CÓ MỘT TÌNH YÊU TÊN CHỜ ĐỢI

Phần I: Trên thế gian có một cô gái thô bỉ như vậy

Edited by: dipM

“Tay hắn từ từ lướt qua trước ngực nàng, khiến thân thể nàng bắt đầu run rẩy, gò má trắng nõn thoáng nổi lên màu đỏ ửng, hắn cười nhẹ, hướng đến bên tai nàng thở nhẹ một hơi. Cơ thể nàng chấn động, ngập ngừng nhìn hắn, hé mở đôi môi hồng, nói: “Anh yêu, hôm nay có chuẩn bị cái này cho anh.” Nói đoạn, lấy ra roi gai từ dưới giường, lập tức vùng dậy, áp đảo!” Hoa Nguyệt Nguyệt đọc một hơi xong cả đoạn, không thèm để ý ánh mắt kinh ngạc của đám người xung quanh, quay sang phía Hoan Tử ngồi đối diện, nhướng nhướng mày.

“Thế nào Hoan Tử, chị gái của em viết tiểu thuyết thế nào? Có phải rất kích thích rất khiêu khích không hả? Nhanh đi báo cáo chị em đi nào.” Hoa Nguyệt Nguyệt nheo mắt lại, cái mặt vốn có thể coi là thanh tú tức khắc trở nên hết sức bỉ ổi.

Hoan Tử đang uống trà sữa, vừa nghe, trong nháy mắt, phun hết trà sữa trong miệng thẳng về phía trước.

Hoa Nguyệt Nguyệt nhảy dựng lên, vừa cầm vội giấy chùi chùi bộ váy ngắn mới mua vừa oán trách: “Hoan Tử, trước mặt bao nhiêu người mà em dám phun sữa hả! Dù gì cái loại chuyện không tiết tháo như thế là chị không có làm được đâu nhé.”

“Phụt –“ Khách ở mấy bàn gần đó, không hẹn mà cùng cười.

Hoa Nguyệt Nguyệt xoa xoa lông mày, liếc Hoan Tử một cái, nói: “Hoan Tử, em xem, chị gái em đi đến đâu cũng thành nhân vật tiêu điểm mà.”

Hoan Tử đỡ trán, quay sang Hoa Nguyệt Nguyệt: “Hoa tỷ, từ lâu lắm rồi em thật muốn hỏi chị một việc này.”

Hoa Nguyệt Nguyệt lắc lắc tóc dài, đôi mắt dài hẹp mở ra, rất tự tin ngắt lời Hoan Tử: “Hoan Tử, chị biết em muốn hỏi gì mà, tuy rằng chị cũng rất thích em, chị cũng biết em thích chị nhiều lắm, nhưng dù hiện giờ chị cũng chưa có ai thì chị cũng thể nào cùng em làm bách hợp.”

Hoan Tử nghe đầu mình “Ầm” một tiếng, mạnh mẽ và thân thương khoảng cách với mặt bàn trở về không.

Cô run rẩy đứng lên, nói với Hoa Nguyệt Nguyệt: “Không… Không phải như vậy… Thật ra thì em cũng luôn muốn hỏi chị một chút… Rốt cuộc là ai ban cho chị cái sự tự tin mãnh liệt đến không thèm quan tâm cái gì thế này nhỉ?”

Hoa Nguyệt Nguyệt xoa xoa cằm, nheo lại mắt hồ ly, trả lời: “Vấn đề em đặt ra đúng là rất hay. Thật ra cái ngày đó, khi chị ra đời, trong khoảnh khắc đi ra từ trong bụng mẹ, chị nghe thấy tiếng nói của một người đàn ông, ông ta nói rằng, Hoa Nguyệt Nguyệt, con là sự sống mạnh mẽ nhất trên thế giới này…”

Hoan Tử kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Người đàn ông đó là ai vậy?”

Hoa Nguyệt Nguyệt cười: “Đúng! Đó chính là Thượng Đế!”

Hoan Tử: “…” Chắc là não em teo rồi mới có thể nói được nhiều lời với chị như vậy phải không?

Thu lại khuôn mặt nhỏ, Hoan Tử nghiêm nghị nhìn về phía Hoa Nguyệt Nguyệt, lầy từ trong túi xách ra một cái dây chuyền được tết từ những sợi dây đen, thoạt nhìn rất tinh xảo trang nhã, cô nói: “Đây là dây chuyền trước đây chị tặng cho anh trai em, em giúp chị cầm về.”

Hoa Nguyệt Nguyệt sửng sốt, đưa tay ra, nhận lấy sợi dây trong lòng bàn tay.

Hoan Tử nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt, cô hỏi tiếp: “Hoa tỷ, chị thực sự muốn từ bỏ sao? Anh trai em, chị cũng biết rồi, chính là không thèm quan tâm bất cứ thứ gì cả, trước đây không phải chị cũng đã thấy rồi sao? Hoa tỷ, chị vẫn luôn là người tự tin cơ mà, theo đuổi một người suốt mười năm, chẳng lẽ giờ nói bỏ qua là bỏ qua sao? Chị cũng biết, anh em với chị cũng có cảm giác”.

Hoa Nguyệt Nguyệt khuấy cà phê trước mặt, hiếm khi nào mà yên tĩnh như vậy: “Hoan Tử, chị cũng không cam lòng, nhưng mà, chị cũng là một người phụ nữ, thậm chí là một người phụ nữ ích kỷ. Mười năm, một người phụ nữ có bao nhiêu cái mười năm để lãng phí đây? Chị đã đem cả tuổi thanh xuân, tất cả những gì tốt đẹp nhất, hết thảy trao cho anh ta, nhưng anh ta vẫn như cũ có thèm liếc nhìn lấy một cái. Hoan Tử, anh trai em cũng sắp kết hôn rồi chứ nhỉ, dù sao đi nữa, cho dù anh ta đối với chị từng có cảm tình gì, thì so với Hà Trinh, chị chẳng qua cũng chỉ là một cái bia đỡ đạn mà thôi.”

Khuôn mặt xinh xắn của Hoan Tử, mang một tia thương cảm, có chút xót xa nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt.

Hoa Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu, nở một nụ cười, nói với Hoan Tử: “Thôi đi, nhìn em ý, cứ giống như chị em thật đáng thương vậy. Hôm nay tỷ tỷ phải đi xem mặt, em cứ chờ tin chị lấy chồng đi! Chị đi đây, Hoan Tử này, em cũng nhanh lên một chút tìm người đàn ông nào phá thân đi.”

Hoan Tử mặt đỏ bừng, gào lên với bóng lưng Hoa Nguyệt Nguyệt: “Hoa tỷ, rõ ràng chị cũng là xử nữ.”

Hoa Nguyệt Nguyệt quay đầu, gửi lại một nụ cười mất hồn mà bỉ ổi: “Em cũng quá coi thường chị gái em, chị thật ra đã sớm dâng cho tay phải của chính mình rồi.” Nói rồi, tiêu sái mà đi.

Để lại một đoàn người hóa đá.



Tay Hoa Nguyệt Nguyệt chảy mồ hôi, sợi dây chuyền nắm trong tay kia, giống như có độc, xuyên qua lỗ chân lông, ngấm thật sâu, đau đớn như bị kim đâm từ từ bắt đầu ập tới theo kẽ tay, từ từ lan rộng, lại càng biến lớn hơn.

Cô đem sợi dây nhét vào góc sâu trong ví, cất đi.

Rồi như thường ngày, bước đi, đeo túi xách đến chỗ làm việc — công ty được mệnh danh “Ông vua phụ kiện cao cấp” QC.

Công ty này chuyên về mỹ phẩm và túi xách, đầu năm 2013 loạt sản phẩm phấn mắt DUO còn chưa được đưa ra thị trường đã gây sốt toàn cầu, được trở thành “Nữ hoàng của Eyeshadow”. Trước mắt đã có nhiều cùng ty cùng hợp tác với họ, dự tính lượng tiêu thụ toàn cầu của DUO sẽ là một con số khổng lồ.

Thật không đúng dịp là, DUO lại chính là một dự án của nhóm Hoa Nguyệt Nguyệt, mà càng không khéo là … Cô chính là trưởng phòng.

Xin một phút mặc niệm cho những cấp dưới của cô.

Mấy người dưới quyền của cô vẫn luôn luôn thảo luận, rốt cuộc là vì cái nguyên nhân gì mà lại cho Hoa Nguyệt Nguyệt làm trưởng phòng?

Nguyên nhân một: được/bị ông chủ tiềm quy tắc!

Phương án này, gần như trong nháy mắt bị toàn bộ mọi người phủ quyết, khụ.

Nguyên nhân hai: được/bị bố của ông chủ tiềm quy tắc!

Phương án này, có số ít người tán thành.

Nguyên nhân ba: thật ra Hoa Nguyệt Nguyệt là một người đột biến, cô đã dùng năng lực đặc biệt của mình thôi miên mê hoặc ông chủ, nến mới có thể thăng chức nhanh như vậy!

Phương án này, toàn bộ mọi người cho thông qua!

“Mọi người, buổi sáng tốt lành!” Hoa Nguyệt Nguyệt sức sống dâng tràn, “Tiểu Lưu, hôm qua có nhớ đến tôi không hả? Tiểu Trương, AV trong máy cậu không tệ đâu~ Tiểu Hà, nghe nói hôm qua cậu nói với ai đó là cả đời tôi cũng không lấy được chồng phải không?”

Tiểu Hà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Có… có sao? Trưởng phòng, thế nào em lại không biết nhỉ, chị đừng vu oan cho em nha.”

Hoa Nguyệt Nguyệt nheo lại con mắt hồ ly, dẫn ra một nụ cười đầy ý tứ: “Hôm nay tôi phải đi xem mặt, nếu không thành công, tôi sẽ đem hết trách nhiệm đổ cho cậu!”

“Được rồi, tốt lắm, mọi người làm việc chăm chỉ!” Nói xong đi vào phòng làm việc của mình.

Toàn dân nhìn về phía Tiểu Hà, rồi lần lượt bước đến an ủi.

“Nén bi thương, mọi chuyện sẽ biến chuyển tốt đẹp.”

Tiểu Hà “…” Tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng.

“Được rồi, còn nữa, mọi người về sau còn dám sau lưng tôi lén lút to nhỏ, cẩn thận… lượng công việc của mình đấy.” Hoa Nguyệt Nguyệt đột nhiên mở cửa, trưng lên một cái mặt cười tươi rói.

Dân chúng khóc không ra nước mắt: “Vâng vâng, trưởng phòng Hoa.”

Hoa Nguyệt Nguyệt bới lông tìm vết: “Nói bao nhiêu lần rồi, gọi tôi là Hoa tiểu thư!”

Mọi người …

Rốt cuộc là, cái loại “tự tin” này là từ đâu mà có?

——— —————— —————— —————— ———————–

Hoa Nguyệt Nguyệt cho tới bây giờ cũng chưa từng mong mình sẽ từ bỏ Trình Hòa, nhưng thực tế đã cho thấy, cô cứ tưởng mình không gì không vượt qua được, cuối cùng với Trình Hòa, cô đã thua, không còn một mảnh giáp.

Tuổi trẻ của ai mà chẳng từng có một người để thầm mến.

Có hai loại kết cục: không có kết quả và tu thành chính quả.

Trên đời, chuyện gì hạnh phúc hơn lưỡng tình tương duyệt.

Hoa Nguyệt Nguyệt cho tới bây giờ cũng không tin vào cái gì mà “yêu từ cái nhìn đầu tiên” thật vớ vẩn, cho nên, khóa huấn luyện quân sự năm ấy, lần đầu tiên nhìn thấy Trình Hòa lớp bên cạnh, với trái tim chợt nhảy một cái ấy, cô cũng chỉ cho là, cảm nắng.

“Hoa Nguyệt Nguyệt, lùi sau 50 bước” – Huấn luyện viên khuôn mặt vuông dài lớn tiếng ra lệnh. Hoa Nguyệt Nguyệt cười hì hì từ trong hàng ngũ bước ra lấy lòng nói “ Thưa cô, cô xem hôm này trời nóng bức, cả cô và em cùng không thoải mái. Không phải có câu nói rất hay “Đàn ông tội gì làm khó phụ nữ” rồi sao?”

Khuôn mặt từ nãy giờ không đổi của huấn luyện viên nứt ra một ít “Hình như là phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ chứ?”

Hoa Nguyệt Nguyệt gật đầu cái rụp “ Chính xác. Đều là phụ nữ, cô nhẫn tâm sao?”

Huấn luyện viên đột nhiên cảm thấy hình như có chỗ nào đó là lạ, nhìn quanh bốn phía, những học sinh khác đều đang nín cười, có đứa nhịn khỏe quá, mặt đỏ bừng.

Huấn luyện viên: “Hoa Nguyệt Nguyệt, được rồi, đến huấn luyện viên cũng dám đùa cợt, không cần em ra đây nhảy lò cò nữa. Mời em chạy mười vòng quanh sân.”

Trường cấp 3 của Hoa Nguyệt Nguyệt một vòng sân tập là trên dưới 400 mét, mười vòng là 4000 mét! Đối với một đứa con gái, thế là quá lắm. Trong khi Hoa Nguyệt Nguyệt vừa chớp mắt hồ ly chuẩn bị thuyết phục huấn luyện viên thì

Huấn luyện viên uy hiếp nói: “Không chạy sẽ không chấm điểm cho em!”

Hoa Nguyệt Nguyệt bật ngón cái với huấn luyện viên nói: “Thật không hổ là tối độc phụ nhân tâm, tiểu nữ tử lĩnh giáo.” Nói xong bỏ chạy, chuẩn bị xuất phát.

(tối độc phụ nhân tâm: độc nhất lòng dạ đàn bà)

Khuôn mặt vuông vắn của huấn luyện viên vì tức giận có xu thế biến đổi theo quy tắc là không có quy luật gì cả.

“Tất cả tập tành nghiêm túc cho tôi, nếu không muốn phải chạy như bạn kia.”

Dưới ánh mặt trời chói chang, màu xanh quân phục càng chói mắt. Hoa Nguyệt Nguyệt tốc độ khống chế vừa phải, từ đầu cũng không vọt mạnh. Trước bảy vòng, đều là từ từ chạy. Từ lúc chạy đến vòng thứ tám, tăng tốc lên một chút, cô đột nhiên cảm thấy cảnh vật trước mắt mờ đi một ít. Dù sức khỏe có dồi dào đến mức nào, một lèo chạy 2800 mét, hơn nữa còn là trời nắng hè chói gắt thế này, khả năng bị cảm nắng cũng không nhỏ đâu.

Trán Hoa Nguyệt Nguyệt bắt đầu đồ mồ hôi nhễ nhại. Cô hít sâu.

Cô nghĩ, nói thế nào, cũng phải chạy hết mười vòng.

Bước chân của cô không còn vững vàng như trước, bắt đầu lảo đảo. lòng bàn chân tê dại, cả người không còn khí lực.

Hoa Nguyệt Nguyệt cắn răng xông về phía trước. Ngay khi chỉ còn có năm mươi mét, cô cảm thấy mình giống như đạp hụt, cả người nhẹ bẫng. Tiếp đó, cô hoàn toàn mất ý thức.

Phút cuối, cô nghĩ, biết thế, mình đã không cậy khỏe.



Lúc cô tỉnh dậy, nhìn thấy một đôi tay. Đôi tay kia thon dài, rất trắng, ngay cả đốt ngón tay trông cũng có vẻ đẹp hơn bình thường rất nhiều.

Lúc đó, cô đã gặp vận mệnh lớn nhất của đời cô.

Trình Hòa.

___________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Mở truyện mới ~~~ ha ha ha truyện đời em gái vô sỉ. Bạn bè cũ còn đó không không, meo

Editor: truyện thứ hai của tôi!!! Dự là truyện này mất ít nhất một năm!!! (hẳn rồi)

Truyện này nhiều nhất một tuần một chương nhé. Với cả ai vào đọc thì cho mình cái vote/like cho nó khí thế. Thấy truyện này cũng hay lắm mà!

PS: Thực tế cho thấy là sắp hai năm rồi mà vẫn chưa xong yê yê.

Bình luận

Truyện đang đọc