CÓ PHẢI ANH MUỐN HÔN EM KHÔNG?

Edit: Dánh 

Beta: Dâu

“Vậy thì anh cũng không được ôm em.” Cơthể Thích Nguyệt tức giận đến nỗi run rẩy, chỗ dựa vào ngực anh vừa nóng vừa mềm, cô cắn răng đẩy anh ra, “Anh buông em ra, chúng ta không thể ngủ chung.”

Đùi cô định dùng sức đá anh, lại bị anh dễ như trở bàn tay chặn lại.

“Anh thật sự sẽ không làm gì.” Tô Cận vẫn đang bảo đảm, “Nguyệt Nguyệt, chúng ta sau này sớm muộn cũng sẽ là vợ chồng với nhau, ngủ chung rất bình thường.”

Khi cô gái nhỏ lộn xộn, cọ xát giữa hai người không ngừng tăng, thân thể mềm mại của cô khiến anh tinh thần không yên.

Cúi đầu, Tô Cận giơ tay vỗ nhẹ lưng cô, “Anh thật sự sẽ không làm gì.”

Ngữ khí anh hơi ngừng, “Trừ khi em đồng ý.”

Nếu cô gái nhỏ đồng ý để anh chạm vào cô, 17 tuổi … cũng không sao.

Thích Nguyệt vì xấu hổ nên cả người đều trở nên nóng dần, “Anh không biết xấu hổ.”

Cô còn nhỏ như vậy, Tô Cận thế mà thật sự có loại ý nghĩ đó.

“Sao anh lại không biết xấu hổ như vậy chứ!” Thích Nguyệt nhịn không được dùng sức cào anh.

Tô Cận liếc mắt nhìn cánh tay bị cào ra vài vệt đỏ, anh xoay người, nằm ngửa trên giường, tay hơi dùng sức, để cô gái nhỏ dựa vào ngực anh.

Ôm lấy khuôn mặt cô, vẻ mặt Tô Cận bình tĩnh hỏi lại: “Anh muốn sau này em sẽ lấy anh.”

“Không lấy!” Thích Nguyệt gần như ngay lập tức nhỏ giọng quát.

Thấy thái độ cô kiên quyết như vậy, sắc mặt Tô Cận vẫn không khống chế được mà cứng đờ.

“Ừ.” Anh rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, chậm rãi vuốt tóc cô nói, “Nếu anh biết xấu hổ em vẫn không chịu lấy anh, thì vì sao anh phải biết xấu hổ?”

Thích Nguyệt trừng lớn hai mắt, cả khuôn mặt đều nghẹn đến mức đỏ bừng, một câu cũng không nói nên lời.

Thấy khuôn mặt cô gái nhỏ mang theo ủy khuất, trong lòng Tô Cận mềm nhũn, không trêu cô nữa.

“Giận sao?” Anh nhẹ giọng dỗ dành.

Thích Nguyệt quay mặt đi không nhìn anh, mím chặt môi, tiết lộ tâm tình tức giận bây giờ của cô. Cô càng nghĩ càng giận, nhịn không được mà ngước mắt trừng người đàn ông nằm dưới, “Vừa rồi anh nói anh tỏ tình?”

Tô Cận ngẩn ra, sắc mặt không được tự nhiên mà gật đầu, “Ừ, anh đang tỏ tình.”

“Em từ chối lời tỏ tình của anh.” Thích Nguyệt hừ nói, “Anh bây giờ lập tức rời khỏi phòng em.”

Thấy anh thờ ơ, Thích Nguyệt gấp đến mức đẩy anh, “Có phải anh đang giả ngu hay không? Bây giờ em từ chối lời tỏ tình của anh, chúng ta không phải yêu đương, anh không thể làm vậy với em.”

“Anh có thể rời khỏi phòng em.” Thần sắc Tô Cận không đổi nói“Nhưng bắt đầu từ ngày mai, anh muốn chính thức theo đuổi em.”

Thích Nguyệt đỏ mặt trừng anh, “Anh muốn làm gì em mặc kệ.”

Dù sao cô sẽ không chấp nhận sự theo đuổi của anh.

Tô Cận khẽ cười. “Trong lòng em nhất định đang nghĩ, sau này sẽ không chấp nhận sự theo đuổi của anh.”

“Sao anh lại biết?” Thích Nguyệt theo phản xạ kinh ngạc nói ra tiếng, nói xong cô liền cảm thấy hối hận.

Tô Cận ôm chặt cô, “Nguyệt Nguyệt, trước khi em đồng ý làm bạn gái của anh, anh có thể không ngủ chung với em, nhưng em phải đồng ý điều kiện của anh.”

“Dựa vào cái gì chứ?” Thích Nguyệt thật sự không nhịn được nói,“Vì sao em phải đồng ý điều kiện của anh? Cùng lắm thì em dọn ra ngoài ở trọ, sau này, sau này …”

Cô nhớ đến bản thân mình ở thủ đô không có nơi nương tựa, bây giờ cô làm gì cũng đều cần Tô Cận giúp đỡ, những lời nói quyết tuyệt tiếp theo liền cô đều nói không nên lời.

Tô Cận sờ đầu cô gái nhỏ, “Nguyệt Nguyệt, anh sẽ không ép em tiếp nhận anh, chỉ là muốn em phối hợp với sự theo đuổi của anh. Ví dụ như,”

Sắc mặt anh hơi ngừng, “… em không thể từ chối anh ôm em, hôn em.”

Mặt Thích Nguyệt đỏ lên, cắn răng nói: “Chúng ta cũng không phải đang yêu nhau, sao anh có thể ôm em hôn em? Anh chính là muốn chiếm tiện nghi của em.”

“Đây không phải chiếm tiện nghi của em. Thân thể tiếp xúc thân mật là con đường quan trọng trong việc gia tăng tình cảm nam nữ.” Sắc mặt Tô Cận nghiêm túc nói: “Đây cũng là phương pháp duy nhất để anh theo đuổi em.”

Thích Nguyệt không tin được mà nhìn anh, không tin được anh lại nói ra được những lời nói vô sỉ như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc