Đông Phương Danh vì còn bị ngoại thương nên dù đã hút hết ma khí trong người ra thì y vẫn vô cùng yếu ớt.
Điều đáng kinh ngạc là khi Lạc Tư Thần kiểm tra thân thể của Nghê Hiên lại phát hiện ma khí trên người cậu ấy đều đã tự biến mất sạch sẽ từ lúc nào, chỉ là vẫn hôn mê chưa tỉnh lại.
Lão Triệu đã bị thương nặng, hẳn là không thể chạy xa được.
Sau khi đảm bảo hai người họ đã an toàn thì Lạc Tư Thần mới chạy đuổi theo, không ngờ vừa ra tới cửa động đã phát hiện một đứa bé đang đứng đơ ở đó.
Ở phía xa có ánh lửa sáng lên, thì ra là phu thê trưởng làng chạy lên núi tìm con, sau khi nhìn thấy con gái của mình đã trở thành người mất hồn thì bọn họ liền đau khổ gào khóc.
Trưởng làng còn một chút tỉnh táo, ông lập tức quỳ xuống trước mặt Lạc Tư Thần cầu xin " Tiên gia, xin ngài hãy cứu lấy con gái của chúng tôi, cầu xin ngài...".
Thê tử của ông ấy thấy vậy thì cũng học theo phu quân năn nỉ Lạc Tư Thần cứu giúp.
Lạc Tư Thần thật sự không phải làm sao để cứu đứa bé ra, y còn muốn đuổi theo lão Triệu kia nữa nhưng không tài nào ngăn được hai người trước mắt này " Hai vị hãy đứng lên đã!".
Lão Triệu bị thương nặng đang trốn sau một tảng đá cách đó không xa, khi nãy chân lão bị tảng đá đập trúng, căn bản không thể tiếp tục di chuyển được nữa.
Luận về tu vi có thể lão không phải cao thủ nhưng về vu thuật thì khác.
Lão Triệu vẽ một tấm bùa bằng máu của mình rồi nhẩm chú đốt nó.
" Mẫu thân, phụ thân ơi! con sợ lắm, mau đưa con về đi".
Giọng nói non nớt của đứa trẻ vang lên, vị phu nhân kia nghe vậy thì sửng sốt quay lại.
Lạc Tư Thần cũng vậy, nhưng y nghe ra được âm thanh đó gì đó lạ thường, nó giống như tiếng đồng thanh của nhiều đứa trẻ.
Quả thật ở phía sau bọn họ, nơi có một đứa trẻ đang đứng đột nhiên lại xuất hiện thêm bốn đứa trẻ khác trông giống y hệt, chỉ nhìn thì căn bản không thể phân biệt được đâu mới là đứa bé thật sự.
Lạc Tư Thần dò hỏi " Hai người có thể phân biệt được không?".
Trưởng làng và phu nhân nhanh chóng chạy lên vạch áo ra kiểm tra từng đứa một rồi ngây ngốc đáp " Con gái của chúng tôi có một vết bớt ở gần nách, thế nhưng ở đây đứa nào cũng có vết bớt y hệt nhau".
Vị phu nhân đã sốt ruột tới không khống chế nổi chân tay mà run rẩy lên.
" Đây chắc hẳn là chuyện tốt do lão già kia làm ra" Lạc Tư Thần trầm tư, khi trước y từng đi thám hiểm một ngôi mộ cổ, cũng đọc qua một số sách vu thuật cổ, nghe nói vu thuật rất lợi hại, nhưng nếu như bị người phá giải thì người khai pháp sẽ bị phản phệ, nhẹ thì trọng thương, nặng thì sẽ bị nghiệp quật chết ngay tại chỗ.
Hiện tại không lần ra được vị trí của lão Triệu, vậy thì không bằng tìm cách phá giải nan đề này, vừa hay giúp được gia đình trưởng làng.
Thế nhưng phải giải như thế nào thì Lạc Tư Thần chưa nghĩ ra cách.
Lúc này đứa bé lại cất giọng nói, và đương nhiên là cả năm đứa trẻ đều hành động giống y hệt nhau " Mẫu thân, mau đưa con về, con muốn về nhà".
Lạc Tư Thần chợt nhận ra điều gì đó, mặc dù là tiếng đồng thanh nhưng để ý kĩ sẽ thấy không đồng đều cho lắm " Hai người bảo con bé hay giơ tay lên".
Phu thê trưởng làng không hiểu gì cả nhưng vẫn làm theo " Tiểu Ái, mau giơ tay lên!".
Lạc Tư Thần quan sát thật kĩ, vốn y không nói rõ là giơ tay nào cho nên đứa bé lượng lự một chút rồi giơ tay phải lên.
Lạc Tư Thần thấy rõ trong năm đứa trẻ có một đứa làm động tác nhanh hơn những đứa khác chỉ một chút mà thôi, nếu không để ý kĩ sẽ hoàn toàn không nhận ra được.
Điều này có thể lí giải là do những bản sao đều phải dựa vào bản chính để hành động, cho nên bản chính sẽ phải hành động trước thì bọn chúng mới bắt chước theo được.
Lạc Tư Thần giải thích rõ điều này cho hai người kia, bọn họ lập tức tin tưởng mà bế đứa bé mà y chỉ ra tách ra khỏi những đứa khác.
Nhưng Lạc Tư Thần cảm thấy chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Phu thê trưởng làng đã muốn bế đứa trẻ kia rời đi rồi nhưng lại bị Lạc Tư Thần cản lại, lão Triệu là một tên già đời, ông ta nhất định sẽ không mất công làm ra chuyện này.
Mặc dù rất tiếc nhưng Lạc Tư Thần vẫn lấy ra viên Khai Nhãn Đan mà sư phụ đưa cho trước khi đi, y một ngụm nuốt vào, một luồng linh khí tràn về hai con mắt biến lòng đen biến thành màu trắng, trước mắt Lạc Tư Thần biến thành một màu sắc u tối, có những thứ mà mắt thường không thể nào thấy được.
Lạc Tư Thần tập trung vào vấn đề chính, ngay khi vừa nhìn tới, y liền sửng sốt nhìn đứa bé trên tay trưởng làng hô lên " Thả ra, nó chỉ là một hình nhân giấy mà thôi!".
Trưởng làng sợ hãi thả rơi đứa bé xuống đất, Lạc Tư Thần lại quay ra nhìn bốn đứa bé còn lại, ngoại trừ một đứa vẫn giữ nguyên thân hình con người thì ba đứa còn lại trong mắt y đều hóa thành hình nhân giấy dị hợm, xấu tới mức xúc phạm người nhìn.
Y bế đứa bé thật sự lên rồi đạp bay đám hình nhân kia ra xa.
Lão Triệu làm vậy một phần vì muốn giữ chân Lạc Tư Thần ở lại lâu hơn một chút, lão muốn truyền tin cho một người, chỉ là không ngờ mới qua một lúc vu thuật của ông ta đã bị phá giải, lão Triệu lại phun ra một ngụm máu, trước giờ chưa từng có người có thể giải được thuật của ông ta.
Lão Triệu biết bản thân sắp bị nghiệp quay lại hành chết nên ông ta cắt ngón tay cho chảy máu, miệng lẩm bẩm thuật ngữ cổ.
Lạc Tư Thần cho rằng việc đã hoàn thành, không ngờ lúc này đám hình nhân giấy khi nãy đột nhiên động đậy rồi đứng dậy tấn công về phía này.
Lạc Tư Thần dùng mộc hệ triệu hồi dây leo quấn chặt lấy bọn chúng nhưng đám hình nhân như được tiêm máu gà, khỏe vô cùng, bọn chúng phá tan cả dây leo mà lao tới.
Lạc Tư Thần dùng linh lực tạo ra một lá chắn chặn bọn chúng lại nhưng cũng không cản được bao lâu.
Một con xông tới, lại tới thêm ba con, Lạc Tư Thần khó khăn chống đỡ từng đòn đánh của bọn chúng.
Qua một hồi, sức lực của y cũng cạn kiệt dần, đúng lúc này một mồi lửa từ trong động bắn ra đốt cháy đám hình nhân khiến bọn chúng dần mất đi sức lực rồi tan biến.
Nghe Hiên khó khăn bước ra, đầu vẫn còn hơi choáng váng nhưng vẫn cười nói " Lần này tới lượt ta cứu ngươi một mạng nhé Tùy Y Ngọc".
Lạc Tư Thần suýt quên mất, Nghê Hiên và Đông Phương Danh đều có linh căn hệ hỏa, chính là thiên địch của đám hình nhân này " May mắn huynh ra kịp, nếu ta sắp không trụ nổi nữa rồi".
Lão Triệu vừa mới làm phép truyền tin với người nọ, lão chỉ vừa nói được câu " Ma Tôn tái thế rồi..." chưa kịp nói thêm điều gì thì đã bị linh hồn của đám hình nhân kia quay lại đòi mạng, cộng thêm phản phệ hai lần khiến cho ông ta chưa kịp định hình chuyện gì thì đã chết ngay lập tức rồi, nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó, tất cả nghiệp chướng do ông ta gây ra đều sẽ tìm tới ngay khi hồn lõa rời thân, có thể nói là chết rồi vẫn còn bị dày vò mãi mãi.
Lão Triệu vừa chết thì đứa trẻ trên tay Lạc Tư Thần liền tỉnh táo lại, con mắt có hồn chứ không còn cứng đơ như trước nữa, nó sợ hãi khóc lớn đòi cha mẹ.
Không chỉ vậy mà ở trong làng, có nhiều đứa trẻ khác cũng trong tình trạng mất hồn, cơ thể đã suy kiệt cũng bỗng dưng có sức sống trở lại.
Rất nhiều người chạy ra ngoài đường vái lạy trời đất đã phù hộ.
Trong mắt âm dương của Lạc Tư Thần, y có thể nhìn thấy một luồng công đức màu vàng từ trên trời hướng tới thân thể của y, sau đó bao bọc lấy thân thể, cái này có lẽ chính là hào quang công đức.
Người có công đức càng cao thì khả năng phi thăng cũng sẽ càng cao.
Phu thê trưởng làng cũng quỳ xuống bái lậy Lạc Tư Thần, y không quen được người khác tôn sùng như vậy nên khuyên bảo " Hai người đừng như vậy, ta sẽ tổn thọ mất".
Trưởng làng hạnh phúc tới rơi nước mắt nói " Không đâu, người công đức vô lượng như ngài sẽ không tổn thọ".
Lạc Tư Thần thật sự không khuyên nhủ được bọn họ nên đành mặc kệ mà chạy vào trong hang động cũng Nghê Hiên xem tình hình của Đông Phương Danh.
Không lâu sau trên trời có người phi kiếm hạ xuống, là người của Linh Quan Thượng Môn.
Lạc Tư Thần ra bái kiến " Không biết hai vị tiền bối tới đây có việc gì?".
Quản sự trưởng của Sự Vụ Quản đích thân tới đây cứu người nhưng lại thấy đám Lạc Tư Thần vẫn bình an thì thở phào " Các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?".
Lạc Tư Thần gật đầu " Không nghĩ rằng nhiệm vụ sơ cấp lại gian nan như vậy nhưng đệ tử đã vừa hoàn thành xong rồi, kẻ chủ mưu đã chết, toàn bộ những đứa trẻ đều đã trở về trạng thái bình thường".
Quản sự trưởng sai người bên cạnh chạy đi điều tra, không phải không tin nhưng đám tân đệ tử này lại phá được nhiệm vụ cấp độ khó như vậy cũng thật khó tin.
Lạc Tư Thần vội nói " Đi cùng đệ tử có Đông Phương Danh huynh, huynh ấy bị thương khá nặng, mong tiền bối giúp chúng ta chữa trị cho huynh ấy".
Quản sự trưởng cảm thấy thật hổ thẹn, vốn là do sai lầm của Sự Vụ Quản gây ra, khiến cho đám tân đệ tử này phải gặp nguy hiểm cho nên ông cũng không ngại giúp bọn họ truyền linh lực chữa trị.
Sau khi điều tra ra đúng là do nhóm Lạc Tư Thần đã giải quyết nhiệm vụ thì bọn họ cũng nhanh chóng cùng nhau quay trở lại tông môn.