CÓ PHẢI ANH MUỐN HÔN EM KHÔNG?

Edit: Dánh

"Khát nước." Cả người Thích Nguyệt nhũn ra vô lực, "Em muốn uống nước."

Truyền nước biển rồi nhưng đầu cô vẫn nặng nề choáng váng, nhưng cũng tỉnh táo một chút. Cô nâng tay lên, bắt lấy quần áo Tô Cận, nhẹ nhàng lắc vài cái, đôi môi khô ráo khôi phục chút sắc hồng.

Nháy mắt khi cô mở miệng, tim Tô Cận càng đập loạn hơn, anh nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Thích Nguyệt, phát hiện bản thân không dời mắt ra được.

Sắc mặt cô đáng thương như vậy, thanh âm nghe nhu nhược yếu ớt. Khiến anh ngoại trừ muốn dỗ cô, còn không khống chế được muốn ôm cô, ôm chặt trong lòng mà khi dễ.

Không biết lúc đó cô có cầu anh giống như vậy không.

Yết hầu Thích Nguyệt ngưa ngứa khó chịu, "Anh nhìn cái gì, em muốn uống nước."


Tô Cận lạnh mặt đứng lên, không nói một lời xoay người rời đi, bước chân hơi vội.

"Cái gì chứ, người ta bị bệnh rồi còn lạnh mặt." Thích Nguyệt lầm bầm lầu bầu, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa cô và Tô Cận, trên mặt hiện lên mất mát.

Tô Cận không phải ba mẹ cô, chắc chắn sẽ không dịu dàng dỗ cô, anh làm mặt lạnh mới là bình thường.

Cô chớp chớp đôi mắt chua xót, ngẩng đầu nhìn thoáng qua căn phòng, hai mắt đột nhiên trừng lớn.

Đây không phải là phòng cô.

Trong phòng trang trí đơn giản, thiên về gam màu lạnh, vừa nhìn là biết phòng ngủ của con trai.

Thích Nguyệt thật cẩn thận ngồi dậy. Cô vừa dựa ngồi vào thành giường, Tô Cận cầm nước ấm đi vào.

Sắc mặt anh bình tĩnh, đổ một ly nước, đứng bên mép giường lẳng lặng nhìn Thích Nguyệt.


Thích Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, nhỏ giọng nói: "Vì sao em lại ở trong phòng anh? Em nên về phòng."

"Không cần." Tô Cận theo phản xạ mở miệng cự tuyệt, "Thân thể em không thoải mái, cần người chăm sóc."

"Không cần." Thích Nguyệt lắc đầu, "Vừa rồi cảm ơn anh, bây giờ em đỡ nhiều rồi."

Cô sao dám ngủ trên giường Tô Cận chứ, ngày đầu tiên vào ở anh liền nói, không thể vào thư phòng và phòng ngủ của anh.

"Đây, đây là phòng anh," Thích Nguyệt nắm chăn, "sẽ bị dơ."

"Đã dơ." Tô Cận liếc mắt nhìn ga giường và chăn, "Trong nhà còn ga và chăn khác, bộ này có thể vứt, em không cần về phòng."

Sắc mặt Thích Nguyệt cứng đờ. Liền vì cô ngủ một đêm mà Tô Cận phải vứt ga giường này đi?


Khốn khiếp, cô có bẩn đến vậy sao!

Thích Nguyệt cắn chặt răng, "À" một tiếng, cực lực chịu đựng xúc động muốn mắng người đàn ông này, vươn tay, "Đưa nước cho em."

"Ừ." Tô Cận đưa ly nước cho cô.

Thích Nguyệt thật sự rất khát, cô vội vàng uống hết một ly, lau lau khóe miệng, "Muốn nữa."

Tô Cận trầm mặc rót thêm ly cho cô.

Liên tiếp uống hết 3 ly, yết hầu khàn khàn của cô mới thoải mái không ít.

Đặt ly lên tủ đầu giường, khóe mắt thấy thuốc trên bàn, thân thể Thích Nguyệt cứng đờ.

Cô cau mày, ấp úng nói: "Em đỡ nhiều rồi, từ từ ngủ thêm một giấc, ngày mai sẽ hoàn toàn hồi phục, không cần uống thuốc."

Tô Cận nhìn khóe miệng cô dính vệt nước, nói: "Không được, phải uống thuốc."

Anh nhớ kĩ lời Lâm Trí nói.
Mày Thích Nguyệt nhăn chặt, mím môi không nói chuyện.

Nhớ lại bộ dáng cô nói "thuốc rất đắng", Tô Cận khó được nhẹ giọng nói, "Nếu thân thể tốt lên, ngày mai có thể không cần uống thuốc."

"Thật sao?" Thích Nguyệt ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm anh, "Ngày mai em có thể không uống thuốc sao?"

Tô Cận bị ánh mắt quá mức sáng ngời của cô khiến cho đầu quả tim tê dại, dời đi tầm mắt, gật đầu, "Tiền đề là thân thể em khôi phục về trạng thái bình thường."

///

Sáng sớm hôm sau, khi Thích Nguyệt mơ màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy thân thể càng mềm nhũn, hô hấp có chút khó khăn.

Tại sao lại như vậy chứ, rõ ràng tối qua cô đỡ nhiều rồi mà.

"Khó, khó chịu." Cô khó khăn nhả ra một câu.

Rất nhanh cô nghe thấy có thanh âm trầm thấp hỏi: "Khó chịu chỗ nào?"
Thanh âm rất quen thuộc nha.

Thích Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt không biểu tình của Tô Cận, cùng sự mỏi mệt trong mắt anh.

"Uống nước." Tô Cận đưa ly đến bên miệng cô.

Uống nước xong, cô cẩn thận nhìn xung quanh, bất an nói: "Đây là bệnh viện sao?"

"Ừ." Thần sắc Tô Cận bình tĩnh, "Bệnh em nặng thêm, rạng sáng tôi đưa em đến bệnh viện."

Anh tạm dừng vài giây, trật tự rõ ràng bình tĩnh nói: "Nếu tối qua em nghe lời tôi sớm chút đến bệnh viện, bệnh tình sẽ không nặng thêm, thì bây giờ cũng đã xuất viện, không cần lãng phí thời gian của hôm nay."

"Thích Nguyệt, khi một người đủ thông minh, nên nghe và tiếp nhận ý kiến của người khác."

Thích Nguyệt vốn đang khó chịu muốn chết, bây giờ còn nghe anh quở trách chính mình, nhớ đến lời nói mơ hồ nghe được vào hôm qua, cô ngước mắt trừng người đàn ông bên cạnh còn đang nói không ngừng, thở phì phì ngắt lời anh, "Thật xin lỗi, đã lãng phí thời gian cá nhân quý giá của anh."
Lời mình nói bị ngắt, Tô Cận cúi đầu, phát hiện ánh mắt cô gái nhỏ có chút hung dữ.

Tay chân Thích Nguyệt nhũn ra, tức giận đến mặt càng đỏ hơn, "Hôm nay lãng phí là thời gian của riêng em. Dù sao em không thông minh, rất ngốc, thời gian không quý giá. Anh có thể đi rồi, không cần lại lãng phí thời gian quý giá của anh."

Không khí nháy mắt yên tĩnh.

Tô Cận ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tức giận của cô gái nhỏ, trong lòng cảm thấy không thể hiểu được.

"Anh còn ở đây làm gì?" Thích Nguyệt trừng anh, trước mắt dần mơ hồ, có nước mắt chảy xuống tay cô.

Cô nhanh chóng cúi đầu lau khô, mang theo giọng mũi dày đặc nói: "Mặc kệ em."

Cô tưởng bản thân sinh bệnh, Tô Cận cho dù không dỗ cô, ít nhất có thể sửa chút thái độ, không ngờ anh vẫn giống trước đây.
Quá đáng ghét, sao lại có người đàn ông đáng ghét như vậy.

Tô Cận ngây ngẩn cả người. Anh nhìn cô gái nhỏ cúi đầu lau nước mắt, nhớ đến hốc mắt hồng hồng và nước mắt đầy mặt vừa rồi của cô, trong lòng đột nhiên mềm nhũn.

Anh hạ giọng hỏi: "Vì sao khóc?"

Thích Nguyệt thật vất vả ngừng khóc, nghe xong lời anh, nước mắt lại chảy ra.

Cô tức giận đến không quan tâm nói: "Bởi vì anh quá đáng ghét. Em cũng đã bị bệnh đến vậy, anh vì sao còn nói những lời quá đáng đó."

Trán Tô Cận ẩn ẩn giật giật, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang gây rối vô cớ, "Tôi nói đều là sự thật."

Anh không hiểu vì sao cô gái nhỏ vì chút chuyện nhỏ này mà khóc nháo.

"Nếu là sự thật, vậy anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh, em ... khụ khụ khụ." Cô quá kích động, đột nhiên ho lên.
Trong lòng Tô Cận hơi hoảng, giơ tay vỗ nhẹ lưng cô, giúp cô thuận khí.

Anh thấy cô gái nhỏ ho đến mặt đỏ bừng, lông mi thon dài run rẩy, trên mặt còn treo nước mắt, thoạt nhìn vừa bất lực lại ủy khuất.

Không đợi anh suy nghĩ cẩn thận, lời an ủi đã buột miệng thốt ra: "Đừng khóc."

Thích Nguyệt nức nở vài tiếng, chỉ lo nức nở nói: "Em cũng không biết bệnh sẽ nặng hơn mà. Bây giờ em khó chịu muốn chết, anh còn ở đó mắng em."

"Trước kia không thoải mái, ba mẹ đều sẽ dỗ em. Vì sao anh đáng ghét như vậy, không thể, không thể tạm thời dỗ em được sao? Chờ em hết bệnh rồi, anh lại mắng em không được sao? Bây giờ không thể dỗ em trước được sao?"

Tô Cận á khẩu không trả lời được. Anh lần đầu tiên cảm thấy chân tay luống cuống, không biết nên xử lý cô gái nhỏ trước mặt như thế nào.
Nghe thanh âm thảm hề hề của cô, anh thừa nhận một giây này, sinh ra ảo giác không tưởng tượng được như là bản thân thật sự đã làm sai.

Nhưng mà trên thực tế, anh không có làm sai chuyện gì cả.

Rõ ràng biết bản thân không sai, lại bởi vì cô gái nhỏ oán giận, anh muốn cúi đầu nhận sai với cô.

Vì sai lầm không tồn tại, anh lại muốn xin lỗi cô gái nhỏ.

Loại cảm giác này, Tô Cận chưa bao giờ trải nghiệm qua, anh ngẩn ngơ nói: "Thích Nguyệt, tôi ..."

"Anh không được nói chuyện!" Thích Nguyệt vội vàng nhìn anh, hốc mắt hồng hồng mềm giọng nói, "Em biết bây giờ trong lòng anh nghĩ cái gì, chắc chắn cảm thấy bản thân không có sai. Được, em thừa nhận là em sai, em xin lỗi anh, anh đừng nói chuyện được không? Anh vừa mở miệng em liền khó chịu."

Cô hít hít cái mũi, "Em không cần anh dỗ em, anh không cần nói chuyện là được."
Cô đúng là rất ghét Tô Cận, nhưng cũng không muốn ở bệnh viện một mình.

Bộ dáng cô gái nhỏ như vậy, khiến cảm giác tội lỗi trong lòng Tô Cận đạt tới đỉnh điểm.

"Được, anh không nói chuyện." Trầm ngâm một lát, anh giãy giụa một lúc, vẫn là che lại lương tâm nói, "Em không cần xin lỗi, người sai là anh."

Giữa mày Tô Cận nhẹ giật. Cô gái nhỏ là người bệnh, anh ... vẫn là nhịn đi.

Thích Nguyệt ngơ ngác ngẩng đầu, ấp úng nói: "Anh đang xin lỗi em sao?"

"Ừ, anh xin lỗi." Tô Cận nghiêm túc lặp lại.

Thích Nguyệt ngây người hồi lâu, "Vậy anh nói xem, anh sai ở đâu?"

Tô Cận: "..."

Chỗ nào anh cũng không sai.

Liếc cô một cái, thấy mặt mày cô gái nhỏ mơ hồ mang theo vui sướng, buồn bực trong lòng Tô Cận cũng tan đi không ít.

Anh nhớ lại lời cô gái nhỏ nói, châm chước mở miệng: "Anh không nên lúc em bị bệnh còn mắng em."
Tô Cận tưởng những lời này rất khó nói khỏi miệng, nhưng một khi có bắt đầu, lời nói kế tiếp anh nói được cực kỳ thuận miệng: "Loại hành vi này, đúng là khiến người khác cực kì không thoải mái. Cho nên anh xin lỗi, sau này sẽ tận lực tránh phát sinh tình huống tương tự."

Cho dù biết lời này không phải lời thật lòng của anh, Thích Nguyệt vẫn là rất vui.

Ngữ điệu nói chuyện của anh vẫn giống như trước khiến cô chán ghét, nhưng trong lòng cô bây giờ lại không ngừng toát ra suиɠ sướиɠ.

Khóe miệng Thích Nguyệt giơ lên, tươi cười trên mặt càng thêm rõ ràng.

Tô Cận vẫn luôn nhìn cô, phát hiện cô cười, cảm giác bị đè nén trong lòng kia hoàn toàn biến mất.

Anh cảm thấy bản thân hôm nay cực kì không bình thường, vì Thích Nguyệt, lần đầu tiên che lại lương tâm xin lỗi, phủ nhận tồn tại của sự thật khách quan.
Anh cần tìm hiểu nguyên nhân khiến bản thân khác thường như vậy.

Thích Nguyệt nghiêng đầu, duỗi tay túm quần áo của anh, nhẹ giọng kêu: "Tô Cận."

"Ừ?" Tô Cận cúi đầu, đối diện với hai tròng mắt hơi sưng lại hàm chứa ý cười của cô, đầu quả tim run lên.

Thích Nguyệt nhỏ giọng nói: "Anh dỗ em đi."

Từ khi ba mẹ mất, đã thật lâu không có ai dỗ cô.

Cô cũng sắp quên cảm giác được người khác đặt ở trong lòng bàn tay mà sủng là như thế nào rồi.

Tô Cận muốn cự tuyệt cái yêu cầu vô lý này, nhưng lời nói ra lại là: "Dỗ như thế nào?"

Nói xong anh liền ngây ngẩn cả người.

Thích Nguyệt liếc anh một cái, cúi đầu, "Trước kia anh dỗ người khác như thế nào, thì dỗ em như vậy đó."

Trước kia dỗ người khác như thế nào?

Tô Cận nói: "Trước kia tôi không có dỗ người khác."
Thích Nguyệt nghẹn, "Vậy anh cũng dỗ qua con gái đi?"

"Không có."

Anh sao có thể sẽ làm loại chuyện lãng phí thời gian, không hề ý nghĩa như vậy được.

"Thế còn dỗ con nít?" Mắt Thích Nguyệt trông mong, "Anh cũng phải dỗ qua con nít trong nhà hoặc của họ hàng chứ?"

Tô Cận nhìn khuôn mặt chờ mong của cô, ngực hơi rung động, thanh âm mang theo vài phần nghẹn ngào: "Em thật sự muốn tôi dỗ em như dỗ con nít?"

Nhớ đến hình ảnh nào đó, tầm mắt anh đặt lên khuôn mặt đỏ bừng của cô gái nhỏ.

*** 

Lời của Mel: 4 chương nhé, của cả tuần trước.

Bình luận

Truyện đang đọc