CỔ ĐẠO THẦN KÝ


Lạc Tư Thần suy ngẫm, y hiện tại không thể quay về thế kỷ 21 được, thậm chí còn có thần cốt, một trong hai mảnh thần cốt của y chính là ở dưới đáy sông Mặc, hóa ra người nói chuyện với Lạc Tư Thần trong cỗ quan tài đó chính là thần cốt của y, Lạc Tư Thần nhớ rõ hôm đó giọng nói phát ra từ bên trong kết giới nói rằng, chỉ khi y phi thăng thành tiên thì mới có thể mở ra phong ấn.
Lạc Tư Thần tính toán, một trong hai nơi y đã biết vị trí nhưng lại không mở ra được, nơi còn lại thì không biết ở chỗ nào, không bằng trước tiên đi tìm kiếm nơi còn lại đó.

Biết đâu khi y thành thần lại có thể mở ra cổng không gian để quay về thế giới cũ " Không biết anh ấy hiện giờ thế nào rồi".
Ở ngôi miếu trên núi Đồng Môn...
Thiên Dạ cảm nhận được linh khí khắp nơi đều phát ra từ nơi này, có thể nói là cội nguồn của mọi tu luyện giả, không cần nghĩ y cũng biết tại sao lại như vậy " Không ngờ năm đó ta tưởng rằng Sinh Liên đã bị hủy, hóa ra là bị phong ấn tại nơi này".

Nếu Tư Thần muốn thành thần thì nhất định phải tới nơi này, Thiên Dạ lập một phong ấn che giấu đi hơi thở linh khí tại nơi này, tránh cho người khác phát hiện ra.
Người tiên giới không thể nhúng tay vào chuyện ở hạ giới, Thiên Dạ xuất hiện ở đây chỉ là một tia thần thức được đưa xuống, xong việc y rất nhanh đã thu hồi trở về.

Ở trong phòng Lạc Tư Thần, Tiểu Đằng Xà ngồi trên nền đất, hái cánh tay bị hai nam nhân bám lấy " Lạc Tư Thần, mau kêu bọn họ thả ta ra, hai con rắn này thật phiền".
Từ khi Tiểu Đằng Xà hóa hình người thì Lạc Tư Thần rất đau đầu " Ngươi đã lải nhải suốt hai tiếng đồng hồ rồi, tự mình xử lý đi".
Tiểu Đằng Xà bất bình " Rắn của ngươi, ngươi không quản thì ta quản thế nào được".

Tiểu Đằng Xà hóa hình người có dáng vẻ thiếu niên thân hình bạc nhược, nhỏ nhắn chọc người trêu ghẹo.
Bạch xà và hắc xà dù hóa hình người nhưng vẫn lộ ra đặc điểm của linh thú, con ngươi hình dọc cũng như một vài chỗ trên cơ thể vẫn còn vảy rắn bao quanh.

Bạch xà mang hơi thở thư sinh điềm đạm hơn, tên gọi là Ngân Anh.

Hắc xà có khí thế bá đạo hơn nhưng có chút ngốc, tên gọi là Đế Lân.

Lạc Tư Thần hỏi qua thì biết bọn họ là anh em, từ khi trong trứng nở ra đã luôn ở cùng nhau, tính đến nay cũng đã được hai trăm năm rồi.
" Mau thả Tiểu Đằng Xà ra đi".
Ngân Anh và Đế Lân chậm chạp luyến tiếc thả ra, bọn họ là rắn, rất thích quấn thân vào cành cây tắm nắng, bên cạnh có một cái cây nhỏ dễ thương như vậy, không bám lên thì rất phí.
Lạc Tư Thần nói tiếp " Sắp tới ta cần phải bế quan tu luyện, không biết sẽ mất khoảng bao lâu, trong thời gian này các ngươi hãy tự mình hoạt động trên núi Bạch Linh, đừng làm phiền sư phụ ta là được".
Ngân Anh đáp lại thay đệ đệ mình " Chủ nhân cứ yên tâm, ta sẽ trông coi hai người bọn họ".
Tiểu Đằng Xà nghe vậy liền sợ hãi " Ta không biết đâu, sao ngươi có thể thả bọn họ tự do như vậy, ta sẽ bị bọn họ làm phiền chết".

Lạc Tư Thần thở dài đuổi hết bọn họ ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.
Tiểu Đằng Xà tức giận mắng xối xả một hồi sau đó lại bị hai con rắn kia bám lên người, cậu chỉ đành hóa thành cái cây đứng im trong gió, mặc kệ hai con rắn thiếu đòn kia.

Từ đó trở đi, Ngân Anh và Đế Lân trở thành tạp vụ mới ở Quan Nguyệt động phủ, mọi việc từ quét sân, gánh nước, dọn dẹp đều là bọn họ xử lý dưới sự chỉ đạo của cái cây lắm mồm nào đó.
So với trước kia thì núi Bạch Linh đã ồn ào hơn nhiều, có điều Nghê Hiên mãi vẫn chưa tỉnh lại.
2 năm sau....
Lạc Tư Thần cuối cùng cũng đã kết thúc bế quan mà tỉnh lại, trong giới tu luyện thật đúng là thời gian trôi qua rất nhanh, y cảm giác như mới chỉ trôi qua vài tháng thôi vậy.

Do đột phá liên tục nhiều cấp trong thời gian ngắn khiến cho căn cơ của Lạc Tư Thần không được ổn nên y phải điều tiết lại linh khí trong cơ thể, quá trình này nói dài không dài, ngắn cũng chẳng phải ngắn nhưng lại không thể vội vàng.
Cũng may Lạc Tư Thần có thể chất tự động hấp thu linh khí nên trong hai năm này tu vi cũng có tịnh tiến nhất định.
Lạc Tư Thần vừa mở cửa ra đã nghe thấy thanh âm ồn ào ở bên ngoài, y tự hỏi núi Bạch Linh từ bao giờ lại huyên náo như vậy.
Ở bên ngoài, Tiểu Đằng Xà đang nằm trong vòng tay của Ngân Anh, Đế Lân tức giận mắng " Ngân Anh, huynh là con rắn hư hỏng, rõ ràng là huynh tính kế để chia rẽ ta với tiểu thụ tinh".

Ngân Lang ánh mắt giả vờ oan khuất nói với Tiểu Đằng Xà " Ta không có, đừng tin hắn".
Tiểu Đằng Xà bị kẹt giữa hai nam nhân cao lớn, hàng ngày trải qua sinh hoạt bị bọn họ tranh giành sớm đã quen với chuyện này " Hai người im đi, hôm nay không ai được bám lên cành của ta để ngủ cả, cả hai người cút về ổ của mình đi".
Lạc Tư Thần nhìn bọn họ mà cảm thấy buồn cười " Các ngươi ồn ào cái gì vậy?".
Tiểu Đằng Xà nhìn thấy Lạc Tư Thần mà vui sướng như gặp cha " A!!! Lạc Tư Thần, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại, mau bắt bọn họ lại, bọn họ suốt ngày trêu chọc ta, ngươi xem này", Tiểu Đằng Xà ngây thơ vạch áo, lộ ra trước ngực có hai dấu răng in hằn.
Lạc Tư Thần đầy ý tứ liếc nhìn hai người kia, Đế Lân cười đáp " Loài rắn bọn ta có thói quen cắn lên cành cây, yên tâm không có độc đâu".

Hắn huých vai Ngân Anh một cái, Ngân Anh liền hùa theo diễn kịch " Đúng vậy nha, thật xin lỗi".
" Ngươi...! các ngươi...!Hứ!" Tiểu Đằng Xà tức giận không nói lên lời, Lạc Tư Thần cũng không biết phải làm sao, đành triệu hồi Ngân Anh và Đế Lân vào không gian khế ước.


Bình luận

Truyện đang đọc