CÓ NGƯỜI THÍCH BÀI HÁT NÀY

Dưới lầu vẫn còn ồn ào náo nhiệt, Tôn Tâm Nghiên đã bị Hà Tân kéo lên tầng hai.

Tôn Tâm Nghiên mặc một chiếc sơ mi trắng ngắn tay, cậu lôi cánh tay cô lên tầng, lòng bàn tay thô ráp, hơi nóng, dán vào da thịt trên cánh tay cô. Dường như ngừng thở, vừa lên tầng hai cô đã đẩy tay cậu ra.

Trong bóng tối, Hà Tân đặt ngón trỏ lên môi, làm động tác ‘suỵt’ với cô.

Tầng hai tổng cộng có ba phòng, trong phòng sách cũng có toilet. Sợ người tầng dưới phát hiện được, sau khi Hà Tân dắt Tôn Tâm Nghiên vào phòng mới bật đèn lên. Cậu ném cho cô một cái khăn bông mới, để cô một mình rửa mặt bên trong. Sau khi Tôn Tâm Nghiên ra ngoài, đến lượt cậu vào lau rửa cả buổi.

Cách cánh cửa thủy tinh mờ ảo, tiếng nước róc rách. Lúc Hà Tân ra ngoài, Tôn Tâm Nghiên vẫn đang lau tóc.

Hôm nay Tôn Tâm Nghiên xõa tóc, bơ dính lên tóc, kì mãi mà không sạch.

Đương nhiên Hà Tân đã gội qua đầu tóc, cả mặt ướt dầm dề, một vệt nước hình tam giác đọng lại từ cổ áo đến trước ngực.

“Rửa không sạch? Để tôi nhìn giúp cậu cho.” Cậu nói.

“Thôi, về nhà rửa sau.” Tôn Tâm Nghiên không lau nữa.

Hà Tân nhìn vết bẩn trên quần áo mình:”Cái thằng chó đó, cậu xem, chờ đến sinh nhật cậu ta tôi sẽ chơi cậu ta tới bến.”

Tôn Tâm Nghiên sửa lọn tóc:”Bây giờ làm gì? Đi xuống dưới?”

Vừa dứt lời, tầng dưới lại truyền đến một tiếng hét chói tai. Tầng dưới đã bật đèn, nhưng trò chơi vẫn không kết thúc, con trai con gái vẫn vừa thét vừa cười.

Hà Tân nói:”Chờ lát nữa, vẫn còn loạn lắm.”

Tôn Tâm Nghiên gật đầu.

Bỗng nhiên không còn ai nói chuyện, không khí có hơi là lạ.

Hai người vừa mới rửa mặt, bốn mắt nhìn nhau, càng yên lặng càng kì quái.

“Phòng sách này thật lớn.” Tôn Tâm Nghiên không tìm được gì để nói nữa, đành chậm rãi đi đến giá sách bằng gỗ màu đỏ bên cạnh.

Bạn tốt của mẹ Tôn Tâm Nghiên vừa mua biệt thự, còn chưa trang trí. Hai nhà quan hệ cũng tốt, hôm đi xem nhà còn rủ ba người nhà họ đi cùng, cũng không khác nhà Hà Tân lắm, cùng lắm là khác cách bố trí sắp xếp. Dưới tầng là phòng khách và một căn phòng lớn hướng Nam, tầng hai là hai căn phòng nhỏ, tầng ba là phòng áp mái và sân thượng.

Trước kia nhắc về biệt thự gì đó, Tôn Tâm Nghiên cảm thấy rất xa với cuộc sống của mình, chỉ có ở trên phim truyền hình, nhưng mấy năm nay hình như có rất nhiều gia đình có nhu cầu sống trong một ngôi nhà lớn. Gần đây bố mẹ cũng từng nói chuyện, xem có nên bán căn nhà hiện tại, mua một căn nhà lớn hơn không, sau lại suy nghĩ đến sự tiện lợi khi cô đến trường, kế hoạch tạm thời gác lại, quyết định chờ cô vào đại học mới đổi phòng.

“Nhà cậu thật nhiều sách.”

Đối diện là một tủ truyện đặt cạnh tường, bên trong xếp đầy những đầu sách. Tôn Tâm Nghiên nghĩ phòng sách nhà mình đã nhiều lắm rồi, không ngờ nhà cậu còn nhiều hơn.

Người đằng sau nói:”Nếu cậu muốn đọc thì cứ mang về, nó đặt ở đây chỉ để trang trí thôi.”

Giọng điệu thờ ơ, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ tí nào.

Tôn Tâm Nghiên lườm cậu một cái ở trong lòng.

Dưới ánh đèn, giá sách thủy tinh trên cửa phản chiếu khuôn mặt của cô gái. Hà Tân dựa vào bàn làm việc bên cạnh, hắng giọng, bỗng nói:”Ừm… Có muốn thăm quan phòng tôi không?”

“Thăm quan phòng cậu?” Tôn Tâm Nghiên quay đầu lại, nhìn cậu không thể tin nổi.

“Ánh mắt kiểu gì đấy? Lại suy nghĩ vớ vẩn gì rồi?”

Thế mà Hà Tân lại đỏ mặt.

Mặt cậu đỏ lên, tự nhiên mặt Tôn Tâm Nghiên cũng đỏ theo.

Thật ra Tôn Tâm Nghiên cũng chưa kịp nghĩ cái gì, đây là lần đầu tiên có con trai mời cô tham quan phòng, phản ứng của cô thuần túy là phản xạ có điều kiện. Nhưng ở tuổi này, tư suy giữa nam và nữ đã có sự khác biệt. Rõ ràng Hà Tân đã liên tưởng đến mấy cái không nên tưởng.

Bởi vậy, không khí càng trở nên xấu hổ.

Yết hầu khẽ chuyển động, Hà Tân sờ cổ:”Buổi chiều bọn họ đến sớm, ai cũng nhìn qua rồi, các cậu đến sau nên chưa lên xem. Nếu cậu không muốn nhìn thì thôi.”

Dừng lại, Tôn Tâm Nghiên nói:”Vậy thì đi xem một chút.”

“Miễn cưỡng vậy?”

Lời nói trên đỉnh đầu vừa dứt, nhìn dáng vẻ đang muốn thay đổi chủ ý của Tôn Tâm Nghiên, Hà Tân vội vàng nói:”Được rồi, đi thôi, phòng ở ngay bên cạnh.”

Phòng của con trai trông như thế nào?

Hà Tân bật đèn và điều hòa, dựa lên cửa, để cô bước vào.

Không thể không thừa nhận, ở cái nhìn đầu tiên, Tôn Tâm Nghiên quả thực hơi kinh ngạc.

Phòng cậu được trang trí như trong phim võ thuật Hong Kong, tông màu chủ đạo là đen, trắng và xám, nội thất đơn giản và gọn gàng, đầu giường đặt quả bóng rổ. Không có ti vi, kê sát cạnh tường là một tủ trang trí, bên trong bầy đầy mô hình quân hạm, phi cơ, có mấy chữ kí cùng ảnh chụp của vài người da đen được đóng khung, Tôn Tâm Nghiên không biết đó là ai.

Nhưng dụng ý của Hà Tân không phải để cô nhìn cái đó.

Bên ngoài phòng có một ban công nhỏ, Hà Tân đi qua, kéo rèm lên, đẩy cửa thủy tinh, vẫy tay với Tôn Tâm Nghiên:”Cậu lại đây nhìn xem, phong cảnh bên ngoài rất đẹp.”

Tĩnh lặng, bóng đèn chiếu ngoài ban công, vàng nhạt.

Hà Tân thúc giục:”Lại đây.”

Sau khi do dự, Tôn Tâm Nghiên bước qua.

Trên ban công có đặt một kính viễn vọng màu bạc, Tôn Tâm Nghiên tò mò nhìn:”Có thể chạm vào cái này không?”

Hà Tân:”Cậu làm hỏng nó cũng không sao.”

Vỏ kim loại mát lạnh và trơn bóng, Tôn Tâm Nghiên sờ soạng:”Dùng để nhìn các vì sao?”

Hà Tân nghĩ rằng cô hỏi như vậy, sẽ đòi xem ngay bây giờ:”Phải chỉnh rất lâu, nếu cậu muốn ngắm sao, lần sau sẽ lại dẫn cậu đến xem, cậu đến đây trước đã.”

Cậu luôn gọi cô đi qua, Tôn Tâm Nghiên đã hơi nghi nghi trong lòng.

Đứng bất động:”Phía trước có cái gì?”

“Chỉ muốn gọi cậu đến xem phong cảnh, sao cậu phiền phức thế.” Hà Tân nói.

Dừng lại, trong lòng Tôn Tâm Nghiên đầy đề phòng mà đi đến.

Phía trước phòng không có cái gì ngăn cản, đứng trên tầng hai có thể nhìn thấy cả nửa khu biệt thự.

Không biết bao nhiêu là ngôi nhà mái đỏ, có nơi đèn sáng, có nơi tối om, xung quanh là cây cối rậm rạp, đài phun nước, suối nhân tạo. Dưới ánh trăng, dòng nước óng ánh, giống như bức tranh trong truyện cổ tích.

Đêm hè náo nhiệt, con gió nhẹ nhàng thổi qua, Tôn Tâm Nghiên thả lỏng, hai tay đặt lên lan can, nhìn về phương xa.

Tuy rằng đã quen biết từ lúc còn rất nhỏ, nhưng Tôn Tâm Nghiên cảm thấy hiểu biết của cô về Hà Tân còn rất ít, rất ít. Hay đúng hơn là, mấy năm nay gia đình họ đã thay đổi quá nhiều.

Tôn Tâm Nghiên:”Đi xuống đi, bọn họ chắc cũng chơi xong rồi, muốn tìm cậu.”

“Thích tìm thì để cho họ tìm.”

Hà Tân đột nhiên hỏi:”Hôm nay có chơi vui không?”

“Cũng không tệ lắm.”

Thật ra Tôn Tâm Nghiên không thích náo loạn cùng mọi người như vậy, cũng không thích bị trát kem bơ.

“Sao vẫn chưa chúc tôi sinh nhật vui vẻ?”

“Không phải lúc cắt bánh kem đã nói rồi sao.”

Hà Tân nhẹ nhàng ‘hừ’ một tiếng:”Cái đó không tính.”

Ánh đèn mờ nhạt, không khí yên tĩnh, giọng điệu cậu không giống như bình thường, tim Tôn Tâm Nghiên bỗng nhiên không thể khống chế đập loạn xạ.

Đầu ngón tay đặt trên lan can khẽ miết các hoa văn, cô nhìn xuống dưới, nhẹ giọng nói:”Dù sao tôi cũng chúc rồi, đi xuống đi, có lẽ bọn Lý Địch muốn tìm tôi, lại không mang di động.”

Lúc xoay người, ngọn tóc bị kéo xuống.

Da đầu tê rần, Tôn Tâm Nghiên ngả người về sau:”Này, cậu đừng có kéo tóc tôi suốt thế!”

Hà Tân bật cười, nắm tay rồi duỗi đến trước mặt cô:”Làm sao bây giờ, tại cậu không nói sớm, đã túm đứt vài sợi tóc rồi.”

“…”

Cậu đưa nắm tay ra trước mặt cô, lắc lắc:”Cậu nhìn thử đi, xem có phải là túm đứt vài sợi tóc không?”

Tôn Tâm Nghiên không nói chuyện.

Hà Tân nói:”Nhanh lên…”

Ánh mắt vui đùa của cậu bỗng trở nên nghiêm túc.

Trước mặt là bàn tay to với năm ngón nắm chặt, ánh mắt Tôn Tâm Nghiên từ trên mặt cậu rời xuống, ngừng ở trên bàn tay. Giống như cảm giác được gì đó, dưới sự thúc giục của cậu, dưới sự do dự, cô thử mở ngón tay cậu ra.

Mà cậu lại cố ý dùng sức, cô thử mở nhưng không được, đỏ mặt lườm cậu.

Hà Tân cười toe toét.

Nhìn cô định từ bỏ, lại hấp tấp nói:”Được rồi, không đùa nữa, cậu mở đi.”

Lần này tay cô vừa mới tới gần, bàn tay cậu đã tự động mở ra.

Dưới bóng đêm, một con thỏ thủy tinh nhỏ màu hồng nhạt ngồi ngay ngắn trong lòng bàn tay cậu, nhìn cô.

Nhiều mặt cắt ngang của tinh thể giao nhau, lấp lánh như ánh sao trời.

“Thích không?” Hà Tân thì thầm.

Ánh mắt chuyển động, Tôn Tâm Nghiên đón lấy ánh mắt đen nhánh của cậu, nghe được tiếng tim đập thình thịch của bản thân. Lông mi cậu còn dính giọt nước, chóp mũi đọng giọt mồ hôi rất nhỏ, mà lòng bàn tay cô cũng đổ đầy mồ hôi.

“Tặng cho cậu.”

“Là sinh nhật cậu, sao lại tặng quà cho tôi?”

“Cậu vui vẻ không phải là món quà sinh nhật tốt nhất tặng tôi sao.” Hà Tân nói:”Thích thì cười lên đi, cả buổi tối chưa thấy cậu cười lần nào.”

Nhấp môi dưới, Tôn Tâm Nghiên cứng đờ nâng mặt lên, khóe miệng xuất hiện hai núm đồng tiền nhỏ.

“Sao cười khó coi thế…” Hà Tân cũng cười theo, cúi đầu xuống, tim Tôn Tâm Nghiên như nổi trống, hơi lui về phía sau, đột nhiên tay bị giữ.

Hơi thở nóng bỏng của chàng trai rơi trên trán cô:”Cầm đi…”

Con thỏ thủy tinh lạnh lẽo được nhét vào tay cô.

Tôn Tâm Nghiên đã sớm khẩn trương đến nỗi không dám ngẩng đầu lên, đại não ù ù, tay chân nhũn ra.

Lấy lại bình tĩnh, nắm chặt đồ vật trên tay, cô nhẹ giọng nói:”Cảm ơn. Ờ… Tôi đi xuống trước, bọn Lý Địch muốn tìm tôi.”

“Này.” Hà Tân gọi với theo bóng dáng đang vội vàng rời đi của cô:”Vấn đề cậu hỏi tôi lần trước, tôi vẫn đang suy nghĩ, trước khi tôi suy nghĩ xong rồi, cậu nhất định phải cho tôi đứng đầu tiên (*).”

(*): ý của Hà Tân kiểu như: khi chúng ta xếp hàng mua đồ, chủ hàng hỏi ta mua gì, chúng ta chưa nghĩ ra, đành dặn dò cẩn thận ‘Cháu đang suy nghĩ đấy nhé, không phải ngồi chơi đâu, nên bác nhất định phải giữ chỗ cho cháu, không được đuổi cháu ra khỏi hàng, không để ý đến cháu.’:v

Bóng người khựng lại, Tôn Tâm Nghiên không nói câu nào, nhanh chóng đi xuống tầng.

Sau khi Tôn Tâm Nghiên rời đi, Hà Tân một mình đứng ngoài ban công một lúc mới đi xuống.

Tầng dưới cũng có có toilet, mấy người kia cũng đã lau rửa sạch. Mấy nam sinh vừa muốn đi lên lầu đã bị Trần Ngạn Kỳ giữ lại, bây giờ nhìn thấy Hà Tân và Tôn Tâm Nghiên một trước một sau đi xuống tầng, như ngầm hiểu cái gì đó, rất nể tình không làm loạn, chỉ trêu chọc bằng mắt.

Tiết Tiểu Yến mãi mới tìm được Tôn Tâm Nghiên, hỏi:”Cậu đi đâu vậy? Lý Địch về rồi.”

Tôn Tâm Nghiên nói:”Đùa nghịch kinh quá tớ đành trốn đi, sao Lý Địch lại về thế?”

“Chắc cậu ấy sợ kí túc xá đóng cửa, dù sao cũng nhờ tớ nhắn với cậu một tiếng.” Tiết Tiểu Yến nhìn tóc cô đã lau sạch, hỏi:”Cậu đi đâu rửa vậy?”

“À, trên tầng.” Tôn Tâm Nghiên nói:”Giờ tớ phải gọi điện cho Lý Địch trước đã, chỗ này rộng lắm sợ cậu ấy đi lạc.”

Điện thoại gọi qua, Lý Địch nói cô ấy đã ở trên taxi.

Tôn Tâm Nghiên nghe giọng cô ấy có vẻ không tốt lắm, tưởng là do chuyện mình vắng mặt lúc nãy.

Lý Địch nói trong điện thoại:”Không có, không có, các cậu chơi vui là được rồi, các cậu cũng về nhà sớm đi.”

Nói chuyện điện thoại xong, bên này mọi người cũng đang mặc quần áo, cầm túi xách, chuẩn bị giải tán.

Chỗ này lớn như vậy, Hà Tân là chủ nhà nên đã sắp xếp cho mấy chàng trai hộ tống các cô gái về nhà. Nhưng đến khi ra đến cửa tiểu khu, đang chờ taxi đến, có nam sinh bỗng dùng cằm chỉ Tôn Tâm Nghiên, hỏi Hà Tân:”Cô ấy đi với ai?”

Hình như Hà Tân vừa mới nhớ ra, giả ngu giả ngốc hỏi Tôn Tâm Nghiên:”Suýt nữa thì quên mất, cậu sống ở đâu?”

Một giây này, Tôn Tâm Nghiên thật sự khâm phục khả năng diễn xuất của cậu, đành phải phối hợp diễn với cậu, nói tên tiểu khu nhà mình.

Hà Tân nói:”Không ai tiện đường, vậy cậu đi theo tôi đi.”

Nam sinh cười như không cười:”Cậu đưa về?”

Hà Tân trừng mắt với cậu ta.

Trần Ngạn Kỳ đứng cách đó không xa, nắm tay bạn gái mình, nghẹn cười đến mức ho sù sụ.

Cứ đứng ở ven đường như vậy một lúc, bốn năm chiếc taxi mới chạy tới, đón người rời đi.

Ngồi trong xe, Tôn Tâm Nghiên vẫn luôn nhìn ra cửa sổ, không chịu nói chuyện với Hà Tân.

Tất cả lời nói như bị Hà Tân nuốt hết ở ngoài ban công.

Đã đi qua rất nhiều giao lộ, đêm mùa hè, gió thổi lấp đầy trái tim hai người.

Đường rõ ràng không gần, nhưng lại có cảm giác đi lát là tới.

Xe dừng trước cửa tiểu khu, Hà Tân nói:”Có cần đi vào trong không?”

Tôn Tâm Nghiên nói:”Không cần.”

Túi xách đặt trên đầu gối, trước khi xuống xe Tôn Tâm Nghiên mở khóa, lôi ra một cái túi, rất tự nhiên đưa cho cậu:”À, tí nữa thì quên mất, có đồ đưa cho cậu…”

Sau giây phút sửng sốt, hai tròng mắt Hà Tân sáng ngời.

Nhưng mà Tôn Tâm Nghiên một giây cũng không dám đối diện với cậu, nói liến thoắng:”Cậu xem có dùng được không, không được thì vứt đi.” Nói xong cầm túi xách xuống xe.

Bóng dáng màu hồng chạy như bay ở ngoài cửa sổ.

Trong khoang xe tối tăm, bàn tay khớp xương rõ ràng thong thả mở túi, bên trong là chiếc mũ lưỡi trai màu đen.

Đính kèm trên mũ còn có tấm thiệp nho nhỏ, một hàng chữ thanh tú.

___ Mùa hè đến, cho cậu tránh ánh nắng mặt trời, sau này cũng đừng phơi nắng nữa.

Khóe miệng nhếch lên, cho đến khi đạt độ cong tối đa.

Giữa đêm mùa hè năm 2008, trong một chiếc taxi trên một con đường của thành phố, có một cậu thiếu niên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, khuỷu tay dựa lên bệ cửa sổ, nắm tay chống cằm, chưa bao giờ cảm thấy ánh trăng lại xinh đẹp, ấm áp, soi sáng đáy lòng người, đốt cháy nơi mềm mại, dịu dàng nhất của mình như vậy.

Vì thế, khóe miệng cậu liên tục cong lên, giống như bị ai đó dùng sức kéo vậy.

***

Bình luận

Truyện đang đọc