CÓ NGƯỜI THÍCH BÀI HÁT NÀY

Ra khỏi KTV, Hà Tân và Trần Ngạn Kỳ không quay về khách sạn mà tìm một quán bar gần đó để uống tiếp.

Trong góc sofa, bóng đèn chiếu sáng chiếc bàn nhỏ, ánh đèn dịu nhẹ, khuôn mặt của hai chàng trai trẻ chìm trong bóng tối.

Nói chuyện câu được câu không, Hà Tân lại uống thêm hai cốc nữa. Anh mệt mỏi rít điếu thuốc, dựa lưng vào ghế sofa, ngửa cổ ra sau.

Đại não như hãm sâu trong hơi men, lại như mắc kẹt trong ký ức. Rất nhiều chuyện hỗn loạn không cam, khiến lồng ngực anh khó chịu, trái tim co thắt từng cơn.

“Cậu đoán xem cô ấy có hối hận không nhỉ?” Nhìn vào không khí, Hà Tân cười tự giễu, “Với điều kiện hiện tại của tớ, cô ấy muốn gì tớ chả đáp ứng được.”

“Cũng đã nhiều năm như vậy rồi, sao vẫn không qua được.”

“Qua thế nào? Ngạn Kỳ, tớ đối với cô ấy, là không thẹn với lòng, cái có thể cho đều cho, cái có thể làm đều làm.” Nếu có một tia áy náy, có lẽ bây giờ anh sẽ không đau đớn như vậy.

Hà Tân mấp máy môi, ngón tay vuốt ve vỏ bao thuốc lá: “Mấy năm nay tớ đã suy nghĩ rất nhiều, thật ra, cô ấy chính là một người giả tạo. Hồi học cấp 3, cô ấy bị bố mẹ ép buộc nên mới cố gắng. Thực tế là cô ấy tham nhẹ bỏ nặng, không thể chịu nổi bất kỳ áp lực nào.”

Trần Ngạn Kỳ cười lớn: “Có trách thì trách khi ấy còn quá trẻ, không chịu nổi sức ép thôi.”

Hà Tân hút một điếu thuốc, gẩy tàn thuốc vào trong gạt tàn, “Tình hình nhà tớ cậu cũng biết đấy, tớ là con cưng của bố tớ. Khi ở bên cô ấy, ban đầu tớ suy nghĩ rất đơn giản, cả đời này sẽ chung thủy với mình cô ấy, hai người sống hòa thuận với nhau, sau này sẽ cho con cái một gia đình đầy đủ hạnh phúc.”

Đối với một đứa trẻ, điều kiện sống sung túc cũng không bằng tình thương của cha mẹ. Từ khi còn nhỏ anh đã phải lang bạc khắp nơi với bố mình, nhìn đám oanh oanh yến yến bay dập dờn quanh bố mình, anh thấy rất tức giận. Nhưng dù trong lòng có bực bội thế nào, anh cũng không nói gì, sau đó lại dọn ra ở kí túc xá của trường, anh cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Hà Tân tâm tư đơn giản, yêu bình yên. Trên thực tế, anh cũng tự làm cho tâm tư mình đơn giản, sống bình yên. Không thích nhìn cái gì thì anh sẽ không nhìn nó nữa, không thích làm cái gì thì anh sẽ không tiếp xúc với nó nữa, cho nên anh chưa bao giờ có thói quen quay đầu lại.

Tôn Tâm Nghiên là giấc mơ đầu tiên trong cuộc đời anh, cũng chính cô, đã hủy diệt giấc mơ lớn nhất của anh.

Mấy năm trôi qua, anh hiếm khi cho phép mình nhớ đến cô. Nhớ đến sự tuyệt tình của cô năm đó, anh lại cảm thấy trái tim mình như bị người thọc cho một nhát dao, mà trái tim này lại do chính tay anh dâng tặng cho người ta.

“Hà Tân, vào cuối năm 2013, cô ấy có tìm tớ một lần.” Trần Ngạn Kỳ nhìn người đối diện, “Trên WeChat.”

Hà Tân sửng sốt, nhìn anh ấy, “Cô ấy tìm cậu làm gì?”

Trần Ngạn Kỳ hút điếu thuốc, thốt ra hai chữ, “Vay tiền.”

Khi Tôn Tâm Nghiên đến tìm mình vay tiền, Trần Ngạn Kỳ đã rất ngạc nhiên, còn tưởng có kẻ hack nick cô để lừa đảo, anh ấy lập tức gọi điện thoại cho cô. Kết quả là, cô thực sự muốn vay tiền anh ấy.

Quen biết nhiều năm như vậy, mặc dù không tính là quá thân thiết, nhưng anh ấy cũng khá hiểu tính cô, bèn hỏi có phải cô gặp khó khăn gì không. Tôn Tâm Nghiên nói bố cô bị bệnh, trong nhà không đủ tiền mặt, muốn nhờ anh ấy giúp đỡ.

Thấy số tiền cũng không nhiều lắm, Trần Ngạn Kỳ chỉ tưởng là bệnh đơn giản, không hỏi kỹ mà đồng ý luôn.

Trước khi cúp điện thoại, Tôn Tâm Nghiên im lặng một lát rồi hỏi liệu anh ấy có thể đừng nói với Hà Tân không.

Lúc đó bọn họ chia tay chưa đầy một năm. Trần Ngạn Kỳ cười nói, yêu cầu của cậu khiến tôi khó xử đấy.

Trong điện thoại, giọng của Tôn Tâm Nghiên rất khẽ, chậm rãi nói, bọn tôi đã hứa với nhau, sau này không làm phiền đối phương nữa.

Trần Ngạn Kỳ tôn trọng quyết định của cô.

Nửa năm sau, Tôn Tâm Nghiên trả lại tiền. Trần Ngạn Kỳ khi ấy mới biết được, bố cô đã mất vì bị ung thư.

Chuyện này quá lớn, Trần Ngạn Kỳ cảm thấy không thể giấu Hà Tân, nhưng khi tới nước Mỹ anh ấy lại thấy Hà Tân đang sống rất thoải mái, điều kiện các phương diện của bạn gái cũng tốt. Anh ấy thử thăm dò, Hà Tân không có ý tìm Tôn Tâm Nghiên nữa.

Đây là chuyện riêng của bọn họ, Trần Ngạn Kỳ không muốn can thiệp quá sâu, bèn chôn chuyện này trong lòng.

Trần Ngạn Kỳ đang nói, người đối diện vẫn lạnh mặt hút thuốc, rất trầm tĩnh.

Một lúc sau, Hà Tân nhàn nhạt hỏi: “Cô ấy vay cậu bao nhiêu?”

“Năm vạn.”

“Chữa ung thư, như vậy là đủ?”

Trần Ngạn Kỳ im lặng.

Khi cô mượn tiền, anh ấy thấy phản ứng của cô rất bình thường, cứ tưởng chỉ cấp cứu đơn giản, ai ngờ lại tới bước này. Bây giờ ngẫm lại, cô ấy phải mượn đến anh, chứng tỏ chỗ có thể mượn đều đã mượn hết rồi.

Nhưng ngay cả khi lâm vào bước đường cùng, cô cũng không đi tìm Hà Tân. Đúng là cứng đầu, cô không nhớ anh tốt thế nào, chỉ nhớ thù với anh, nhớ câu cuối cùng của anh, “Về sau xảy ra chuyện gì em cũng đừng tới tìm anh.”

Ngón tay kẹp điếu thuốc bất giác run nhè nhẹ, Hà Tân: “Cô ấy lấy tiền đâu trả nợ?”

“Khi bố cô ấy còn sống nhất quyết không chịu bán nhà, chắc sau khi ông ấy đi thì bán rồi.”

Thật ra cụ thể thế nào thì Trần Ngạn Kỳ cũng không rõ, chỉ biết bây giờ cô về đây thì không có nhà ở nữa.

Bán nhà?

Hà Tân giương mắt lên, gật đầu, nở nụ cười, “Bán nhà. Vậy lần này về cô ấy ở đâu?”

“Khách sạn Cẩm Giang.”

“Khách sạn Cẩm Giang… ”

Hà Tân nhìn người đối diện, nhẹ nhàng lặp lại lần nữa, nụ cười vẫn còn đó, nhưng hai mắt lại bắt đầu phiếm hồng, giọng nói đè nén, hỏi, “Trần Ngạn Kỳ, chúng ta biết nhau bao nhiêu năm rồi? Đây mà gọi là anh em à? Cô ấy là gì của tớ, người khác không biết, cậu cũng không biết nốt?”

Gân xanh trên trán nổi lên dữ dội, Hà Tân bất ngờ hét lên: “Mẹ nó cậu có biết tối nay tớ đưa cô ấy về đâu không?!”

Trần Ngạn Kỳ cũng không yếu thế, chỉ thẳng vào mặt anh, ánh mắt long sòng sọc, “Hà Tân, lúc ở Mỹ tớ đã hỏi cậu, có muốn đi tìm không, là chính cậu bảo không cần tìm. Hai người các cậu thế nào, tớ không quản được, tớ thế nào, cậu cũng không quản được! Cậu muốn quản thì tự quản chuyện mình trước đi, đừng mẹ nó nghĩ rằng hiện tại cậu là ông chủ thì quản được tớ!”

Trên sân khấu của quán bar, có người đang hát một ca khúc trữ tình nước ngoài, những người cô đơn trong thành phố tìm thấy niềm vui ngắn ngủi trong đêm tối tịch mịch, linh hồn trống rỗng. Một tiếng vang lớn ở trong góc, chiếc bàn bật lên, trên sàn nhà đổ đầy rượu vang và mảnh thủy tinh, hai người đàn ông lao vào đánh nhau.

Tiếng nhạc xập xình, những người phụ nữ xung quanh sợ đến mức hết chói tai, vội vàng né tránh. Những nam nữ ở xa thì yên tĩnh hút thuốc xem kịch vui. Ba, bốn nhân viên bảo vệ không biết từ đâu chui ra, lập tức chạy đến…

Một góc nhỏ của quán bar bỗng trở nên hỗn loạn mất kiểm soát.

Cứ tưởng say rượu gây sự, không ai biết rằng, hai người gây gổ này là một cặp anh em tốt đã chơi với nhau hơn mười mấy năm, nói họ đánh nhau, không bằng nói họ đang đánh chính con người đã hoàn toàn thay đổi của mình.

Nếu có thể, bọn họ đều muốn quay về quá khứ, trở lại năm 17 tuổi cùng nắm tay nhau hăng hái chiến đấu trên sân bóng rổ, tận hưởng tiếng la hét, cổ vũ của các cô gái khi ghi được bàn, nhảy lên không trung đập tay với đồng đội.

Chỉ tiếc, năm tháng là phù phiếm, ai rồi cũng phải trưởng thành.

Vậy trưởng thành là gì?

Trưởng thành yêu cầu bạn phải thích nghi với hoàn cảnh. Trưởng thành yêu cầu bạn phải kiềm chế cảm xúc, hỉ nộ ái ố của đời người. Khi bạn vẫn chưa sẵn sàng để đi một mình, trưởng thành yêu cầu bạn phải buông cánh tay mình vẫn hằng nắm chặt ra, vừa lau nước vừa đơn độc tiến bước.

Nhưng phía trước có cái gì?

Đêm khuya, Tôn Tâm Nghiên không thể ngủ được, bước đến cửa sổ và mở nó ra.

Gió xuân cô độc tìm thấy khe hở nhân gian, dịu dàng vén mái tóc cô. Con đường rộng lớn bị ánh đèn nhuộm màu vàng nhạt, kéo dài đến tận cùng u ám.

Thế giới đêm khuya giống như một linh hồn cô độc.

Có lẽ, phía trước chẳng có gì cả.

Chỉ là, bạn sẽ không bao giờ dễ dàng sợ hãi, cũng không bao giờ dễ dàng rơi lệ.

Tất cả đèn đường vụt tắt, chỉ còn những ngôi sao trên bầu trời.

……

Sáng hôm sau, khi Tôn Tâm Nghiên thức dậy, mới chỉ tám giờ.

Cô có thói quen dậy sớm, dù ngủ muộn cũng vẫn dậy sớm. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô ra ngoài mua đồ ăn sáng.

Ra khỏi khách sạn, mới đi được một đoạn, phía sau có xe bóp còi.

Lúc đầu, cô không để ý, nhưng tiếng còi kia lại vang lên lần nữa.

Cô quay đầu nhìn lại, sau lớp kính chắn gió màu đen của chiếc xe, cô thấy một gương mặt quen thuộc.

Ánh nắng ban mai sáng soi từng sợi tóc của cô. Hà Tân nhìn cô lên xe, không khởi động xe, mà đưa cho cô một thứ.

Sữa chua nha đam.

Tôn Tâm Nghiên hơi giật mình, cô rũ mắt cười, nhận lấy, “Cảm ơn.”

“Không sống ở đó nữa, sao tối qua không bảo với anh.” Hà Tân cố gắng kiềm chế, hỏi một cách bình tĩnh.

Anh vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, trên người nồng nặc mùi rượu, khuôn mặt góc cạnh, trên lông mày phải có một vết bầm màu xanh tím.

Tôn Tâm Nghiên im lặng.

Tối hôm qua là Hà Tân xa lạ, cô có thể nói với anh rất nhiều điều. Giờ phút này là Hà Tân quen thuộc, cô lại không thể nói một lời.

“Còn thiếu tiền không?”

“Không thiếu nữa rồi.”

Hà Tân chua xót cười, hốc mắt nóng lên, nhìn về phía trước, “Không thiếu, sao cái nhà để về cũng không có.”

Tôn Tâm Nghiên bình tĩnh hỏi: “Là Ngạn Kỳ nói với anh?”

“Nghiên Nghiên, anh mua cho em một căn nhà nhé, coi như cho em vay tiền, khi nào em có công việc ổn định thì từ từ trả lại cho anh…”

Cầm sữa chua trên tay, lòng Tôn Tâm Nghiên âm ỉ đau, chịu đựng hồi lâu mới lên tiếng, “Có phải Ngạn Kỳ nói em đáng thương lắm không, không phải dáng vẻ mọi người vẫn nghĩ?”

“Bán nhà ở đây trả nợ xong, trong tay em vẫn còn thừa kha khá tiền, em dùng tiền đó mua nhà ở Cáp Nhĩ Tân. Em có nhà để về. Hơn nữa em sắp có công việc chính thức rồi, sau khi đi làm càng không thiếu tiền.”

Khi Tôn Hạ Mẫn phát hiện ra bệnh đã là giai đoạn cuối. Mọi người trong nhà và chính ông đều không muốn điều trị. Chỉ có mình Tôn Tâm Nghiên khăng khăng muốn đi chữa bệnh. Rõ ràng đã có những ca sau khi điều trị có thể kéo dài thêm hai ba năm, thậm chí là lâu hơn, sao cô có thể từ bỏ cơ hội cứu sống bố chứ? Điều trị ung thư có rất nhiều loại thuốc không nằm trong mục được bảo hiểm y tế chi trả, từ lúc điều trị đến khi bố Tôn qua đời, là hơn 6 tháng, tổng cộng cô đã chi hết 230 vạn.

“Sao lúc ấy không đi tìm anh?”

Tôn Tâm Nghiên mấp máy môi, như thể đang cười, “Anh đã nói rồi mà, sau này có xảy ra chuyện gì cũng đừng tìm anh, đừng xuất hiện trước mặt anh. Sao em có thể mặt dày đến tìm anh chứ?”

Lúc ấy là cô đòi chia tay, nếu có thể, cô hy vọng mình sẽ xuất hiện trước mặt anh một cách ngăn nắp chỉnh tề, chứ không phải như bây giờ, để anh rủ lòng thương hại.

“Anh nói với em nhiều như vậy, em lại chỉ nhớ mỗi câu này.”

Tôn Tâm Nghiên bần thần nhìn hộp sữa chua trong tay.

Không phải chỉ nhớ mỗi câu này, nhưng đây là câu cuối cùng, quá khó quên.

Dựa vào ghế, Hà Tân nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, “Nghiên Nghiên, anh đã đi tìm em. Năm 2013, vào ngày sinh nhật của em, anh đã gọi cho em, không biết ai đã nhận. Em đổi số rồi, đúng không?”

Anh nhìn cô.

Tôn Tâm Nghiên lặng lẽ cúi đầu, không nói gì, sợi tóc che khuất đôi mắt, sườn mặt thanh tú.

Hà Tân xoay mặt đi, anh cảm thấy hiện tại chỉ cần nhìn cô nhiều thêm một cái thì mình sẽ chật vật khóc mất.

Lại không ngăn được suy nghĩ, nếu năm 2013 ấy, là cô nhấc máy, thì sẽ thế nào?

Sinh nhật năm ấy của cô thế nào?

Khi đó, bố cô đã điều trị hơn hai tháng, ngày nào cũng ho ra máu, một bên cô gạt ông, lén chuyển sang dùng thuốc ngoại nhập khẩu, một bên chạy vạy khắp nơi để vay tiền. Trong trường có giáo sư nói bên Hồng Kông đã phát mình ra một loại thuốc đặc trị, hiệu quả rất tốt, một hộp giá 6 vạn, nếu có điều kiện thì nên thử xem.

Sau đó, Tôn Tâm Nghiên trằn trọc liên hệ với người bán, một mình cầm 30 vạn đến Hồng Kông mua thuốc, ngơ ngẩn ở đó hai ngày. Ngày rời đi cũng là ngày sinh nhật của cô, ngồi tàu điện ngầm vội vàng đến sân bay mới phát hiện mình bị mất điện thoại, sau khi về nước cô mới nhờ tổng đài làm lại sim cho.

Nếu điện thoại không bị mất, cô nhận được cuộc gọi của anh, thì sẽ thế nào?

Lệ nóng đảo quanh hốc mắt, Tôn Tâm Nghiên nhìn cánh tay mình, giọng nói nhỏ nhẹ như làn gió mùa xuân, “Hà Tân, cảm ơn anh đã đi tìm em, nhưng tất cả mọi thứ đã qua rồi. Hiện tại em sống rất tốt, không phải dáng vẻ khổ sở mà các anh nghĩ đâu.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc