản ác độc vắt kiệt một công nhân giai cấp vô sản như em.

Xuất viện cái sẽ bị bắt về công ty cống hiến cho nó ngay.

Chẳng thà nằm viện chơi cho sướng thây.”

Chu Dư An cười hì hì nghía Chung Phất Sơ, bỗng phát hiện vẻ mặt của Chung Phất Sơ hình như vừa thoáng hiện vẻ thất vọng?

Chung Phất Sơ dời tầm mắt sang phía khác, dặn dò cậu: “Dù xuất viện rồi cũng không nên làm việc quá sức, chứ đừng nói đến việc vận động mạnh.

Tốt nhất cậu vẫn nên nói rõ ràng với bạn cậu đi.”

Chu Dư An ngước mặt lên và ngoan ngoãn gật đầu.

Dáng vẻ kiên nhẫn dặn bảo, hoàn toàn không vướng vẻ lạnh lùng thờ ơ của Chung Phất Sơ lúc này, trông thật giống như Chung phất Sơ là anh trai cậu vậy.

Cậu bỗng nảy ra suy nghĩ kỳ lạ, chợt hỏi: “Há, bác sĩ Chung ơi, anh có em trai không ạ?”

Vẻ mặt Chung Phất Sơ lập tức trở nên lạnh lùng, giọt nhu hòa tinh tế bất chợt ghé đến hồi nãy đã tan thành mây khói.

“Không.”

Trả lời ngắn gọn và dứt khoát, như thể đang phủ nhận điều gì đó khiến anh rất ghét.

Chu Dư An không sao hiểu nổi, vừa định hỏi anh thêm, Chung Phất Sơ đã xoay người đi ra ngoài.

Cậu nói sai gì chăng? Chu Dư An nghĩ tái nghĩ hồi cũng không hiểu.

Mình chỉ hỏi bâng quơ cái vấn đề đơn giản, sao Chung Phất Sơ lại phản ứng dữ dội vậy nhỉ?

——–

Chung Phất Sơ quay lại phòng làm việc, Lý Tuệ Đình trông sắc mặt anh hơi kém thì tự nhiên thấy hơi thấp thỏm, cô bước tới nói nhỏ: “Bác sĩ Chung, Trưởng khoa Thiệu và người nhà giường 23 cãi nhau rồi ạ.”

Thiệu Phong Văn là Trưởng khoa Khoa ngoại lồng ngực, tình cách hơi bảo thủ cố chấp.

Cách đây không lâu, ông ta đã bác bỏ ý kiến của mọi người ​​và nhận một bệnh nhân nam ung thư phổi được chuyển đến từ bệnh viện tuyến huyện.

Bệnh nhân này cũng đã ngót nghét tám mươi, ung thư phổi của ông ấy đã đến giai đoạn 3A[2], và đã di căn hạch bạch huyết, rủi ro khi phẫu thuật là rất cao.

[2] Ung thư phổi giai đoạn 3A (tiến triển cục bộ): giai đoạn này các khối u ở phổi chưa lan ra các cơ quan nằm xa phổi, chúng chỉ lan đến hạch bạch huyết ở cùng khu vực với khối u.

Ung thư phổi giai đoạn 1 đến giai đoạn 3A được xem là “có thể phẫu thuật” – bệnh nhân có thể thực hiện phẫu thuật để điều trị tế bào ung thư.

Cách đây vài ngày, Thiệu Phong Văn vừa thực hiện xong một ca phẫu thuật mở lồng ngực cho bệnh nhân đó, và kết quả coi như thành công.

Song, hôm nay gia đình bệnh nhân kia lại bất ngờ ầm ĩ yêu cầu chuyển viện.

“Người nhà bệnh nhân bảo viện phí ở đây quá đắt, bệnh viện lại không bố trí giường cho người nhà trông nom nên họ đòi chuyển lại về bệnh viện huyện.” Lý Tuệ Đình kể.

Chung Phất Sơ nghe đến đây thì chân mày đã cau chặt.

Tình trạng của bệnh nhân giường số 23 rất tệ, và không thích hợp để chuyển viện vào lúc này.

Người nhà kêu gào như kia, đơn giản là ham rẻ và muốn tiết kiệm viện phí thôi.

Anh trầm giọng hỏi:

“Hiện tại thế nào rồi?”

Lý Tuệ Đình thở dài đáp: “Trưởng khoa Thiệu cũng giận lắm, ông ấy đồng ý cho họ chuyển luôn.

Giờ nghe đâu là đang trên đường về rồi ạ.”

Chung Phất Sơ không quá tán đồng với cách xử lý ấy, bởi nếu quay về mà xảy ra vấn đề gì thì rất có thể gia đình bệnh nhân sẽ truy cứu trách nhiệm bệnh viện Hán Nam.

Có điều bây giờ ván đã đóng thuyền, anh cũng chẳng thể làm được gì khác.

“Còn một việc nữa ạ, ban nãy ông Lục mới vừa tỉnh được một lúc, tình trạng đã khá hơn trước nhiều rồi anh ạ.” Lý Tuệ Đình biết Chung Phất Sơ rất quan tâm ông cụ bệnh nặng này, từ lúc ông nhập viện tới giờ cũng đều là một tay anh giúp đỡ, còn con cái ông cụ thì thi thoảng mới vác mặt đến.

“Tôi qua xem ông ấy.” Sắc mặt Chung Phất Sơ đã khá hơn rất nhiều sau khi nghe được chuyện trên.

Anh liếc nhìn hộp đàn trong góc, quay người bước nhanh ra ngoài.

Lý Tuệ Đình thở phào nhẹ nhõm, vị thầy dẫn dắt này của cô cái gì cũng giỏi, chỉ mỗi tội quá lạnh lùng, khiến người ta không sao nhìn thấu tâm trạng.

Cô nhớ hồi mới được phân vào thực tập tại bệnh viện Hán Nam vào năm ngoái, rồi được giao cho Chung Phất Sơ dẫn dắt, lúc ấy khiến các cô nàng thực tập sinh khác ghen tị đến đỏ cả mắt ngứa cả răng.

Nhưng chẳng được bao lâu, cô đã nhận ra đời nào có đẹp như mình tưởng tượng.

Chung Phất Sơ yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, trong mắt không chấp nhận dù chỉ nửa hạt sạn.

Trái lại, anh sẽ không mắng nhiếc hay chửi bới gì cả, nhưng chỉ cần một ánh mắt liếc qua là đã đủ cho cô sợ hết hồn hết vía.

Trong thời gian một năm thực tập tại đây, thảng hoặc lắm cô mới thấy Chung Phất Sơ giao lưu hay cười đùa chém gió với các bác sĩ khác.

Anh đúng kiểu coi công việc là công việc, hoàn toàn có trách nhiệm với bệnh nhân của mình, chứ không có giao lưu gì nhiều hơn.

Chỉ trừ nhẹ nhàng hơn một chút với trẻ em và người già, còn tất cả những người khác đều được anh đối xử bình đẳng như nhau.

Lúc sắp tan sở, trước cửa phòng làm việc của Khoa ngoại lồng ngực bỗng xuất hiện một cô gái cao ráo thanh mảnh.

Lý Tuệ Đình đang chuẩn bị đi ra ngoài, ngẩng đầu thấy cô gái ấy thì sững người, lễ phép hỏi: “Xin chào, chị tìm ai vậy ạ?”

Cô gái trang điểm tinh xảo, những vẫn không giấu được vẻ mặt phờ phạc.

Chị khẽ nhếch khóe miệng, cười mỉm đáp: “Xin hỏi bác sĩ Chung có ở đây không? Tôi là bạn đại học của anh ấy, Trần Mộ Phi.”

Đây là lần đầu tiên Lý Tuệ Đình nhìn thấy bạn của Chung Phất Sơ ngoài Diệp Lan, còn là một cô bạn xinh đẹp nữa chứ.

Cô vội vàng nhiệt tình nói: “Chị chờ một lát, bác sĩ Chung đang làm phẫu thuật và sẽ quay lại sớm ạ.”

Trần Mộ Phi cầm theo túi xách nhỏ rồi ngồi xuống ghế, Lý Tuệ Đình rót cho chị một cốc nước.

Tin đồn lan nhanh như vũ bão, vả lại tin đồn tình ái còn là thứ vốn có sức hút thảo luận nhất.

Bệnh viện Hán Nam ban đầu là bệnh viện trực thuộc của Đại học Văn Hoa, và hầu hết những người công tác ở đây đều là bạn học của nhau, bởi vậy mà mấy tin tức cũ rích từ thời sinh viên đều đã được truyền tai nhau từ lẩu từ lâu rồi.

Chẳng thế, từ xưa đến nay Chung Phất Sơ vẫn luôn là trung tâm bàn tán của phụ nữ, lẽ vậy mà chỉ cần xuất hiện một chút gió thổi cỏ lay là có thể nhanh chóng tạo thành lửa cháy thảo nguyên ngay.

Đợi đến lúc Chung Phất Sơ quay lại văn phòng và thấy Trần Mộ Phi, thì cô gái xinh đẹp này đã trở thành bạn gái cũ tin đồn của anh rồi.

Cơ mà cũng đúng là bạn gái cũ thật, hồi đại học hai người có qua lại với nhau một tháng.

Lúc ấy cả khoa Y đều biết tình sử của cặp đôi nam vương và hoa khôi trường này.

Thấy anh bước vào, Trần Mộ Phi vội vàng đứng lên, vén tóc mỉm cười: “Phất Sơ, lâu rồi không gặp, anh còn nhớ em không ạ?”

Chung Phất Sơ chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên mừng rỡ hay kinh ngạc gì, chỉ bình thản hỏi: “Dạo này em thế nào?”

Trần Mộ Phi cũng không để ý đến sự hờ hững của anh, chỉ là cười khổ tiếng, làm quá cũng không hay, chị bảo: “Tối nay có thời gian không? Em mời anh ăn bữa cơm.”

Chung Phất Sơ đồng ý, dù sao cũng là bạn bè.

Anh biết Trần Mộ Phi hẳn là có chuyện gì quan trọng muốn nhờ anh.

Khoảng sâm sẩm tối, Chu Dư An tự mình đặt đồ ăn giao tới, kết quả anh giai giao hàng lại bị lạc trong cái hành lang phức tạp của bệnh viện, làm cậu lại phải ra ngoài đi đón.

Anh giai giao hàng là một anh chàng trẻ tuổi, đây là ngày đầu tiên đi làm nên không có kinh nghiệm.

Thấy Chu Dư An xách theo bình dẫn lưu bước đến thì sốc bay màu, liên tục cúi gằm người nói xin lỗi lấy để, thiếu điều quỳ xuống chắp tay lạy cậu.

Mấy người gần đó ghé mắt nhòm sang khiến Chu Dư An xấu hổ quá chừng, cứ như kiểu là cậu cố ý làm khó anh giai kia ấy.

“Không sao đâu, ai mà chẳng có lần đầu chứ? Với cả tôi cũng đi đứng thoải mái được mà, anh coi tôi còn múa quạt được đây này.”

Cậu vừa nói vừa giơ cao tay múa may vài cái, thế nhưng cơn đau bất chợt ập tới lại khiến cậu méo mặt tức thì.

“Chu Dư An!”

Tiếng gọi thình lình làm Chu Dư An hú hồn chim én, cậu ngoảnh lại thì thấy Chung Phất Sơ đang bước nhanh về phía cậu, theo sau là một người phụ nữ rất xinh đẹp.

Chung Phất Sơ đứng trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống, trong đôi mắt lạnh lùng hiện hằn rõ sự tức giận, lời vừa ra đến miệng đã thành dạy dỗ: “Cậu như thế là muốn nằm viện thêm mấy ngày phải không?!”

Chu Dư An chưa từng chứng kiến cơn thịnh nộ của Chung Phất Sơ nên nhất thời bị dọa cho ngớ ngẫn, hai mắt mở to, mù mờ bảo: “Vâng ạ.” Không phải cậu đang muốn ở thêm vài ngày à?

Kết quả là tận mắt chứng kiến sắc mặt của Chung Phất Sơ trông còn gớm hơn.

Cậu co rụt bả vai, sợ đến không dám hó hé tiếng nào.

Bấy giờ mới chợt nhớ ra Chung Phất Sơ đã dặn cậu không được cử động mạnh, rồi xong, cuối cùng bị bắt ngay quả tang nhảy vi-na-house mới chết.

Anh giai giao hàng nhìn thấy cảnh này thì cũng sợ chết khiếp, hai chân mềm nhũn, nơm nớp lo sợ nói lí nhí: “Thế đồ ăn giờ…” Anh ta giơ túi đồ ăn bằng cả hai tay, do dự không biết nên đưa cho ai.

Chung Phất Sơ vươn tay nhận lấy, thoáng liếc qua hóa đơn trên túi đồ, ánh mắt chợt tối sầm lại, bước thẳng đến trước mặt Chu Dư An nói bằng giọng điệu lạnh lùng sắc bén:

“Lẩu cay? Không phải tôi đã bảo cậu phải ăn đồ thanh đạm sao?!”

Chu Dư An đang lặng lẽ quan sát người phụ nữ bên cạnh Chung Phất Sơ.

Người nọ ngoại hình không tồi, dáng vóc cũng khá, lại còn nhìn Chung Phất Sơ bằng ánh mắt “thương anh em để trong lòng” nữa chứ.

Không hiểu cơn hờn dỗi từ đâu đến mà lại ập thẳng vào cậu, cậu hếch cằm phản bác: “Em đã ghi chú là không cay, còn bảo cho thêm cả táo đỏ đó, rất tốt cho sức khỏe đấy!” Đôi mắt cậu mở to, nói đến là tự tin chẳng sợ.

Trần Mộ Phi không kiềm được khẽ bật cười, nhẹ nhàng kéo tay áo Chung Phất Sơ, dịu dàng bảo: “Đừng nóng giận mà Phất Sơ.” Nói rồi quay sang anh giai giao hàng nháy mắt một cái, anh giai vội vàng chạy biến.

Giọng điệu và cử chỉ cứ như thể cô vợ mới cưới của Chung Phất Sơ không bằng.

Chu Dư An siết chặt nắm tay, đứng thẳng tại chỗ như ván cửa, chỉ kém thành thần giữ nhà.

Trần Mộ Phi lại quay sang nhẹ giọng bảo Chu Dư An: “Phất Sơ cũng là lo cho cậu nên mới thế, về sau chú ý một chút là được.”

“Chính cậu ta còn không tự lo cho sức khỏe của mình, ai sẽ quan tâm?”

Chung Phất Sơ nói bằng chất giọng cực lạnh lẽo, nhìn đăm đăm Chu Dư An bằng ánh mắt nặng nề.

Thấy cậu im lặng thì biết ngay là lại đang giận dỗi, cuối cùng tức quá hóa cười.

Chu Dư An bất chợt ngẩng lên, khóe mắt đỏ hoe.

Vốn vừa tỉnh sau ca phẫu thuật đã không vui rồi, lúc trước thì phải chịu vẻ mặt đen sầm đen sì của Chung Phất Sơ, giờ lại vì lấy le với gái mà hung dữ với cậu, Chu Dư An tủi thân tột cùng, lớn tiếng nói:

“Người quan tâm đến tôi xếp hàng dài từ đây đến quảng trường Thiên An Môn đấy, vắng anh cũng chả thiếu!”

Trông thấy đôi mắt hoe đỏ của Chu Dư An, Chung Phất Sơ nhất thời sững sờ, lửa giận cũng nguôi đi không ít.

Anh lạnh lùng nói: “Về phòng đi.”

Chu Dư An rủ xuống hàng mi, xách lấy bình dẫn lưu sải bước đi thẳng, ngay cả bóng lưng cũng toát lên vẻ tức giận, hệt một con cá nóc phồng thân.

Chung Phất Sơ dõi theo bóng dáng cậu cho đến khi khuất bóng sau hành lang, xoay người ném túi đồ ăn trong tay vào thùng rác.

Trần Mộ Phi nhìn sắc mặt của anh, nghĩ thầm chỉ mới mấy năm không gặp mà Chung Phất Sơ đã thay đổi rất nhiều.

Chung Phất Sơ trong trí nhớ của chị là một người cực kỳ lạnh nhạt, luôn thờ ơ với hết thảy mọi thứ.

Năm ấy chuyện chị theo đuổi Chung Phất Sơ ầm ĩ đến độ cả trường đều biết, cố sống cố chết bám dính, cuối cùng cũng khiến Chung Phất Sơ phát mệt mà đồng ý sẽ thử bên nhau xem sao, nhưng rồi cũng chưa được nổi một tháng, anh đã đề cập đến chuyện chia tay.

Trong khoảng thời gian kề cận, họ chẳng có chút nào là giống một cặp tình nhân cả, sức hấp dẫn của chị đối với Chung Phất Sơ còn chẳng bằng một cuốn sách y học.

Trong một nhà hàng gần bệnh viện, Trần Mộ Phi gắng gợi chút chuyện thời đại học ra kể, thấy Chung Phất Sơ không có hứng thú thì đi thẳng vào vấn đề:

“Phất Sơ, đợt nọ bố em được chẩn đoán có một khối u ác tính ở trung thất, bác sĩ bảo hy vọng chữa khỏi không cao.

Em nhớ anh đang công tác tại Khoa ngoại lồng ngực ở bệnh viện Hán Nam, nên muốn nhờ anh giúp em xem xét một chút… Chỉ cần có một tia hy vọng, gia đình em sẽ sẵn sàng dốc hết sức để chữa khỏi cho bố em, hoặc là… kéo dài thêm vài năm nữa.”

Nói đến phần sau, Trần Mộ Phi đã không kiềm chế được cảm xúc nơi cõi lòng.

Những sốt ruột lắng lo và thống khổ mấy ngày nay đã không thể dằn xuống nổi mà ào ạt tuôn ra trước mặt người yêu cũ, chị giơ tay hòng nén những giọt lệ vương nơi khóe mi.

Chung Phất Sơ đưa cho chị khăn giấy, hỏi một số thông tin chẩn đoán cụ thể, trong đầu cũng đã có phán đoán đại khái.

U ác tính trung thất không dễ điều trị, u này chứa nhiều mạch máu lớn, lan rộng và di căn rất nhanh, diễn biến bệnh thường rất ngắn.

Chưa hết, khối u của bố Trần Mộ Phi đã chuyển sang giai đoạn cuối rồi.

Chung Phất Sơ an ủi: “Bất kể thế nào thì vẫn nên gắng hết sức thử một lần.

Anh sẽ giúp em sắp xếp giường bệnh và liên hệ với bác sĩ có kinh nghiệm trong bệnh viện để nghiên cứu xem.

Chuyển viện càng sớm càng tốt.”

Trần Mộ Phi không ngờ anh sẽ đồng ý nhanh như thế, vả lại còn hứa sẽ sắp xếp hết thảy mọi thứ.

Chị ngạc nhiên nhìn Chung Phất Sơ, trong mắt hiện lên mấy phần mong đợi và nhiệt tình mà chính chị cũng chẳng nhận ra.

“Phất Sơ, em phải cảm ơn anh thế nào đây…”

Chung Phất Sơ tựa hồ hiểu ý của chị ngay tức thì, ánh mắt anh toát lên vẻ xa cách, giọng điệu lạnh nhạt, “Nếu các bạn khác nhờ thì anh cũng sẽ làm như vậy, em không cần phải cảm ơn đâu.”

Sự nhiệt tình ngùn ngụt trong mắt Trần Mộ Phi dần nguội lạnh, khóe môi lại treo lên nụ cười đúng mực, chỉ nói: “Là bạn cũ vẫn hơn.”

Chung Phất Sơ chính là như vậy, luôn có ranh giới rõ ràng với mọi người, không cho người khác dù chỉ một chút hy vọng nhỏ nhoi nào.

Nếu bảo anh vô tình, thì đến tận hôm nay anh cũng chưa từng đùa bỡn tình cảm của bất kỳ ai.

Mà nếu bảo anh hữu tình, thì lại chưa bao giờ thấy anh rối ruột nóng gan, nhớ mãi không quên một ai cả.

Ăn xong bữa tối, Chung Phất Sơ từ chối yêu cầu thanh toán của Trần Mộ Phi, bảo phục vụ chuẩn bị thêm một phần ăn thanh đạm rồi tự thanh toán.

“Mua về cho người nhà sao?” Trần Mộ Phi mù tịt về cuộc sống hiện tại của Chung Phất Sơ, tưởng anh đã có gia đình nên không nhịn được hỏi dò.

Chung Phất Sơ đáp: “Không, mua cho bệnh nhân.”

Trần Mộ Phi ngẩn người, bỗng nhớ tới cậu trai trẻ mới bị Chung Phất Sơ quở trách ở bệnh viện, liền hỏi: “Là cậu trai gọi đồ ăn ngoài ban nãy sao? Hình như cậu ấy không có cơm tối.” Cơm tối đã bị Chung Phất Sơ ném đi rồi còn đâu.

Chung Phất Sơ gật đầu, “Cậu ấy nằm viện một mình, có phần bất tiện.” Giọng điệu đã có vẻ tùy ý hơn rất nhiều so với khi nói chuyện với chị.

Trần Mộ Phi bật cười khẽ, kỳ thực Chung Phất Sơ vẫn không thay đổi, vẫn là người mạnh miệng mềm lòng như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc