CÓ CON CHIM SƠN CA

Hoan nghênh cậu.

Thấp thỏm chẳng mấy hoá khói mây, trái tim bắt đầu nện thùm thụp vang vọng.

Chu Dư An luống cuống ôm chai vang đỏ, ngơ ngác nhìn Chung Phất Sơ.

Ba chữ này rõ ràng chỉ là một câu xã giao thông thường nhất giữa những người hàng xóm với nhau, song cậu lại cảm thấy khi Chung Phất Sơ nói ra từng từ, từng chữ đều trở nên dịu dàng quyến luyến, tựa như ẩn chứa lời thề non hứa hẹn.

Chắc chắn cậu vẫn chưa hết sốt, cậu lúc lắc đầu, chợt nhớ tới thân phận chủ nhà của mình, vội vàng nói:

“Chung… Bác sĩ Chung ngồi đây một lát nhé, em đi rót nước cho anh.”

Chu Dư An đặt chai rượu vang lên bàn uống trà, rồi cuống cuồng bới cái đống lộn xộn trong phòng.

Từ Hành đem đồ đến xong thì chạy mất hút, bốn bề chỗ nào cũng ngồn ngộn đồ đạc, ấm đun nước cũng chả có, đến miếng nước cũng chẳng tìm được mà uống.

Cậu chán nản vò đầu bứt tóc, nghĩ kế hoạch tối nay quá thất bại.

Biết thế cứ dọn dẹp cho ngon nghẻ đi đã rồi mai hẵng mời Chung Phất Sơ đến làm khách.

“Xin lỗi, em không tìm thấy chai nước nào cả, hay là mình uống rượu nhé anh?” Chu Dư An sực nhớ tới chai rượu của Tống Địch Tân, bèn đi lấy hai cái ly mới rửa hồi nãy, hỏi Chung Phất Sơ đang ngồi trên sofa quan sát căn nhà.

“Giờ cậu vẫn chưa được uống rượu.” Chung Phất Sơ đứng lên, nhìn đồng hồ, “Qua nhà tôi đi.”

“Dạ?” Chu Dư An không phản ứng kịp.

“Cậu cũng không thể cả đêm không uống giọt nước nào.” Chung Phất Sơ cầm chai vang đỏ trên bàn lên, bước ra khỏi cửa, “Chai rượu này tôi tịch thu.”

Dường như tất thảy ánh sáng trên trái đất này đều đã quy tụ trong mắt cậu, Chu Dư An vác theo đôi mắt sáng quắc tò tò theo đuôi Chung Phất Sơ về nhà anh.

Rõ là tối qua chỉ ở đây một đêm, tối nay lại tới làm khách, nhưng khi Chu Dư An xỏ đôi dép Pikachu đó vào, cậu lại cảm thấy như ngày nào mình cũng sống ở đây vậy.

Cậu ngồi xuống sofa, sống lưng thẳng tắp, hai tay đặt lên đầu gối rất chi là nghiêm chỉnh.

Chung Phất Sơ rót cốc nước mang ra, cậu giơ hai tay nhận lấy, thong thả nhấm nháp từng ngụm một.

Ước gì uống mãi không xong thì tốt nhở.

“Ăn tối chưa?” Chung Phất Sơ hỏi cậu.

Chu Dư An vô thức gật đầu, rồi lại lắc mạnh, suýt nữa bay luôn cả cái đầu.

Cậu có phần chột dạ mà rủ hàng mi.

Chung Phất Sơ không nói gì, xoay người đi vào bếp.

Chu Dư An thở hắt ra một hơi.

Thật ra cậu đã ăn với Từ Hành ở nhà hàng gần đây rồi, chỉ là cậu muốn được ở thêm với Chung Phất Sơ lâu hơn thôi.

Một lúc sau, trên bàn trà nhỏ bỗng vang lên tiếng rung của di động, Cậu ngoảnh sang thì thấy là điện thoại của Chung Phất Sơ, bèn nhanh nhảu cầm lấy chạy vào bếp.

“Bác sĩ Chung, có điện thoại này.” Cậu đứng ở ngoài cửa bếp gọi lớn vào trong, ngó màn hình di động hãy còn đang rung bần bật, nói tiếp: “Bác sĩ Diệp gọi ạ.”

Chung Phất Sơ đang nấu ăn, đáp lại cậu: “Cậu bảo cậu ấy tôi sẽ gọi lại sau hộ tôi.”

Chu Dư An đáp vâng, xoay người bước ra ngoài nghe máy.

“Phất Sơ, hồi tối ông nội đang tắm thì ngã, bọn trẻ trong nhà còn quá nhỏ, hai đứa mình phải về nhanh thôi.” Giọng Diệp Lan nghe chừng rất gấp gáp.

Chu Dư An nghe tin ông nội Chung Phất Sơ xảy ra chuyện thì cũng gấp, vội nói: “Bác sĩ Diệp đợi chút, tôi sẽ báo với anh ấy ngay.”

Đầu dây bên kia tức khắc lặng thinh, Chu Dư An cũng chẳng để ý nhiều, hớt hải chạy vào bếp lớn tiếng gọi Chung Phất Sơ, “Bác sĩ Chung, bác sĩ Diệp bảo ông anh bị ngã.”

Chung Phất Sơ lập tức tắt bếp, lau tay nhận điện thoại, chân mày nhíu chặt vào nhau.

“Diệp Lan, tớ đây.”

“Tớ qua giờ luôn.”

“Ừ cậu cũng thế, đi đường cẩn thận.”

Thấy Chung Phất Sơ cúp máy, Chu Dư An bèn hỏi ngay: “Ông nội anh ngã nặng lắm không ạ?”

Chung Phất Sơ đi ra huyền quan, đáp: “Khả năng gãy chân.

Giờ tôi phải về đưa ông đến bệnh viện, cậu…” Anh cầm lấy chìa khóa, nhìn Chu Dư An.

“Em không sao, lát nữa em sẽ tự đi ăn.

Anh mau qua với ông đi, không cần lo cho em đâu ạ.” Chu Dư An biết mình bây giờ rất dư thừa, nên rất tự giác thay giày rồi bước ra khỏi cửa.

“Chu Dư An.” Chung Phất Sơ lại bỗng gọi cậu.

Cậu ngớ người, đứng ngoài cửa ngoảnh lại nhìn Chung Phất Sơ.

Chung Phất Sơ bước tới đặt chìa khóa nhà mình vào tay cậu, “Nhà thiếu thứ gì thì sang tôi lấy.”

Nói rồi đi thẳng tới thang máy.

Chu Dư An sững sờ nhìn chùm chìa khóa trong tay, đến khi thang máy vang lên tiếng “đinh”, cậu mới sực hoàn hồn, não hãy còn đang đao mà chân đã lao về phía thang máy.

Chung Phất Sơ đã bước vào, cửa thang máy đang từ từ đóng lại.

Giây phút ấy, cậu chẳng rõ dây thần kinh nào của mình bị chập mạch mà lại vươn hai tay vào giữa khe cửa, cửa thang máy tự động mở ra.

Khổ nỗi trong thang máy nào chỉ có mỗi mình Chung Phất Sơ, mà còn một bà thím cả một ông chú nữa, cả ba đồng loạt ghé mắt nhìn chằm chặp cậu.

“Vào đi ơ kìa, còn ngơ ra đấy.” Bà thím thúc giục, phe phẩy cái quạt trong tay, hiển nhiên là chuẩn bị đi múa dưỡng sinh.

Chung Phất Sơ cũng nhìn cậu, cảm xúc lay chuyển trong mắt anh là thứ mà cậu chưa kịp để nhìn thấu.

Đầu óc cậu ong ong gào rú, tự thấy mình bắt đầu ngáo rồi đây.

Trong lòng ngổn ngang lời muốn ngỏ, song lại chỉ có thể mở to mắt nhìn đăm đăm Chung Phất Sơ, thốt lên: “Anh, anh đi đường chú ý…”

Hai chữ “an toàn” còn chưa bật được khỏi đôi môi, cánh tay cậu đã bị Chung Phất Sơ nắm lấy, và kéo giật vào lòng anh.

“Muốn đi thì cùng đi.” Chung Phất Sơ ghé vào tai cậu, nói nhỏ.

Hơi thở nóng ẩm lướt qua nơi vành tai, thanh âm trầm thấp xộc thẳng vào màng nhĩ.

Chu Dư An chỉ cảm thấy máu toàn thân đã dồn hết lên đầu, trái tim lại thình thịch thình thịch gõ vang.

Cậu không biết Chung Phất Sơ đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu bằng cách nào, ấy nhưng cậu lại muốn đi cùng lắm, đi để hiểu rõ hơn về Chung Phất Sơ, muốn xem nơi anh lớn lên và gặp những người thân yêu của anh.

Ông chú nhấn nút đóng cửa, thang máy bắt đầu đi xuống.

Bà thím và ông chú rôm rả thảo luận với nhau xem tối nay nhảy cái gì.

Chu Dư An vẫn đứng nguyên trước mặt Chung Phất Sơ, mặt cúi gằm, sợ anh thấy đôi má đã hây hây của mình.

Nhưng cậu nào hay, rằng vành tai đã đỏ rực của cậu thì giấu được đi đâu chứ.

Cậu khẽ thầm thì: “Liệu em có làm vướng chân anh không ạ?”

“Không đâu.” Chung Phất Sơ trả lời đơn giản dứt khoát.

Sau khi ra khỏi thang máy, Chu Dư An đi theo Chung Phất Sơ vào xe, ngồi ở ghế phụ, càng nghĩ lại càng cuống hết cả lên.

Ông nội Chung Phất Sơ có bị thương nặng không? Liệu hành động bốc đồng này của cậu sẽ gây thêm phiền toái cho anh không?

Liệu có gặp bố mẹ Chung Phất Sơ không? Có cần mua hoa quả hay là đường sữa gì đến thăm không?

Sao Diệp Lan lại có chung ông nội với Chung Phất Sơ?

…..

Rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang quấy nhiễu tâm trí cậu, khiến cậu đành phải ngập ngừng hỏi dò: “Bác sĩ Chung ơi, nhà ông nội anh gần đây không ạ?”

“Ở ngoại ô, Vãn Chung Gia Viên.” Chung Phất Sơ đang lái xe, tốc độ có hơi nhanh, gió đêm mát rượi thốc vào trong xe.

Vãn Chung Gia Viên? Sao nghe cứ giông giống viện dưỡng lão thế nhỉ.

Hãy còn đang thắc mắc, lại bỗng nghe thấy giọng điệu bình thản của Chung Phất Sơ: “Là trại trẻ mồ côi, tôi và Diệp Lan đều lớn lên ở đó.”

Đôi mắt Chu Dư An lập tức mở to.

Cậu đã từng hình dung ra rất nhiều khả năng, chẳng hạn như bố mẹ của Chung Phất Sơ có thể là bác sĩ, có thể là giáo sư đại học hay công chức này nọ, vân vân và mây mây.

Hoặc chăng gia đình anh dạy dỗ rất nghiêm khắc, gia phong nghiêm cẩn, thì mới có thể nuôi dạy được ra một cậu con trai ưu tú như Chung Phất Sơ.

Thế nhưng ngàn vạn suy tưởng ấy lại chẳng hề có một ý nghĩ này… Chung Phất Sơ là một đứa trẻ mồ côi.

Là do cha mẹ không may qua đời? Hay đã bị cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ?

Nhưng một người ưu tú nhường ấy, cha mẹ mắt mù hay sao mà có thể vứt bỏ được chứ?

Cú bất ngờ qua đi, là thoang thoảng nỗi đau nhói, cậu nhỏ giọng ngập ngừng:

“Em xin lỗi, em không cố ý…”

Chung Phất Sơ quay sang nhìn cậu, ánh mắt thoảng hiện nét cười, anh nói:

“Sao lại phải xin lỗi? Việc này không liên quan đến cậu.”

Chu Dư An vẫn nhói lòng nhói dạ.

Cậu dõi mắt nhìn con đường thênh thang trong đêm đen trước mặt, những ngọn đèn đường dựng thẳng hai bên lao vùn vụt về sau tựa thời gian trôi, vậy nhưng, thành phố hối hả nào có dừng lại.

Mỗi người đều có số phận của riêng mình, đường đời xô ngả chẳng chéo chồng, thành ra đồng tình hay thương hại cũng chỉ là vô nghĩa.

Sau này, cậu thường xuyên nhớ về đêm nay, nhớ về những gì Chung Phất Sơ đã nói.

Việc này không liên quan đến cậu.

Ấy nhưng, thực sự không liên quan ư?

——–

Lúc Chung Phất Sơ và Chu Dư An đến Vãn Chung Gia Viên thì ngoài cổng đã có một chiếc ô tô đậu sẵn, đoán chừng là Diệp Lan đã đến trước.

Chu Dư An xuống xe, nhìn cánh cổng gỗ và bức tường bao quanh nhà.

Dưới ánh đèn tù mù, cửa gỗ có phần hơi cũ nát, nhưng bức tường bao quanh lại đầy những bức graffiti tươi tắn đầy màu sắc, hồn nhiên và trẻ thơ.

Ngoài sân là mảnh vườn có tường rào bao quanh, bên trong trồng rất nhiều loại rau củ, còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng ếch tiếng nhái.

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, một cậu nhóc trông thấy Chung Phất Sơ thì kích động reo to “anh Phất Sơ”, ánh mắt lại rơi vào Chu Dư An, con ngươi tròn xoe lay động.

“Ông đâu rồi, Ngôn Hề?” Chung Phất Sơ hỏi.

“Ở sân sau ạ, anh Diệp Lan đang băng bó cho ông.” Đứa nhóc tên Ngôn Hề đưa hai người vào.

Chu Dư An đi theo Chung Phất Sơ, ngó quanh quất cô nhi viện này.

Một khoảng sân rất đơn sơ mộc mạc, được bao quanh bởi ba ngôi nhà chòi và một tòa nhà nhỏ ba gian mới xây.

Giữa sân có một cây hòe già sum sê phủ lá, kế bên là một cái giếng cổ, ngoài ra còn bộ bàn ghế bằng đá và những chiếc xích đu quấn dây thường xuân.

Dẫu dù đơn giản, song lại đượm chất cổ xưa trang nhã.

Chung Mục Viễn đang nằm trên ghế xếp dưới trảng cây hòe già, Diệp Lan ngồi xổm bên cạnh cố định chân cho ông.  Chung quanh có sáu bảy đứa trẻ đứng ngó, nghe thấy tiềng bèn ngoảnh sang nhìn họ.

Chung Phất Sơ bước vội đến bên Chung Mục Viễn, gọi tiếng “Ông ơi” rồi cúi xuống kiểm tra vết thương trên chân ông.

Diệp Lan hơi ngừng tay, nhìn Chu Dư An bước vào cùng Chung Phất Sơ, ánh mắt loé lên vẻ phức tạp.

Chu Dư An không để ý, cậu chào hỏi Diệp Lan, Diệp Lan gật đầu, lại ngoảnh lại tiếp tục công việc.

Sau đó cậu lặng lẽ nhìn Chung Mục Viễn, là người ông, người đã nuôi dạy Chung Phất Sơ nên người.

Giờ phút này ông đang nhắm nghiền đôi mắt, vẻ mặt toát lên đau đớn, siết chặt cây quạt lá trong tay.

Chu Dư An hơi do dự, bước lên phía trước lễ phép chào một tiếng: “Con chào ông ạ.” Còn hơi cúi mình chào.

Chung Mục Viễn mở mắt nhìn cậu, thân mình già nua hơi run lên, bàn tay cầm quạt chậm rãi vươn về phía cậu, thanh âm khàn khàn run rẩy gọi cậu:

“Nguyên Nguyên đấy sao, con về rồi ư.”

Chu Dư An bối rối nhìn sang Chung Phất Sơ, Chung Phất Sơ ngồi xổm xuống nắm lấy bàn tay Chung Mục Viễn, thấp giọng bảo: “Ông ơi, cậu ấy không phải Chung Nguyên, cậu ấy là… bạn con, tên là Chu Dư An.”

Chung Mục Viễn gắng gượng mở to đôi mắt, chăm chú ngắm Chu Dư An đang luống cuống tay chân một hồi, sắc mặt hiện đôi phần đau thương, thở dài than: “Ông lại hồ đồ rồi.” Ông vẫy tay với Chu Dư An, “Cậu bạn nhỏ, lại đây con.”

Lâu lắm rồi Chu Dư An không được gọi là cậu bạn nhỏ, bởi thế nên cậu có chút ngượng ngùng, song vẫn tiến tới ngồi xổm bên người Chung Mục Viễn, ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn ông, rồi gọi thêm tiếng “ông”.

Chung Mục Viễn ngắm cậu một chốc, khuôn mặt già nua thoảng hiện ý cười, hiền từ bảo: “Đây là lần đầu tiên ông thấy Phất Sơ đưa bạn về nhà đấy, thật hiếm có.

Cái thằng nhóc này, ôi chao, từ nhỏ đã chẳng có bạn có bè.”

Chu Dư An nghe vậy thì mừng thầm, tươi cười lễ phép đáp ông: “Bác sĩ Chung có nhiều bạn lắm ạ, con chỉ là một trong số đấy thôi ông.”

Nhưng con là người thích anh ấy nhất, cậu thầm bổ sung.

Chung Phất Sơ liếc nhìn Chu Dư An một cái, rồi quay sang hỏi Diệp Lan: “Liên hệ xong với bệnh viện chưa?”

Diệp Lan gật đầu đáp: “Sắp xếp xong phòng rồi.”

Sau đó bọn họ đưa Chung Mục Viễn đến bệnh viện Hán Nam.

Đến nơi, Diệp Lan nhanh chóng sắp xếp người chụp X-quang cho Chung Mục Viễn.

Chu Dư An đi theo bôn ba cả đường đến bệnh viện, ngồi trên ghế ngoài hành lang chờ Chung Phất Sơ.

Một lúc sau Chung Phất Sơ đi tới và bảo cậu: “Cậu lái xe tôi về trước đi, tối nay chắc tôi không về được đâu.” Vừa nói vừa đưa chìa khóa xe cho cậu.

Chu Dư An chợt nhớ ra chìa khóa nhà Chung Phất Sơ mình vẫn đang cầm.

Đối với sự tín nhiệm mà Chung Phất Sơ dành cho cậu hàng xóm mới là mình này, cậu cực kỳ hài lòng: “Không sao đâu, em ngồi đây chờ anh.”

Chung Phất Sơ kiên quyết kéo cậu đứng dậy khỏi ghế, cứng rắn nói: “Ở đây không nghỉ ngơi được, cậu về trước đi.”

Chu Dư An đành phải nhận lấy chìa khóa xe rồi trả lại chìa khóa nhà cho Chung Phất Sơ.

“Thế em về đây, bác sĩ Chung, anh cũng phải nghỉ ngơi đấy ạ.”

Chung Phất Sơ vươn tay xoa tóc cậu, nói: “Tối nay vất vả rồi.”

Chu Dư An sửng sốt, thoáng cười rộ lên: “Không vất vả bằng anh cả bác sĩ Diệp ạ.”

Cậu được Chung Phất Sơ tiễn ra đến cổng bệnh viện, chào tạm biệt rồi lái xe của Chung Phất Sơ trở lại căn nhà mới của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc