CÓ PHẢI ANH MUỐN HÔN EM KHÔNG?

Edit: Dánh

"Thích Nguyệt, buông tay." Tô Cận mặt lạnh lặp lại lần nữa, thanh âm đã mang theo tức giận.

Thân thể không khống chế được khẽ run, Thích Nguyệt sợ đến mức mặt trắng bệch, nhưng trên tay lại không hề có ý buông ra. Tay chân cô càng ôm chặt hơn, cả khuôn mặt đều chôn vào ngực anh.

Thân thể đàn ông rắn chắn như vậy, ôm vào khiến cô cảm thấy thật kiên định.

"Em, em, em không buông." Thích Nguyệt lại khóc, tiếng nói có chút run, "Anh không được đi."

Nghe tiếng cô khóc, gân xanh trên trán Tô Cận giật giật. Tay anh dùng sức, rốt cuộc cũng kéo được người ra.

Nhìn phần ngực đã bị nước mắt làm ướt, Tô Cận lạnh mặt, nhưng đảo mắt thấy cô khóc đến mắt sưng đỏ, mặt còn mang theo sự hoảng sợ, anh vẫn là nhịn xuống.


Anh buông tay ra, Thích Nguyệt lại lần nữa dựa vào ngực anh.

Nơi nào đó trên thân thể truyền đến đau đớn, Tô Cận cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhẫn nhịn, nhẹ nhàng ôm lấy người trong lòng đang phát run, chậm rãi bình phục sự biến hóa trên thân thể.

Thật lâu sau.

Cầm lấy điện thoại gọi điện, anh trực tiếp ôm người ra ngoài.

Sảnh chính biệt thự vừa tối vừa yên tĩnh, Thích Nguyệt chỉ nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm của Tô Cận, và hơi thở dồn dập của anh.

Ngẩng đầu, cô nhỏ giọng hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

Tô Cận không trả lời.

Anh lấy nến ra, bật lửa. Bóng tối bị tách ra, mưa bên ngoài hình như cũng nhỏ dần.

Tiếng sấm hình như ngừng rồi.

"Đi xuống." Tô Cận lạnh giọng lặp lại.

Mặt Thích Nguyệt hơi nóng, cô mới để ý tư thế lúc này của hai người có bao nhiêu thân mật.


"Thật, thật, thật xin lỗi, em không phải cố ý." Hoảng loạn rời khỏi lồng ngực anh, Thích Nguyệt vội vã lui về sau, nhưng dưới chân đứng không vững, cả người lại nhào về trước.

Mặt Tô Cận không có biểu tình gì, giơ tay chống lên trán cô, không để cô té nhào lên người mình.

Dáng người kém, mặt cũng vậy, bây giờ xem ra, người cũng không thông minh, ngốc nghếch.

Một cô gái không đáng được gọi là phụ nữ, thế mà vừa rồi anh có phản ứng với cô.

Tô Cận cúi đầu, nhìn nước mắt còn dính trên mặt Thích Nguyệt, anh nghĩ quả nhiên là bản thân độc thân lâu quá rồi, thân thể không chịu nổi tịch mịch, phẩm vị cũng giảm kịch liệt.

Anh đúng là đã đến tuổi kết hôn, anh nên tìm một người phụ nữ để kết hôn rồi.


///

Sau ngày hôm đó, Thích Nguyệt cảm thấy quan hệ giữa mình và Tô Cận không quá xa lạ như trước nữa.

Ban ngày số lần anh về nhà tăng lên, chẳng qua tương tác giữa hai người vẫn rất ít.

Ngoại trừ trên bàn cơm.

"Hai món này hôm nay cũng rất ngon." Tô Cận vẫn chưa đã thèm, "Sau này nên làm nhiều chút."

Thích Nguyệt liếc nhìn hai cái dĩa trống trơn, khóe miệng hơi giơ lên. Cô phát hiện, khẩu vị Tô Cận thiên ngọt.

Người đàn ông này ngoại trừ tự đại một chút, nói chuyện thẳng một chút, ánh mắt nhìn cô ghét bỏ một chút, còn những thứ khác ... hình như không tệ.

Ít nhất anh sẽ không giống những người kia trong nhà cô, luôn bắt nạt cô. Sau khai giảng sống chung với anh cũng không sao.

Hai mắt Thích Nguyệt trở nên sáng lấp lánh. Cô tạm thời sống nhờ trong nhà Tô Cận, mỗi ngày nấu cơm cho anh ăn, trong lòng cô ngược lại kiên định không ít.
Bản thân không phải ăn ở miễn phí, đến nhà Tô Cận, cô có thể giúp nấu cơm dọn nhà, thời gian rảnh có thể đi làm thêm kiếm tiền.

Sau này cô tốt nghiệp đại học đi làm, lại trả lại tiền cho Tô Cận.

Cho nên trong vòng một năm tới, cô nhất định phải có quan hệ tốt với Tô Cận.

"Em biết rồi." Tâm tình Thích Nguyệt tốt, ngữ khí cũng trở nên nhẹ nhàng sung sướng, "Anh thích ăn đồ em nấu, sau này em đều nấu cho anh."

Ừ, chỉ nấu một năm.

"Chuyện lần trước, cũng cảm ơn anh." Thích Nguyệt nhìn anh, ngượng ngùng cười cười, hai cái lúm đồng tiền như ẩn như hiện, "Em thật sự không cố ý nhào vào ngực anh."

Hiển nhiên Tô Cận cũng nhớ chuyện ngày hôm đó. Anh nhìn tiểu nha đầu đối diện đang cười đến câu người, ánh mắt "liếc mắt đưa tình", đầu quả tim nhịn không được rung động.
Thần sắc anh nháy mắt thay đổi, lãnh đạm mở miệng: "Thích Nguyệt."

"A, chuyện, chuyện gì?" Thấy thần sắc anh nghiêm túc, trái tim Thích Nguyệt cũng nhấc lên.

Chẳng lẽ anh còn giận chuyện ngày đó.

Tô Cận nhìn chằm chằm mặt cô hồi lâu, mới nói, "Tôi thích phụ nữ có dáng người gợi cảm, khuôn mặt chín điểm trở lên, đầu óc thông minh."

"À." Vẻ mặt Thích Nguyệt mê mang gật gật đầu.

Vì sao anh nói với cô những lời này?

"Cho nên," Tô Cận nghiêng người về trước, "đồ ăn em làm rất hợp khẩu vị tôi. Nhưng em, không phải loại hình tôi thích. Hôn ước thế hệ trước chỉ là nói đùa, em không cần để trong lòng."

"Thích Nguyệt, đừng thích tôi, cũng đừng phí tâm tư câu dẫn tôi."

Tô Cận đã rời đi, Thích Nguyệt vẫn ngồi đó ngơ ngác, trong đầu luôn lặp đi lặp lại lời anh nói.
"Tôi thích phụ nữ có dáng người gợi cảm, khuôn mặt chín điểm trở lên, đầu óc thông minh."

"Thích Nguyệt, đừng thích tôi, cũng đừng phí tâm tư câu dẫn tôi."

///

Trong lòng Thích Nguyệt nghẹn một cổ khí, cả khuôn mặt nghẹn đến đỏ lên.

Ý Tô Cận là nói, dáng người cô không tốt, lớn lên không đẹp, đầu óc cũng không thông minh?!

Còn có, cô khi nào câu dẫn anh?!

"Ai muốn câu dẫn anh ta chứ?" Thích Nguyệt tức giận đến cắn răng, "Hừ hừ hừ."

///

Hai người cứ như vậy sống chung hơn một tháng, đảo mắt Thích Nguyệt đã sắp khai giảng.

Cô thu thập hành lí của mình, theo Tô Cận đến nhà anh.

Mới vừa vào cửa, ngữ khí Tô Cận lãnh đạm nói: "Lâu lâu tôi mới trở về, nhưng đồ vật trong nhà em không được chạm loạn, phải giữ nguyên vị trí của mọi thứ."
Bước chân anh hơi ngừng, lập tức cảm giác được người phía sau đụng trúng anh.

"Xin lỗi." Thích Nguyệt vội vàng lui hai bước về sau.

Khi cô đụng trúng anh, xúc cảm mềm mại trên lưng khiến Tô Cận không nhịn được nhìn thoáng qua ngực cô.

Dời đi tầm mắt, anh nói tiếp: "Trong nhà có nuôi chó. Nó khác với những chú chó khác, rất không thích người lạ chạm vào nó, sau này em không cần đến gần ..."

Tô Cận chưa nói xong, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chó sủa, tiếp theo một chú chó Samoyed vừa tròn vừa trắng vọt ra.

Nó vốn đang hướng về Tô Cận chạy, nửa đường đột nhiên chuyển hướng sang Thích Nguyệt, hưng phấn điên cuồng phe phẩy đuôi, ôm chân Thích Nguyệt.

"Gâu gâu."

"Nó thật đáng yêu nha." Cả trái tim Thích Nguyệt đều mềm, ngồi xổm xuống sờ đầu nó.
Chú chó lập tức nằm xuống, lộ bụng ra.

Thích Nguyệt thật cẩn thận hỏi,"Sau này em có thể giữ nó không?"

Nhìn chú chó ngốc phản bội, ánh mắt Tô Cận hơi trệ.

"Có thể." Anh xoa xoa trán, "Phạm vi hoạt động của em ở đây không bao gồm thư phòng và phòng ngủ chính."

Vẻ mặt Thích Nguyệt ngoan ngoãn, "Em biết rồi."

Cho dù anh nói gì, tiểu nha đầu này cũng ngoan ngoãn đồng ý, Tô Cận càng thấy cô thuận mắt hơn.

Nâng tay lên, nhìn thoáng qua giờ trên đồng hồ, anh nói: "Tôi đói."

Thích Nguyệt lập tức nói: "Bây giờ em đi nấu cơm cho anh."

Đối với thái độ của cô, Tô Cận cực kì hài lòng, anh xoay người đi vào phòng ngủ.

Trước mắt xem ra thì để Thích Nguyệt sống chung với anh là lựa chọn không tệ.

Thích Nguyệt nhón chân, đến khi cửa phòng ngủ đóng lại mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thẳng đến giờ phút này, lòng cô mới chân chính yên ổn. Ban đầu từ sợ hãi đến mờ mịt, đã ngày càng mờ nhạt.

Tình huống so với tưởng tượng của cô thì tốt hơn. Bây giờ cô có nơi để dừng chân, trường học cũng an bài xong, Tô Cận người này ngoại trừ có chút đáng ghét thì cũng không quá khó ở chung.

Cô hừ cười một tiếng, bắt đầu nấu cơm. Đều nấu những món Tô Cận thích ăn nhất.

3 món ăn 1 canh, chay mặn phối hợp.

Vừa bưng hết đồ ăn lên bàn, có người gõ cửa.

"Ai vậy?"

Thích Nguyệt mở cửa.

Ngoài cửa là một người phụ nữ cực kì xinh đẹp.

Trong mắt cô hiện lên kinh diễm, nhìn chằm chằm người phụ nữ.

"Cô là ai? Tô tiên sinh đâu?" Sắc mặt Tống Khả Tiêu căng thẳng.

Tô Cận rõ ràng độc thân, nhà anh sao lại có phụ nữ?
Thích Nguyệt vừa nhìn liền biết đối phương hiểu lầm rồi, cô vội vã giải thích: "Cô tìm Tô Cận sao? Tôi là ... thân thích của anh ấy."

Cô nhìn kĩ người phụ nữ trước mặt này, phát hiện cô ấy hoàn toàn là loại hình Tô Cận thích.

Dáng người gợi cảm, lớn lên cũng cực kì xinh đẹp, người thoạt nhìn trông thông minh.

Biết bản thân hiểu làm, mặt Tống Khả Tiêu ửng đỏ, nhẹ giọng nói: "Chào cô, tôi là hàng xóm của Tô tiên sinh."

Cô đưa hộp giữ ấm trên tay cho Thích Nguyệt, "Đây là canh tôi nấu cho Tô tiên sinh ... và cô."

Thích Nguyệt muốn nói bản thân nấu cơm rồi, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là nhận lấy.

Đặt hộp giữ ấm lên bàn cơm, Thích Nguyệt nghĩ thầm, tuy rằng tính cách Tô Cận không chọc người thích, nhưng mặt của anh đúng là có thể mê hoặc không ít phụ nữ.
Hừ hừ, ban đầu cô cũng bị mê hoặc.

Đợi vài phút, Tô Cận rốt cuộc cũng đi ra từ phòng ngủ. Thích Nguyệt vừa nhấc mắt liền nhìn thấy một mảng lớn ngực đàn ông lộ ra, mặt không ngăn được đỏ lên.

Tô Cận vừa tắm xong, trên người khoác hờ áo tắm màu đen, đai lưng buộc hờ, vạt áo bay bay.

Anh ngồi xuống, nhìn trên bàn đều là đồ ăn anh thích, tâm tình càng tốt hơn.

Thích Nguyệt vỗ vỗ mặt mình, vặn hộp giữ ấm ra, khoáy canh bên trong, "Đây là hàng xóm đưa qua."

"Hàng xóm?" Tô Cận kinh ngạc.

Thích Nguyệt "Vâng" một tiếng, "Đúng đó, lớn lên rất xinh đẹp."

"Không quen." Tô Cận liếc mắt nhìn hộp giữ ấm, thanh âm mang theo ghét bỏ, "Sau này đừng nhận đồ vật người khác đưa tới."

Thích Nguyệt buồn bực, "Anh thật sự không quen sao? Cô ấy tên là Tống Khả Tiêu, dáng người gợi cảm, lớn lên cực kì xinh đẹp, nhìn trông rất thông minh."
Này không phải là Tô Cận nói với cô về loại hình anh thích sao.

Tô Cận nhướng mày, buông đũa trong tay ra.

Tống Khả Tiêu? Tên nghe hơi quen.

Tô Cận nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rốt cuộc nhớ ra bộ dáng đối phương như thế nào.

Anh nhìn Thích Nguyệt, trầm giọng nói: "Ánh mắt em thật bình thường."

Thích Nguyệt trừng lớn hai mắt, "Anh không cảm thấy cô ấy rất đẹp sao?"

Nhớ tới mặt của cô hàng xóm, Thích Nguyệt cảm thấy Tô Cận quá bắt bẻ.

Cô không nhịn được nói: "Em cảm thấy cô ấy hoàn toàn phù hợp với loại hình anh thích mà."

Ánh mắt Tô Cận mang theo thương hại, "Thích Nguyệt, em đúng là nên đề cao trình độ thẩm mỹ bản thân một chút. Thứ nhất, diện mạo cô ấy chưa đến bảy điểm, thứ hai, dáng người cô ấy chỉ tốt hơn em một chút thôi, thứ ba, ..."
Anh ngừng chớp mắt một cái, "... cô ấy có chỉ số thông minh giống em."

Tô Cận có thể nhớ ra người hàng xóm này vì nhớ đến cô năm lần bảy lượt, rất ngu ngốc làm chuyện giả vờ "thật trùng hợp gặp nhau" với anh.

Anh nghĩ, bản thân nhiều năm như vậy vẫn tiếp tục độc thân, nguyên nhân chủ yếu là đại khái bên người không có người phụ nữ nào có chỉ số thông minh có thể cùng trình độ với anh.

Thích Nguyệt nghẹn họng trân trối nhìn vẻ mặt người đàn ông đối diện bình tĩnh, rối rắm nói: "Anh vẫn là ăn cơm đi, đừng nói chuyện."

Khó trách anh 27 tuổi rồi vẫn còn độc thân! Đáng đời!

Bình luận

Truyện đang đọc