CÓ MỘT TÌNH YÊU TÊN CHỜ ĐỢI

Trình Hòa vốn có khí chất lạnh nhạt, như ngọc thạch vậy, đẹp thì có đẹp, nhưng cầm trên tay chỉ thấy buốt lạnh. Khi người khác nhìn vào mắt anh ta, con ngươi đen huyền không có chút động tĩnh, giống như trước đây, khi đối mặt với người mà anh ta không có hứng thú, trong mắt đó hoàn toàn không thể thấy rõ tâm tình.

Anh ta mặc đồng phục của công ty, rõ ràng chỉ là những vật liệu rất bình thường, nhưng anh ta mặc lên vẫn rất có phong thái, tôn lên thân hình cao lớn cân đối của anh ta, Trình Hòa rất giống Tề Tín, cho dù đi đến đâu cũng thành tâm điểm chú ý.

Thật ra, nếu so sánh, Trình Hòa dễ đoán hơn Tề Tín nhiều. Trình Hòa ghét ai thì sẽ không thèm nói với người đó một câu nào, người khác hỏi anh ta cũng không thèm ừ hữ lại. Đây chính là cách Hoa Nguyệt Nguyệt thường được cảm nhận. Mà khi gặp một người anh ta thích, Trình Hòa mắt sẽ sáng lên, toàn thân toát ra một hơi thở nhẹ nhàng. Giống như khi gặp Hà Trinh.

Chỉ là, khi vẻ mặt đó xuất hiện trước mặt Hoa Nguyệt Nguyệt, cô lại thấy vô cùng đau trứng.

Anh đẹp trai này, người ta nhà có chồng hiền, tạm thời còn không muốn ngoại tình, xin anh thu lại cái ánh mắt đó đi. Cho dù anh có đẹp trai cũng không được đâu. Chị đây sống có nguyên tắc lắc.

Trình Hòa hoàn toàn không để ý cái trừng mắt của Hoa Nguyệt Nguyệt. Anh ta nói: “Tôi và Hoa Nguyệt Nguyệt là bạn học cấp 3. Cô ấy là bạn gái của tôi.”

“Trời ạ, Hoa tỷ, chị ngoại tình sao!”

“Hoa tỷ, em vẫn nghĩ chị mới là người sẽ bị vứt bỏ, nhưng vì sao! Vì sao! Chị lại có thể cắm sừng lên đầu giám đốc Tề vậy chứ! Lại còn là cái sừng to rất to!”

“Hoa tỷ, em nhìn nhầm chị rồi, quy tắc sống của chị bị chó ăn hết rồi!”

Lúc này Trình Hòa mới không nhanh không chậm nói: “Lúc học cấp ba, cô ấy là bạn gái của tôi.”

Hoa Nguyệt Nguyệt rất muốn vả anh ta một cái, mẹ nó, có ai nói như anh không? Đã có ai trên đời bảo anh chưa, lúc nói chuyện đừng có ngừng, hơn nữa đừng có dừng ở chỗ không nên dừng thế chứ! Câu nói kia của anh tôi có thể tố cáo tội vu khống đó! Vu không biết không!

Nhưng thực tế thì, trước mặt Trình Hòa, những câu đó của Hoa Nguyệt Nguyệt chỉ có thể giữ trong lòng mà tức tối.

“À, ra thế… Bảo rồi mà, Hoa tỷ nhìn hung hãn thế thôi chứ không làm nổi chuyện thất đức đó đâu.”

“Đúng vậy, Hoa tỷ của chúng ta là giỏi nhất!”

Hoa Nguyệt Nguyệt: “…” Lũ ranh con, chờ đấy!

Vừa lúc hết giờ làm, y như nắng hạn gặp mưa rào vậy! Hoa Nguyệt Nguyệt lập tức muốn chạy, cô không muốn ở cùng Trình Hòa đâu.

“Hoa tỷ, thế nào chứ chị gặp bạn cũ lại còn là người yêu cũ mà không mời người ta ăn được bữa cơm vậy?”

“Em nhìn nhầm chị rồi, Hoa tỷ!”

Hoa Nguyệt Nguyệt “..” Xem ra thực sự không thể bỏ qua cho mấy đứa lắm lời này rồi!

Trình Hòa hơi ngẩng cái cổ trắng nõn lên, đôi mắt phượng màu đen như mực xinh đẹp hơi cười, anh ta quay sang nói với Hoa Nguyệt Nguyệt: “Tôi muốn mời mọi người một bữa, mọi người có đồng ý không?”

Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn thẳng mắt Trình Hòa, nói: “Hôm nay tôi còn có việc, để khi khác đi.”

“Hoa tỷ, chị không vui à!”

“Hoa tỷ, có trai đẹp ở bên không phải quy tắc sống của chị à?”

Hoa Nguyệt Nguyệt: “…” Tôi không thể sống nữa rồi phải không? Tất cả đều muốn tráng niên chết sớm phải không? Có phải dạo này muốn uống cạnh Mạnh bà lắm đúng không?

(canh Mạnh bà uống khi đi lên cầu vắt qua suối vàng để đi đầu thai, uống xong sẽ quên hết chuyện xảy ra ở kiếp trước. Uống canh Mạnh bà là ý muốn chết đó.)

Ánh mắt của Hoa Nguyệt Nguyệt lập tức thành công hù dọa nhóm lâu nhâu đi theo.

Trình Hòa vẫn nói: “Hoa Nguyệt Nguyệt, em không cần phải tránh anh.”

Có việc nói thẳng, đó là tính cách của Trình Hòa.

Nhưng có trời xanh làm chứng, Hoa Nguyệt Nguyệt cô có nghèo đến mấy, ăn một bữa cơm với người yêu cũ cũng không phải là không trả nổi. Có điều, hôm nay cô phải sang nhà bố mẹ chồng, anh ta làm được gì cô!

Cấp dưới của cô lại đánh hơi được mùi thị phi trong lời Trình Hòa.

Hoa Nguyệt Nguyệt có thể đọc được trong mắt họ…

“Hoa tỷ, không ngờ đâu đó, chị cũng là một thế hệ tình thánh đó, không nhưng tóm được giám đốc Tề vào túi riếng, mà người yêu cũ cũng nhớ mãi không quên chị đó nha, Hoa tỷ.”

Hoa Nguyệt Nguyệt: “…” Tình thánh em gái cậu!

Cô liếc đồng hồ đeo tay, đã hết giờ làm năm phút rồi, có khi Tề Tín đã lấy xe xong chờ mình cách đây không xa.

Mẹ nó.

Hoa Nguyệt Nguyệt nói: “Trình Hòa, anh đã nhắc đến thì tôi cũng nói thẳng, giờ tôi không có thời gian, cũng không có hứng thú đi ăn với anh, cho nên không có hôm khác đâu, chị anh đi bây giờ đây, tạm biệt!”

Cô bước đi rất thong dong, nhưng Trình Hòa lại hoàn toàn không định thả.

Anh ta bước mấy bước đã chắn trước mặt Hoa Nguyệt Nguyệt, khuôn mặt từng một thời làm cô say đắm giờ mang theo một nỗi u buồn, anh ta nói: “Hoa Nguyệt Nguyệt, anh đã hủy hôn lễ với Hà Trinh rồi.”

Hoa Nguyệt Nguyệt đột nhiên rất muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, cô rất trấn tĩnh hỏi lại: “Vậy có liên quan gì đến tôi?”

Trình Hòa mặt hối hận nói: “Anh biết không phải em thích Tề Tín thật, giờ còn thời gian, chỉ cần em ly hôn…”

(dip: tiểu tam! Mặt dày! Vô liêm sỉ!)

Ngay khi cái từ này phát ra từ miệng Trình Hòa.

Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Tề Tín, anh không cười híp mắt như mọi ngày, mà đôi mắt hoa đào tối sầm lại,như có mạch nước ngầm chảy bên trong.

Anh đứng bên cạnh Hoa Nguyệt Nguyệt, mặt không thay đổi nhìn Trình Hòa, nói: “Trình Hòa, hôn nhân của tôi và Hoa Nguyệt Nguyệt, còn chưa đến lượt cậu đến can thiệp.”

Trình Hòa mang vẻ châm chọc: “Tề Tín, đạp đúng cái chân đau của cậu rồi đúng không?”

Tề Tín thản nhiên cong khóe môi: “Chuyện đến bước này, cậu nên nhìn cho kĩ, tôi mới là chồng cô ấy.”

Trình Hòa lành lạnh trả lời: “Loại hôn nhân dối trá này, cậu nghĩ, nó có thể chịu được bao lâu?”

Vừa mới dứt câu, tay Hoa Nguyệt Nguyệt đã tát lên mặt Trình Hòa.

Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn lòng bàn tay đỏ lên, nói: “Ai da, gần đây nhiều muỗi quá, tôi thấy có một con rất đáng đánh bò tới trên mặt anh, nên tự ý đập chết nó giúp anh đó. Chắc anh không trách tôi chứ?”

Trình Hòa yên lặng hồi lâu, rồi mới trả lời: “Không trách.”

Hoa Nguyệt Nguyệt cười nói: “Vậy là được rồi, giờ chúng tôi còn có việc, đi trước đây.”

Cô khoác tay Tề Tín, ngẩng đầu ưỡn ngực ra khỏi công ty.

Hôn nhân của cô đúng nhờ Tề Tín nói, chẳng đến lượt người khác can thiệp, huống chi là Trình Hòa.

Tự trọng của cô cũng nằm ở điểm đó, có thể khi gặp người đàn ông mình từng yêu cô sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng tuyệt đối cô không để cho bất cứ kẻ nào bôi nhọ tình cảm hiện tại của cô, kể cả đó là người cô từng yêu nhất trên đời. Cho nên, Trình Hòa anh không xứng để nói tôi, ngay từ đầu anh đã không xứng.

_______________________________

Truyện này sắp xong rồi, nhưng có ít người đọc quá. Dip rất buồn thật đấy.

Chỉ còn 14 chương nữa là hoàn. Không muốn dây dưa tiếp một chút nào. Nhưng thực sự, editor không thể sống vì tiền, chỉ có thể sống vào những comment và like của các reader mà thôi. Nhưng ngay cả điều này cũng không còn, thì dip còn cố làm gì nữa?

Dip chán rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc