CÓ MỘT TÌNH YÊU TÊN CHỜ ĐỢI



“Bố cô thấy nhà chúng tôi có tiền liền bám lấy, đến khi tôi có con rồi thì đá tôi thẳng cẳng, cầm tiền đi mở công ty, nuôi vợ bé, con tiện nhân kia thật sự nghĩ tôi sẽ không làm gì được sao? Cuối cùng, tôi đã cho cả nhà bọn họ một bài học, tên đàn ông kia phút cuối còn khóc lóc cầu xin tôi đừng đẩy hắn vào tù, có điều tôi nói cho hắn ta nghe, vào tù cũng không sống được thêm bao lâu, dù sao cũng chẳng qua mấy tháng hắn sẽ chết trong đó thôi. Nếu không phải khi đó phá thai không tốt cho tôi, tôi sẽ sinh cô ra sao? Đừng đùa. Sao có thể?” Lời Trịnh Lệ như lưỡi lê đâm vào tim Hoa Nguyệt Nguyệt, thẳng thắn không thương tình.
Cũng chỉ có một người cha như thế, chỉ là một người như thế mới có thể giải thích vì sao Trịnh Lệ lại khắc nghiệt với cô như thế. Cô là đứa trẻ mà tên đàn ông hại Trịnh Lệ trắng tay để lại, tên đàn ông làm bà hận đến tận cùng, đến mức ngay cả con ruột mình cũng không thể mở lòng.
Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn Trịnh Lệ, mắt rưng rưng, lòng cô như có một nút thắt được mở ra, cô nói: “Con hiểu rồi, sau này con sẽ không xuất hiện trước mặt mẹ nữa.”
Cô ra khỏi bệnh viện, vừa nhìn thấy Tề Tín liền lao vào lòng anh.
Cô thậm chí rất hiểu Trịnh Lệ, đối với Trịnh Lệ, cô giống như một khối u ác tính, một thứ châm chọc với cuộc đời bà, một thứ đáng chê trách như vậy, sao bà có thể bình tĩnh được.
Cho nên, cô hiểu, không xuất hiện trước mặt Trịnh Lệ nữa, tránh để bà thấy phiền.
Không lâu sau đó, tin Trịnh Lệ qua đời truyền đến tai Hoa Nguyệt Nguyệt, vào lúc luật sư tìm Hoa Nguyệt Nguyệt, nói cần thảo luận với cô về vừa thừa kế tài sản.
Ba công ty trong tay Trịnh Lệ đều để lại cho cô, vô điều kiện.
Cô nhìn dòng chữ viết của Trịnh Lệ, không nói được lời nào.
Rõ ràng bà hận cô như thế, tại sao còn làm như thế…
Lời thím Từ như một cú đánh làm cô tỉnh người.
“Dù mẹ con hận con, nhưng nếu không thương con, sao còn nuôi con lớn đến từng này, với khả năng của cô ấy, hoàn toàn có thể đem con cho người khác nuôi.”
Trong đầu Hoa Nguyệt Nguyệt đột nhiên hiện lên rất nhiều chuyện.
Hồi tiểu học, vì bị bạn cùng lớp bắt nạt, cô bị gãy tay, lúc về, lại bị Trịnh Lệ mắng té tát, thím Từ thì liên tục an ủi. Đến hôm sau, phụ huynh của những bạn học đó lại đưa con tới xin lỗi cô. Rồi sau này, chuyện của cô và Trình Hòa vẫn rắc rối lằng nhằng như thế, tuy Trịnh Lệ không ít lời mắng mỏ, nhưng cô lại thường phát hiện ra sau đó Trình Hòa đang muốn giãy ra cũng không dám làm gì nữa.
Trong phòng ăn, Hoa Nguyệt Nguyệt che mặt, không ngừng khóc.
Trên đời sao có thể có người như Trịnh Lệ, rõ ràng hận một người như thế, mà vẫn yêu người ấy đến vậy, cứ thế đứng đằng sau làm tròn vai một người mẹ.
Không bỏ xuống được tự tôn của mình, nhưng cũng không thể quên tình cảm với con gái.
Hoa Nguyệt Nguyệt nhớ lại chuyện cách đây rất lâu rồi, lúc cô bị Trịnh Lệ đẩy xuống cầu thang, cô nhìn thấy khuôn mặt của bà, bà đưa tay ra, muốn túm cô lại, cuối cùng lại không làm được.
Hoa Nguyệt Nguyệt khóc không thành tiếng.

Lễ tang của Trịnh Lệ có rất nhiều người đến dự, Hoa Nguyệt Nguyệt vẫn ở lại đến tối muốn mới về nhà.
Cô ôm Tề Tín, nói: “Hôm nay em nhìn mẹ cứ như thế đưa vào lò hỏa táng, cơ thể bà biến thành tro bụi, em ở trong ấy, thậm chí còn nhìn thấy được tro cốt bay trong không trung. Lúc ôm bình tro của bà, đột nhiên em cảm thấy, nếu có cơ hội, có thể quay về quá khứ, đi thăm bà nhiều hơn, thì sẽ sớm nhận ra, bà chỉ là một người phụ nữ lòng tự trọng hơi cao mà thôi.”
Tề Tín ôm cô: “Không sao, anh tin mẹ em đã rất hài lòng về con gái mình rồi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt ôm anh, lẩm bẩm: “Tề Tín, em nghĩ thế giới này, em chỉ còn lại anh thôi đấy.”
Tề Tín hôn thái dương cô: “Không sao, anh cũng chỉ cần có mình em là đủ rồi.”

Ba tháng sau khi Trịnh Lệ qua đời, công ty của bà đã trở thành một nhánh của Duo. Nhờ sự cố gắng của Trịnh Lệ, thương hiệu của công ty này được đánh giá rất cao. Sát nhập với Duo, đối với Hoa Nguyệt Nguyệt, cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Cô không đủ năng lực quản lý một công ty, để Tề Tín hỗ trợ, công ty mới phát triển lên được.
Như thế này Trịnh Lệ cũng có thể an tầm rồi nhỉ?
Vì gần đây tâm trạng Hoa Nguyệt Nguyệt không tốt lắm, đám cấp dưới đứa nào cũng nghĩ đủ cách để cô vui lên, nói là nếu Hoa Nguyệt Nguyệt không khôi phục nguyên khí, bọn họ sẽ cảm thấy khó chịu.
Lũ M.
“Hoa tỷ, lấy lại tinh thần đi nhé, chúng em đều ở bên cạnh chị.”
“Đúng vậy đó Hoa tỷ, cô Trịnh sẽ nhớ chị, thấy chị thế này bà ấy chắc chắn sẽ không vui đâu.”
“Hoa tỷ…”
Hoa Nguyệt Nguyệt cười cười: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ khôi phục nguyên khí sớm, các cô cậu cũng làm việc cẩn thận cho tôi, đừng để tôi cả ngày nhìn thấy các cô cậu lười biếng, nghe chưa?”
“Hoa tỷ, bọn em đâu có lười, không phải là bọn em đang an ủi chị sao?”
“Được, nhanh trình kế hoạch mới lên đi, cấp trên còn có người giục.” Hoa Nguyệt Nguyệt cho mỗi người một cái cốc đầu, nói.
“Đúng rồi, Hoa tỷ, trai đẹp lần trước chúng ta nói phải sờ được mông người ta ý, vẫn bảo bọn em nói với chị là có việc cần nói đó.”
Hoa Nguyệt Nguyệt gật đầu: “Đã biết, các cô cậu đi làm đi.”
Ngồi trong phòng làm việc của mình, Hoa Nguyệt Nguyệt mở máy tính. Điện thoại di động vang lên không ngừng.
Là số lạ.
Cô nhận điện thoại: “A lô?”
“Hoa Nguyệt Nguyệt, chúng ta gặp nhau đi.” Giọng Trình Hòa truyền tới từ đầu kia.
Hoa Nguyệt Nguyệt ngẩn người: “Vì sao? Trình Hòa, anh nên biết hai chúng ta đã kết thúc rồi.”
Trình Hòa trả lời: “Anh biết, nhưng có một số việc em còn chưa biết rõ, anh muốn nói cho em hay, em tới đây đi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt đáp lại: “Thật ngại quá, tôi không rảnh, nếu có chuyện gì, anh có thể nói qua điện thoại, không cần thiết phải quanh co, gặp mặt gì đâu.”
Trình Hòa dừng một chút, rồi nói: “Em muốn biết tại sao Tề Tín kết hôn với em không? Trên đời không thiếu con gái, vì sao cậu ta cứ nhất thiết phải kết hôn với em? Em không muốn biết sao?”
Hoa Nguyệt Nguyệt đang chuẩn bị tắt máy, đột nhiên tay run lên.
Trình Hòa lại nói: “Nếu thật sự muốn biết nguyên nhân, chiều nay hẹn ở Đóa Lam.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nghe thấy tiếng Trình Hòa dập máy.
Tút tút tút…
Vì sao… Tề Tín lại muốn kết hôn với cô…
Vấn đè này cô cũng từng rất thắc mắc, cô không muốn làm người mù, mà có lẽ Tề Tín cũng sẽ không dễ dàng tự tiết lộ nguyên nhân với cô.
Trình Hòa thì…
Cô mở bản kế hoạch gần đây nhất, tay lướt trên bàn phím.

Tề Tín thừa kế lại sản nghiệp công ty nên gần đây khá bận rộn, cũng thường không về nhà. Cô tin tưởng Tề Tín, cũng không thắc mắc gì, từ tiềm thức, cô hoàn toàn không cảm thấy Tề Tín sẽ thay lòng.
Từ những chuyện trước kia có thể thấy. Tề Tín không phải loại người như vậy.
Cô thừa nhận, càng ngày cô càng quan tâm Tề Tín, có nói rằng cô thích anh cũng không có gì quá đáng, cô cũng muốn biết tại sao trước đó Tề Tín lại muốn ở bên mình.
Xế chiều, cô tới Đóa Lam.
Nhìn thấy Trình Hòa ngồi ở đó, khuấy cốc cà phê. Không giống như thời thanh xuân, khuôn mặt ấy đã không còn vẻ trẻ con, mà là khuôn mặt phong sương của một người đàn ông trưởng thành.
Còn cô bé từng bám theo anh ta như một cái đuôi cũng đã trở thành vợ người.
Cô đi tới, nói với phục vụ đang hỏi mình muốn uống gì: “Tôi không cần uống, tôi đến tìm người.”
Phục vụ đi rồi, Hoa Nguyệt Nguyệt ngồi xuống đối diện Trình Hòa, nhìn anh ta, nói: “Trình Hòa, anh biết tôi đến vì lý do gì, cái gì cần nói thì nói rõ ràng đi, tôi sẽ đi.”
Trình Hòa nhìn Hoa Nguyệt Nguyệt, cười khổ sở, “Em không muốn gặp anh đến vậy sao?”
Hoa Nguyệt Nguyệt lắc đầu: “Không phải tôi không muốn thấy anh, hôm nay tôi phải về nấu cơm. Tề Tín muốn ăn cơm tôi nấu.”
Trình Hòa xẹt qua một tia đố kỵ trong đáy mắt: “Giờ một câu Tề Tín, hai câu Tề Tín, Hoa Nguyệt Nguyệt, trước đây em chỉ biết đi sau lưng anh, mới qua bao nhiêu lâu, lòng người dễ đổi thay vậy sao?”
Hoa Nguyệt Nguyệt nổi giận, đập bàn: “Trình Hòa, anh có rắm thì đánh nhanh, Tề Tín không phải anh có thể so sánh được, ít nhất, anh ấy đối xử tốt với tôi.””
“Hơn nữa, tôi thích anh ấy, tôi yêu anh ấy, anh chỉ là quá khứ mà thôi.”
Trình Hòa có chút đau lòng: “Được rồi, đừng nói nữa, anh không muốn nghe những lời này. Anh tìm em chỉ là muốn nói với em, Tề Tín không đơn giản như em tưởng.”
Hoa Nguyệt Nguyệt bình tĩnh lại, nói: “Anh nói đi, nhưng tôi có thể chọn không tin.”
Trình Hòa nói tiếp: “Công ty của mẹ em giờ cũng nằm trong tay Tề Tín rồi. Hồi cấp 3, không có mấy ai biết hoàn cảnh nhà em, đều nghĩ em là con nhà bình thường, có điều, Tề Tín và anh đều biết.”
Hoa Nguyệt Nguyệt hỏi ngược lại: “Cho nên?”
Trình Hòa cười: “Em còn nhớ rõ có mấy lần anh và Hà Trinh gặp nhau bị em bắt gặp không? Có lẽ em không biết, khi đó anh và Hà Trinh chẳng qua là bị Tề Tín lấy cớ bạn bè để hẹn ra gặp thôi, nghĩ lại xem, người báo cho em, có phải là Tề Tín hay không?”
“Cái đó tạm thời không nói, còn có một vài chuyện, em biết việc Tề Tín mua toàn bộ cổ phần công ty của bố anh không? Thời gian ấy anh và em vẫn còn rất tốt, Tề Tín nói với anh, nếu không buông em ra, cả nhà anh coi như xong, bố mẹ anh đã mấy chục tuổi rồi, anh phải làm thế nào? Vì thế, anh mới nói với em, anh và Hà Trinh đính hôn.”
“Hoa Nguyệt Nguyệt, anh vẫn cảm thấy dù không có anh, em cũng có thể có người khác theo đuổi, những năm gần đây, anh biết rõ em là người thế nào, chắc chắn sẽ có người thích em xuất hiện, nhưng, em còn nhớ rõ trước đây có một đồng nghiệp ở công ty em đùa rằng muốn hẹn hò với em sao?”
Hoa Nguyệt Nguyệt sửng sốt, đúng là có chuyện đó, có điều cô nhớ rõ, người đồng nghiệp ấy mấy ngày sau bị sa thải, nguyên nhân là không nghiêm túc làm việc trong giờ quy định.
“Hoa Nguyệt Nguyệt, em hẳn biết năng lực của Tề Tín rồi? Nếu cậu ta muốn sa thải một nhân viên, thì đơn giản đến mức nào.”
Hoa Nguyệt Nguyệt mím môi: “Ý anh là, có lẽ Tề Tín ngay từ đầu đã có ý định tiếp cận tôi?”
“Hoa Nguyệt Nguyệt, giờ công ty của bố anh đã trở lại tay anh, anh chỉ nói với em một việc, có khả năng Tề Tín từ đầu đã muốn kết hôn với em, sau đó vẫn chờ để lấy được công ty của mẹ em từ tay em, chỉ cần hai công ty hợp nhất, đối với Duo chỉ có lợi không có hại.”
Hoa Nguyệt Nguyệt đứng bật dậy, nói: “Trình Hòa, Tề Tín không phải loại người đó.”
Trình Hòa lấy ra một tấm ảnh, trong ảnh là một cô gái, cô gái này có khuôn mặt rất điềm tĩnh, thậm chí có nét rất giống Hoa Nguyệt Nguyệt, nhưng đường nét thì đẹp hơn cô, mái tóc đen rất dài xõa xuống vai, cô gái mặc áo cưới, quay về phía màn ảnh nở nụ cười e lệ.
Trình Hòa nói: “Em có biết trước đây Tề Tín suýt thì đã kết hôn với cô gái này không?”
Hoa Nguyệt Nguyệt cứng đờ: “Chuyện đã qua của anh ấy, tôi không cần biết.”
Trình Hòa lật mặt sau bức ảnh ra, trên đó là bút tích quen thuộc, “To my dear flower.”
Gửi đóa hoa thân yêu của anh.
Là nét chữ của Tề Tín.
Trình Hòa lại nói: “Em không cảm thấy cô gái này trông rất giống em sao? Nghĩ lại đúng là quá cẩu huyết, cô gái này chính là em gái cùng cha khác mẹ của em, em nghĩ tại sao Tề Tín lại lấy em? Em gái em đã qua đời trước đó, em là con gái Trịnh Lệ, mẹ em liên tục hại gia đình cô gái đó, em nghĩ, bạn trai của em gái em, Tề Tín, sẽ làm thế nào?”
Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn bức ảnh, nhìn đi nhìn lại.
“Hoa Nguyệt Nguyệt, tỉnh lại đi, Tề Tín từ đầu đã tiếp cận em vì cô gái đó, đợi khi công ty rơi vào tay cậu ta, em nghĩ cậu ta sẽ làm thế nào với em?”
Hoa Nguyệt Nguyệt ngây ngẩn cả người, cô đứng lên, nói với Trình Hòa: “Tôi không tin, đưa bức ảnh cho tôi, tôi sẽ tìm Tề Tín hỏi cho ra nhẽ.”
Trình Hòa nhìn cô bước đi vội vàng, nói từng chữ: “Hoa Nguyệt Nguyệt, nhìn cho rõ người nằm bên cạnh em đi, cậu ta đáng sợ hơn em tưởng tượng nhiều, đợi đến khi ăn sạch sẽ em rồi, sẽ bỏ lại em mà thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc