CÓ NGƯỜI THÍCH BÀI HÁT NÀY

Ngày lễ, trong công viên có rất nhiều người. Bố mẹ dắt con đi thả diều, các cặp đôi đang dựng lều dưới tán cây, tiếng cười ở khắp mọi nơi.

Đỗ xe xong, Hà Tân và Tôn Tâm Nghiên chầm chậm đi vào trong.

Đi qua một hồ nước lớn, nhìn thấy hai ba chiếc thuyền vịt nổi trên mặt nước, Hà Tân nghiêng mặt hỏi người bên cạnh, “Có muốn chèo thuyền không?”

Tôn Tâm Nghiên lắc đầu.

Hà Tân: “Vậy mình đi lên phía trước dạo nhé.”

Con đường tít tắp, hai bên đường trồng những khóm trúc xanh ngát. Một nam một nữ đi lang thang trên con đường đá dưới bóng trúc, khoảng cách giữa họ vừa bằng một người.

Đây là nơi họ thường hẹn hò hồi còn đi học, vốn chỉ là một công viên nhỏ hẻo lánh, nhưng mấy năm qua, nó đã được mở rộng thành một khu du dịch. Tôn Tâm Nghiên nhìn trái nhìn phải, cảm thấy rất lạ lẫm.

“Chơi trò kia không?” Hà Tân hỏi. Phía trước là một sân chơi vận động, bên trong có cọc gỗ, cầu treo và một số thiết bị tập thể dục.

Tôn Tâm Nghiên đứng nhìn, cuối cùng cũng gật đầu.

Đang định đi vào thì bỗng có người đi ra từ gian hàng nhỏ bên cạnh, ngăn họ lại, chỉ vào tấm biển nhỏ rỉ sét bên cạnh họ – 15 nhân dân tệ / người.

Lại còn muốn thu phí vào. Hà Tân trả tiền, mua hai chai nước khoáng rồi dẫn Tôn Tâm Nghiên đi vào.

Ngoại trừ họ, không có kẻ ngốc thứ ba tốn tiền cho trò này.

Hà Tân nhìn cô: “Lỡ mất tiền rồi, nhớ chơi nhiều vào, kiếm bù lại”.

Tôn Tâm Nghiên mỉm cười, nói rất hào phóng, “Được.”

Cây cầu treo nhỏ được buộc bằng dây thừng dày, cách mặt đất nửa mét, khi đi trên đó cơ thể khẽ rung lên. Có lẽ các cô gái đều thích kiểu trò chơi lơ lửng, như cây cầu treo, xích đu, Tôn Tâm Nghiên cũng không ngoại lệ.

Hà Tân đút tay túi quần, đứng một bên khẽ mỉm cười, nhìn cô chầm chậm bước từ đầu cầu treo này sang đầu cầu treo kia, rồi lại vòng lại đi tiếp.

Sau khi chơi trò này, Hà Tân bảo cô đi chơi cọc gỗ.

Trên mặt Tôn Tâm Nghiên đã có một lớp mồ hôi mỏng, cô nhìn cọc gỗ, nhẹ nhàng mỉm cười lắc đầu. Hai hàng cọc gỗ tròn vặn vẹo cắm xoắn trên mặt đất, không có tay vịn bên cạnh, cô có muốn cũng không thể chơi trò này.

“Cứ chơi thử đi, anh ở bên cạnh đỡ em.” Hà Tân cổ vũ cô.

Tôn Tâm Nghiên nhìn anh, “Thế sao anh không chơi?”

Hà Tân nhướn mày, “Anh đi giày da…”

Cô nhìn xuống và thấy đôi giày da đen bóng trên chân anh.

Hai cánh tay duỗi ra để giữ thăng bằng, đôi giày đế bằng dẫm lên cọc gỗ, Tôn Tâm Nghiên bước từng bước một. Hà Tân đi sát bên cô, phía dưới không dẫm vững, người Tôn Tâm Nghiên nghiêng ngả, bỗng có một bàn tay to nắm lấy tay phải của cô, “Đi từ từ thôi.”

Sau khi cô đứng vững, Hà Tân vẫn không buông tay ra, đỡ cô đi về phía trước.

Anh nói: “Đúng vậy, chậm lại, em đi rất tốt đấy?”

Hai tay nắm chặt nhau, tim Tôn Tâm Nghiên đập mất kiểm soát, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào dưới chân, cô hầu như không biết mình đã đi hết nửa đường phía sau kiểu gì.

Hà Tân đỡ cô xuống, cô tự nhiên rút tay ra, vuốt lại tóc, “May mà qua được.”

“Chơi lại không?” Hà Tân hỏi.

Tôn Tâm Nghiên lắc đầu: “Không chơi nữa, nghỉ ngơi một lát.”

“Bây giờ anh còn chơi bóng không?”

“Hiếm lắm. Bận suốt.” Hà Tân vặn nắp chai nước khoáng rồi đưa nó cho cô.

Sau khi uống xong, Tôn Tâm Nghiên nhẹ nhàng vặn nắp chai lại, cầm chai nước khoáng trong tay, ánh mắt cô không biết đang phiêu dạt nơi nào.

Hà Tân cũng nhìn sang bên cạnh, gió thổi nhè nhẹ, anh híp mắt lại.

Ánh mặt trời chói chang, trên chiếc ghế gỗ tối màu, đôi nam nữ trẻ tuổi ngồi lặng lẽ, ánh sáng lốm đốm rải rác khắp người.

Hoàng hôn đã đến gần, cây cối nhà cửa nhuốm màu vàng nhạt. Vì thế, thật khó để Hà Tân và Tôn Tâm Nghiên không nghĩ về buổi hẹn hò đầu tiên trong cuộc đời họ. Trên băng ghế của công viên, những trò nô nghịch hồi thơ ấu, cùng khóc cùng cười, từng cảnh tượng dường như vẫn ở ngay trước mắt.

“Sao mấy năm nay không yêu đương?”

Hy vọng xa vời rằng cô vẫn luôn chờ đợi mình, nhưng nếu thực sự là như vậy, Hà Tân lại không biết mình sẽ thế nào.

Tôn Tâm Nghiên: “Không phải như anh nghĩ, là do em chưa gặp được người thích hợp.”

“Anh nghĩ cái gì?” Anh hỏi.

Tôn Tâm Nghiên nhìn tay mình, lại nhìn nước đong đưa trong chai.

Không hỏi được đáp án mình muốn, Hà Tân lại hỏi: “Vậy dạng nhân tài kiệt xuất nào mới thích hợp?”

Tôn Tâm Nghiên mím môi cười, ánh mắt trong trẻo, giọng nói lại hơi khô khốc: “Chuyện này sao nói rõ ràng được chứ…”

Hà Tân: “Em thấy anh có thích hợp không?”

Tôn Tâm Nghiên hỏi, “Anh nào? Anh năm 17 tuổi, hay là anh bây giờ?”

Hà Tân cau mày, mỉm cười: “Có khác nhau sao?”

Tôn Tâm Nghiên liếm môi dưới, không trả lời.

Hà Tân quay mặt lại nhìn cô, cô cũng nhìn anh, hai người mỉm cười.

Buổi tối, Hà Tân chở Tôn Tâm Nghiên về nội thành ăn cơm.

Lúc ăn cơm, họ vẫn nói cười thân thiện, kể rất nhiều chuyện xảy ra trong những năm gần đây. Tuy nhiên, dường như có một sự ăn ý ngầm, không ai nhắc lại chuyện giữa họ trong mấy năm kia. Những ký ức đó giống như thịt mềm giấu trong vỏ sò, không ai dám cậy mở nó.

Căn phòng nhỏ ngăn cách tiếng người ồn ã ngoài kia.

Cuối bữa cơm, Tôn Tâm Nghiên nhận được một cuộc điện thoại từ giáo viên đã đưa cô vào bệnh viện, hỏi về loại thuốc cô đã kê cho một bệnh nhân trước đó.

Tôn Tâm Nghiên nhẹ nhàng đặt đũa xuống, đứng dậy, đi đến cửa sổ yên lặng để trả lời, trong miệng thuần thục nói ra các từ chuyên ngành, dáng vẻ và giọng điệu rất nghiêm túc.

Hà Tân dừng đũa, quay người nhìn bóng dáng cô, đôi mắt anh vừa sắc bén vừa nhu hòa.

Chiếc khăn choàng tóc màu đen, giọng của Tôn Tâm Nghiên rất nhẹ, cô đặt một tay lên bệ cửa sổ, đầu hơi cúi xuống. Áo sơ mi mỏng phác họa đường cong cơ thể, váy denim màu xanh nhạt dài tới đầu gối, để lộ đôi chân thon dài, dưới chân là một đôi giày đế bằng màu đen mềm mại, có thể nhìn thấy cả bàn chân trắng nõn.

Trải qua lễ rửa tội của năm tháng, không thể nói rằng cô không hề thay đổi, trên người cô có thêm một hương vị đặc biệt chỉ thuộc về phụ nữ phương Đông, vẻ đẹp dịu dàng đầy duyên dáng.

Chiếc xe đỗ bên đường.

Sau khi ăn xong hai người lên xe, Hà Tân không vội khởi động xe ngay.

“Ngày mai mấy giờ bay?” Hà Tân hỏi.

“Khoảng 4 giờ chiều.”

Tôn Tâm Nghiên hỏi, “Còn anh?”

Hà Tân: “Nửa đêm anh mới bay. Sân bay Lộc Khẩu?”

Tôn Tâm Nghiên “ừ” một tiếng.

Anh là sân bay Phổ Đông.

Ngày mai bọn họ một người bay đến Nam Kinh, một người bay đến Thượng Hải.

Trong xe cũng bật đèn vàng, đèn tự động tắt trong im lặng, trong xe tối om.

Hà Tân cúi đầu, theo thói quen mò đến bao điếu thuốc, điếu thuốc còn chưa đốt, anh bỗng nhiên cảm thấy bực bội, xoa nhẹ điếu thuốc trong lòng bàn tay rồi ném nó ra ngoài cửa sổ.

Tôn Tâm Nghiên lắng nghe một loạt động tĩnh của anh, cúi đầu nhìn hàng cúc trên váy denim, không nhìn anh nữa.

Một lúc sau, Hà Tân nắm lấy tay trái của cô.

Bàn tay đặt trên đầu gối được bao phủ bởi sự ấm áp, ngón tay của Tôn Tâm Nghiên khẽ động đậy, Hà Tân siết chặt, ngón cái vuốt ve gan bàn tay cô.

“Đến chỗ em ngồi một lát nhé?” Anh hỏi.

Họ đều là người yêu sạch sẽ, nên ở trong khách sạn cũng giống như ở nhà, không hề vứt đồ lộn xộn. Phòng Tôn Tâm Nghiên ở chính là một căn phòng có giường ngủ lớn, mở cửa ra, bên trong rất sạch sẽ.

Vật thừa thãi duy nhất là chiếc vali của cô, nó nằm sõng soài trên mặt đất, bên trong là quần áo đã được gấp gọn.

Tôn Tâm Nghiên đặt chiếc túi xách xuống bàn, Hà Tân đi đến phía sau cô, ngón tay chạm vào đầu ngón tay cô, từ từ nắm lấy một bàn tay bên người cô, những ngón tay đan cài vào khe hở giữa ngón tay cô.

Lông mi khẽ run lên, Tôn Tâm Nghiên cúi đầu. Anh kéo cô sang một bên, cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, áp mặt lên má cô, tay kia mơn trớn lỗ tai và cần cổ cô.

Tinh tế và mịn màng.

Tôn Tâm Nghiên dựa đầu vào vai anh, cảm nhận được hơi thở nam tính vừa quen thuộc vừa xa lạ, cô mím chặt môi, nhìn vào góc phòng.

Anh cúi đầu hôn cô.

Bàn tay bất lực bám lên lưng anh, Tôn Tâm Nghiên nhắm mắt lại, cúi đầu tránh né, nụ hôn của anh rơi xuống sườn mặt cô. Anh xoa tóc cô, ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của cô, đầu càng cúi thấp hơn, chuẩn xác bắt lấy cánh môi cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng tiến vào.

Cô hơi lo lắng, lo lắng đến mức run rẩy cả người.

Chiếc áo sơ mi sẫm màu của người đàn ông nhăn nhúm, chiếc áo lông màu xám nhạt của người phụ nữ bị kéo xuống dưới bả vai, cô ôm chặt cổ anh, bị anh hôn đến choáng váng, xây xẩm.

Tiếng thở thô suyễn, động tác cũng mạnh bạo hơn… Ngay khi tay của Hà Tân định luồn vào trong, Tôn Tâm Nghiên bất ngờ giữ anh lại, dùng sức buộc anh dừng lại.

Sau hai giây giằng co, không khí xao động dần dần lắng xuống.

Cô cúi đầu thật thấp, thở dốc, kiếm chế, dựa đầu vào ngực anh.

Hà Tân ôm cô, dịu dàng âu yếm sống lưng và mái tóc cô.

“Chúng ta ra ngoài một lát đi…”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc