CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU

Edit: Cam



Lúc Nguyễn Tĩnh tới nhà của Triệu Khải Ngôn thì đã là chín giờ tối. Cô do dự tại chỗ mất hai giây rồi mới nhấn chuông cửa, kết quả là đợi hồi lâu cũng không có ai ra mở. Thành thực mà nói thì cô cũng cảm thấy hành vi của mình có chút kích động, chưa được người ta cho phép mà đã tới đây. Nguyễn Tĩnh đứng trước cánh cửa đóng chặt được một lúc thì bình tình trở lại, thế nên cô quyết định nên kịp thời đi về. 

Nguyễn Tĩnh vừa mới xoay người thì cửa thang máy ở cuối hành lang bỗng mở ra. Từ xa cô đã thấy Triệu Khải Ngôn đang từ bên trong bước tới. Khải Ngôn vốn đang cúi đầu nhíu mày dường như cảm nhận được cái gì đó, anh ngẩng đầu lên và trông thấy người đang đứng cách đó khoảng mười mét. Bước chân rõ ràng hơi khựng lại, anh hoàn toàn không dự đoán được cái người mà không lúc nào anh không nhớ đến lại xuất hiện ở chỗ này.

Mà ở bên này, Nguyễn Tĩnh nhất thời tiến thoái lưỡng nan. Cô vốn định bỏ về nhưng kết quả là đối phương đã xuất hiện. Nguyễn Tĩnh đấu tranh tư tưởng một lúc rồi cuối cùng đành lùi lại trước cửa phòng của Triệu Khải Ngôn và im lặng chờ đợi.

Khải Ngôn vốn đang đứng ở cửa thang máy lúc này mới chậm rãi đi tới, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng hình xinh đẹp tuyệt trần đang nghiêng người tựa vào cửa kia. Cô bao giờ cũng tùy tiện đứng một mình một chỗ không lệ thuộc vào bất cứ cái gì, vẻ mặt bao giờ cũng hờ hững thản nhiên…

Bắt gặp ánh mắt của người đang đến gần, Nguyễn Tĩnh nghiêng đầu bình thản đón nhận gương mặt anh tuấn của Triệu Khải Ngôn. Trên mặt anh nở một nụ cười dịu dàng ấm áp, “Sao em lại tới đây?”

“… Chị Triệu Lâm nói anh xảy ra sự cố, em gọi cho anh không được nên đến đây xem thế nào.”

Khải Ngôn khẽ chớp mắt, “Em gọi cho anh à?”

Nguyễn Tĩnh định lên tiếng trả lời nhưng cũng không muốn nói nhiều về chuyện này.

“Sorry, hôm trước di động của anh bị phá hỏng mà chưa có thời gian đi mua.”

“Ừm.”

Vẻ lãnh đạm của đối phương luôn khiến cho anh cảm thấy mình đang làm điều thừa thãi. Khải Ngôn thu hồi ánh mắt và mở cửa ra rồi đẩy cửa vào nhà. Cả ngày hôm nay anh luôn phải tiếp đãi mọi người nên trong mắt đã nhuốm màu mệt mỏi, thế nhưng khi đối mặt với Nguyễn Tĩnh thì cho dù cảm xúc có mất mát cỡ nào cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài. Anh luôn muốn ở bên cô nhiều hơn nữa, cho dù chỉ thêm một giây thôi cũng được. Khải Ngôn vươn tay kéo cô vào cửa, “Em đến thăm anh thế này anh rất vui.” Lời này là thật tình.

Người phía sau lắc đầu cười nói, “Người đến thăm anh chắc hẳn không ít, cũng chẳng kém gì em đâu.”

Triệu Khải Ngôn cởi chiếc áo gió khoác bên ngoài và treo lên móc rồi mới quay đầu lại, “Em biết mà, không giống nhau được.”

Nguyễn Tĩnh ngồi xuống sofa. Cô cúi đầu nhìn nhìn đầu ngón tay và thấp giọng tự nói,”Có gì khác nhau đâu chứ?”

Nguyễn Tĩnh cảm giác được bên cạnh sofa hơi lún xuống một chút. Khải Ngôn quỳ gối phải xuống, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Tay trái của anh lùa vào mái tóc đen của cô. Những tiếp xúc thế này anh đã mong muốn từ lâu rồi.

“Khác nhau ở chỗ… em là người anh muốn gặp nhất.” Những áp lực và mong muốn bị kìm nén bấy lâu trong đáy lòng dường như không thể khống chế được nữa, Khải Ngôn chậm rãi dịch chuyển bàn tay xuống cổ áo đang mở rộng của Nguyễn Tĩnh, đầu ngón tay vuốt ve lên cái cổ và vùng xương quai xanh duyên dáng kia…

“Khải Ngôn?” Nguyễn Tĩnh đưa tay giữ lại bàn tay kia, trên mặt hiện lên một chút kinh ngạc.

Người đàn ông đối diện khép đôi mắt lại và phát ra một tiếng thở dài trầm ngâm. Cô gái này cứ mãi như vậy phải không? Cô trêu chọc người ta, làm người ta khó nhẫn nhịn được, còn bản thân thì một chút cũng không động lòng.

Trong lòng Triệu Khải Ngôn dâng lên nỗi hậm hực uể oải. Thực tế là hai ngày nay anh luôn rơi vào trạng thái bồi hồi nóng ruột. Anh không hề muốn bởi vì chút “Việc nhỏ” này mà trở nên cáu kỉnh khó chịu. Nhưng cứ tưởng tượng đến việc cô ở bên một người đàn ông khác là anh không thể độ lượng thêm được nữa. Anh cũng biết mình rất giống một cậu bé mới biết yêu đang ghen tuông đố kỵ, quả thực khó mà chịu nổi. Nhưng mà, không chịu nổi thì thôi, anh cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì. Suy nghĩ trở nên phóng túng, những khó chịu tích tụ trong vài ngày qua đã phá tan ý chí, Khải Ngôn nghiêng người vươn tới. Khi một bên gáy bị môi anh chạm vào, Nguyễn Tĩnh đã dán chặt vào chỗ tựa lưng trên ghế sofa và không thể nhúc nhích được. Nhưng mà, căn cứ vào quan hệ trước mắt của hai người thì thân mật thế này cũng là hợp tình hợp lý thôi.

Thế nhưng, Triệu Khải Ngôn trước mặt lại có vẻ không giống như mọi khi. Hơi thở của anh mang theo một chút lạnh lẽo và quyết liệt không thể ngăn chặn nổi… Trong chốt lát, môi lưỡi của đối phương đã phủ lên bờ môi của Nguyễn Tĩnh. Anh dùng sức mút lấy môi cô, bàn tay trái đặt bên eo bắt đầu thăm dò vào bên trong vạt áo.

Tình hình thế này thì không thể tiếp tục thờ ơ được nữa. Nguyễn Tĩnh né tránh cánh tay ấm áp và bối rối dựng người dậy.

Cùng lúc ấy, đôi mắt đen sâu thăm thẳm bỗng nhướng lên như muốn nuốt trọn lấy cô!

Đây không phải là lần đầu tiên Nguyễn Tĩnh cảm nhận được lực công kích trên người Triệu Khải Ngôn, người đàn ông thuần thục và đầy mị lực này đúng là không an toàn chút nào.

Khải Ngôn lại đưa tay lên thăm dò. Đầu ngón tay của Nguyễn Tĩnh bắt đầu run run, cô chưa từng thấy một bàn tay nào nóng bỏng như thế. Nguyễn Tĩnh cũng không kháng cự. Cũng vì nhớ anh nên cô mới tới đây. Đúng vậy, cô cũng muốn anh, hơn nữa, hình như cô còn có chút ghen tỵ… Nguyễn Tĩnh kìm lòng không được vươn tay lên vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông trước mặt. Giờ phút này, những sợi tóc mai đen nhánh hơi hơi ẩm ướt tán loạn hai bên thái dương của anh lộ ra một vẻ gợi cảm không gì sánh kịp.

Trong mắt Triệu Khải Ngôn lập tức dấy lên một ngọn lửa mông lung. Anh không xác định được có phải mình đang hiểu sai ý của cô hay không. Nhưng mà, Triệu Khải Ngôn căn bản không thể kiềm chế hơn được nữa, anh rất muốn người con gái trước mặt này. Chỉ một cử chỉ mập mờ của Nguyễn Tĩnh cũng có thể làm cho anh lập tức sinh ra phản ứng.

Khi Triệu Khải Ngôn kéo cô lại gần và từ thắt lưng chậm rãi hôn lên qua một làn áo mỏng, hô hấp của Nguyễn Tĩnh đã trở nên hỗn loạn. Lúc này cô mới thấy sợ hãi, nhưng bàn tay đặt sau lưng đã chặn lại tất cả đường lùi.

Hai chân của Nguyễn Tĩnh đã nhũn ra, cô ngã ngồi trên sofa. Khải Ngôn ôm cô, môi anh tiếp tục mút mát dọc theo bờ ngực. Lần đầu tiên Triệu Khải Ngôn muốn lưu lại những dấu vết rõ ràng trên cơ thể của một người.

Khi lòng bàn tay ấm áp tiến vào trong lớp váy dài, Nguyễn Tĩnh hoảng sợ gọi, “Khải Ngôn…” Nhưng mà cục diện vốn đã nghiêng về một bên, cô có muốn làm gì lúc này cũng đều phí công vô ích.

Nguyễn Tĩnh có thể thỏa mãn được hết thảy mọi mong muốn của Triệu Khải Ngôn. Anh khát khao chiếm giữ cô, anh rất muốn cô, giờ phút này anh đã chờ đợi từ lâu lắm rồi…

Khi cơ thể bị kéo xuống phía dưới, khi đôi chân thon dài bị gác bên hông, khi dục vọng vốn đã không kiên nhẫn chậm rãi tiến vào, toàn thân Nguyễn Tĩnh lập tức co rút. Cô đau đến nỗi hít một hơi khí lạnh. Còn Khải Ngôn thì cứng người lại, anh không dám tiếp tục cử động nữa. Vài giây này quả thực hết sức khó chịu.

Triệu Khải Ngôn tuy không ám ảnh về chuyện trinh tiết nhưng việc người đầu tiên của Nguyễn Tĩnh là anh cũng đủ làm cho anh mê muội. Khải Ngôn run rẩy rút ra. Anh ôm chặt lấy người đang nằm bên dưới, mồ hôi của cả hai hòa lẫn vào nhau, nhịp đập con tim càng thêm mãnh liệt…

Khoảng hơn bảy giờ sáng hôm sau thì Triệu Khải Ngôn từ trong mộng tỉnh dậy. Anh khẽ nghiêng đầu. Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu lên một tấm lưng khác đang nằm trên giường, mà lúc này, người bị ánh nắng rực rỡ chiếu vào vẫn còn đang say ngủ. Khải Ngôn có chút ngẩn ngơ, cảnh tượng lúc này hệt như trong giấc mơ mà anh thường mơ thấy, sáng sớm tỉnh dậy lại có người yêu dấu nằm bên cạnh. Triệu Khải Ngôn biết giờ khắc này không phải là mộng.

Khải Ngôn hết sức cẩn thận dịch người tới gần Nguyễn Tĩnh rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô. Khi tấm lưng mịn màng ấy dán lên ngực mình, trái tim anh lại một lần nữa loạn nhịp. Khải Ngôn nhịn không được hít hà mùi hương thơm ngát từ người cô tản ra. Đó là mùi hương xà phòng trong phòng tắm của anh nhưng lại có chút khác biệt và rất hấp dẫn lòng người. Anh hôn lên mái tóc ngắn ngủn cùng cái cổ mịn màng rồi vuốt ve lưu luyến không muốn rời đi. Như đứa trẻ làm nũng, anh thử cọ má của mình vào hai gò má của cô. Tựa như đã nghiện những cử chỉ thân mật thế này rồi, Triệu Khải Ngôn biết về sau có muốn từ bỏ cũng sẽ rất khó…

Bình luận

Truyện đang đọc