CÓ MỘT TỔNG TÀI YÊU EM CUỒNG SI


Nghe thấy tiếng cô cầu xin, hẳn chỉ đáp: "Bây giờ hoặc kí hoặc không kí! Tùy em.

Chỉ là! nếu em không kí, em cũng đừng hòng ra khỏi đây.

Còn chuyện mẹ em! anh nói em nghe, anh đưa mẹ em vào phòng mổ được thì bây giờ anh cũng có thể đưa bà ấy ra khỏi bệnh viện được.

.

Nguyệt Vy của anh ơi.

.

"
Hắn cười rất vô lại, ngón tay miết miết nhẹ trên môi cô: "Em thông minh như vậy hẳn là sẽ hiểu ý anh, đúng không em?"
Cô run run nhìn hẳn.

Cô gần như không tin nổi những lời mình nghe vừa nghe là thật, đôi mắt long lanh nước cứ nhìn hắn mà không chớp, cánh môi anh đào mấp máy mãi không thành câu: "Hải Thiên! anh! anh! "
Hải Thiên đáp lại ánh nhìn bi phẫn của cô, giọng nói cực kì nhàn nhã: "Anh hỏi em! kí hay không ký?"
Đơn giản rạch ròi ngắn gọn.

Phút đó Nguyệt Vy như chết lặng.

Tận cùng của đau thương là gì!
Tận cùng của khổ sở tuyệt vọng là gì!
Tận cùng của những cùng quấn bi thương là gì!
Yêu là gì? Hận là gì? Tất cả đều không thể diễn tả bằng một hai câu.

Chỉ biết rằng giờ phút này trái tim cô đã kiệt quệ mệt nhoài, thoi thóp từng cơn, nước mắt làm nhòe làn mi, bao cay đắng tủi hờn làm nhạt nhòa yêu thương.

Nếu biết có ngày hôm nay!
thà rằng đừng gặp gỡ.

Giọt nước mắt ướt nhòe trang giấy, thấm ướt nét bút mảnh mai.


Một nét chữ!
đặt xuống tất cả những hi vọng yêu thương.

Đã từng yêu, rất yêu!
Nhưng tất cả chỉ là đã từng mà thôi.

""
Nguyệt Vy không biết mình ra khỏi khách sạn bảng cách nào cũng không biết mình đi đến bệnh viện bằng cách nào.

Suốt cả quá trình đó, cô như con rối gỗ, mặc kệ Hải Thiên dỗ dành vỗ về như thể nào đều trơ lì như gỗ đá.

Chỉ có đôi mắt kia là đong đầy buồn bã và cả tuyệt vọng bi thương.

Đến cuối cùng cô vẫn không nghĩ mọi chuyện vừa xảy ra là thật.

Thế nhưng từng lời thủ thỉ tâm tình mê dại bên tai của Hải Thiên cứ vấn vít bên tai cô không ngừng, nỉ non đầy say đảm, mê hoặc.

"Em là của anh.

Mãi mãi là của anh"
Hải Thiên ôm sát cô vào người tựa như muốn khảm luôn vào trong xương: "Vy, anh yêu em mà.

Anh thực sự rất yêu em.

Anh làm vậy chỉ là vì anh yêu em thôi"
Cô thực sự muốn cười, nhưng khóe miệng cứng đơ, sự giễu cợt nhất thờ nghẹn lại trong cổ họng.

Còn người đàn ông bên cạnh vẫn không buông cô ra, anh cứ ôm chặt cô như vậy, giọng nói nỉ non như van xin cũng như đang uy hiếp: "Vy, nhìn anh một chút đi em, nhìn anh này.

Xin em đấy"
Không biết qua bao lâu, khi tiếng chuông điện thoại Hải Thiên vang lên, anh mới chần chừ buông cô ra.

Nguyệt Vy cũng chẳng quan tâm điều gì nữa, cô mở cửa định xuống xe.


Nhưng ai đó dù đang nghe điện thoại vẫn để mắt đến cô, anh không nhìn cô, nhưng cánh tay vẫn cố chấp giữ chặt cổ tay cô, lực không mạnh nhưng đủ để cô không đi được.

Nguyệt Vy ngoan ngoãn ngồi lại ghế.

Cô nhìn bàn tay to lớn của Hải Thiên đang bao chặt lấy cổ tay mình, đột nhiên ánh mắt nhất thời mờ đi, hình ảnh dần dần vặn vẹo, xoay chuyển biến hoa, bàn tay Hải Thiên bao giờ đã hóa thành sợi dây xích to đùng quấn chặt cổ tay cô không buông.

Cô rút thế nào cũng không ra, càng cử động càng bị giữ chặt.

Nháy mắt sắc mặt cô trắng bệch, răng môi va vào nhau liên tục.

Đang lúc Nguyệt Vy run rẩy, Hải Thiên đã nghe xong điện thoại, anh nghiêng người nhìn cô, chớp mặt sự khó chịu lạnh lùng từ cuộc gọi đã tan biến, ánh mắt Hải Thiên ôn nhu đến lạ.

Một tay nắm chặt cổ tay cô, một tay vuốt ve mái tóc dài của cô, Nguyệt Vy ngoan ngoãn không phản ứng, cô cúi đầu trầm mặc thế nên anh chẳng hề nhìn thấy biểu tình sợ hãi của cô lúc này.

Tiếng nói Hải Thiên từ trên đỉnh đầu truyên xuống mang theo chút dịu dàng cưng chiều: "Bây giờ anh có việc phải về thành phố.

Hai ngày sau anh sẽ về đón em"
Hai ngày sau? Cô ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc, viền mi đã ứng hồng từ bao giờ, trông cô đáng yêu mềm yếu như con thỏ con bị đồn vào hang sói, vừa hoảng sợ vừa hoang mang cầu xin con sói: "Em muốn ở bên mẹ lâu một chút.

Mẹ còn chưa khỏi bệnh.

Em cũng đã xin nghỉ phép một tuần rồi"
Mẹ cô hiện tại chỉ mới mổ xong, tình hình còn chưa biết thế nào.

Cô không thể để bà một mình, nhà trường cũng đã cho phép cô nghỉ dạy một tuần.

Cô không muốn quay trở về, một phần vì mẹ!
một phần là vì Hải Thiên.

Trong giao ước cô vừa ký, có biên soạn rõ ràng cô phải sống chung với Hải Thiên.


Cô thực sự không muốn vẻ, Nguyệt Vy kìm nén ủy khuất trong lòng, nhìn hẳn khẩn cầu: "Thiên, anh cho em ở lại với mẹ vài ngày có được không? Vài ngày thôi?"
Hắn xoa đầu cô, chỉ thốt ra một từ: "Ngoan"
Một từ đơn giản nhưng đây là dấu hiệu của việc Hải Thiên không vui.

Hắn sắp mất kiên nhẫn rồi.

Cô rủ mi, che kín sầu muộn trong mắt, cản chặt môi.

Tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ họng.

Bây giờ anh nói gì cô đều phải nghe, cô đâu có tư cách cãi lại.

Với tình cảnh hiện tại, so ra cô đâu khác gì con búp bê được anh mua về.

Khác nhau ở chỗ, búp bê không biết đau, không biết buồn, không có cảm giác nhưng cô thì có.

Chính vì vậy, giờ phút này tâm can cô thật sự đau đớn không nói nên lời.

Thực sự có cảm giác ngột ngạt bức bách không thở nổi.

Nước mắt không cầm được nữa mà lã chã rơi.

Có ai đó ôm cô vào lòng, bàn tay sau lưng vô nhẹ: "Vy ngoan, đừng khóc.

Ngoan nín nào.

Tỏi cho em thêm một ngày có được không? Có được không hả?"
Cô tựa cằm lên vai hắn, khóc nức nở: "Hải Thiên!
"
"Ừ.

Anh đây"
Hắn đáp, thanh âm thật trâm.

Tiếng khóc của Nguyệt Vy thút thít bên tai hắn: "Tôi rất mệt.

Anh đừng như vậy nữa.

Hức!

Hức!
chúng ta xé giao ước kia có được không? Tôi xin anh đây?"
Giọng cô nhỏ nhẹ như đang lấy lòng.

Bàn tay đang vỗ lưng cô đột nhiên khựng lại, hẳn dời lên sau gáy cô vuốt ve nhè nhẹ tựa như đang vuốt lông thú cưng: "Vy ngoan, nếu xé đi giao ước thì ngày mai chúng ta đến cục dân chính đăng ký kết hôn nhé?"
Kết hôn? Với người đàn ông đáng sợ này ư? Nguyệt Vy vừa nghe đến đây, trái tim nhảy loạn lên như muốn vọt lên tận cổ họng.

Cô lắc đầu như trống bỏi, khắp nơi trên khuôn mặt đều tràn ngập sợ hãi: "Không!
không muốn.

Hải Thiên, không muốn"
Cô giống như đang nghe thấy một điều kinh hãi nào đó, tâm tình cực kì hoảng loạn, nước mắt trào ra không ngừng.

Hải Thiên nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, tâm tình cực kì phiền loạn, hẳn nắm lấy đầu vai của cô, kiên định nhìn thẳng vào mắt cô: "Cái nào em cũng không muốn.

Vậy rốt cuộc em muốn sao đây? Hả? Nếu em muốn tờ giao ước kia xé đi, đơn giản thôi ngay bây giờ đến cục dân chính đăng ký kết hôn với anh?"
Cô thực sự sợ Hải Thiên luôn rồi.

Nhưng ngoài sợ hãi cô còn có thế làm cái gì chứ? Khóc ư? Vô dụng? Nếu nước mắt có tác dụng ngăn cản sự độc đoán ngang ngược của người đàn ông này, mọi chuyện có đi đến ngày hôm nay không? "Sao, em muốn thế nào?"
Bốn bề không gian trong xe chìm trong mảng yên lặng, u ám đến nặng nề.

Cô mím môi, ngăn chặn nức nở trong lòng, bình tĩnh nói: "Cứ xem như tôi chưa nói gì đi"
Dù cô có nói gì đi nữa!
thì quyền quyết định cũng nằm trong tay Hải Thiên.

Chuyện mà cô có thể làm bây giờ là hoặc nghe theo hoặc chờ đợi Hải Thiên mất hứng thú với cô.

Cô không tin, với sự lạnh lùng của mình sẽ không khiến Hải Thiên chùn bước.

Cô cũng không tin anh sẽ đối đầu lại với gia đình để cưới cô về làm vợ.

Cuộc tình này sớm muộn gì cũng kết thúc, bởi vì anh và cô không có tương lai.

Nguyệt Vy và Hải Thiên đều bị cuốn vào sự trêu đùa trò chơi tình ái, không biết người nào thắng kẻ nào thua thế nhưng chắc hắn rằng cả hai sẽ thương tích đầy mình.

Kẻ níu kéo, người muốn ra đi!
Rút cuộc sẽ bi thương khố sở đến mức nào?


Bình luận

Truyện đang đọc