CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU

Edit: Cam



Chuyến đi tới Thượng Hải vốn nằm trong kế hoạch từ trước, chẳng qua lúc đó Nguyễn Tĩnh đang rất bận rộn nên đã quên mất chuyện này. Vì vậy mà sáng sớm ngày hôm đó, khi Khải Ngôn tới đón thì cô có hơi kinh ngạc, sau đó mới vội vàng đi thay quần áo, cầm theo điện thoại di động và ba lô… Khải Ngôn không khỏi lắc đầu, “Anh chắc chắn ngày hôm qua đã nhắc em rồi mà?”

“Xin lỗi anh, lúc anh nói chuyện, em đang… đi vào cõi tiên rồi.”

Triệu Khải Ngôn có vẻ bị tổn thương, “Xem ra mị lực của anh vẫn không đủ rồi.”

Hẳn là quá đủ ý chứ! Nguyễn Tĩnh thầm nghĩ, trước đây hiếm khi thấy anh mặc trang phục màu trắng thế này, từ người anh toát ra vẻ vừa trầm tĩnh vừa cao quý và đặc biệt có khí chất, làm cho không ít người phải chú ý ngoái đầu lại nhìn. Vị này quả thực tài mạo song toàn, hệt như cái rốn của vũ trụ vậy, cô phải tâm bình khí hòa mà thừa nhận sự thật này thôi.

Qua buổi trưa, hai người đã ngồi trong khán phòng của sân tennis rộng lớn và xem trận đấu mở màn của tay vợt người Thụy Sĩ Roger Federer. Bỗng có người từ phía sau đi lên và vỗ nhẹ vào vai của Triệu Khải Ngôn, là một người đàn ông trung niên có sắc mặt hồng hào. Khải Ngôn đứng dậy bắt tay với người đó.

“Đã lâu không gặp, không ngờ cậu lại có mặt ở đây!”

“Cũng phải hai năm rồi đấy nhỉ?”

Đối phương nhịn không được chế nhạo, “Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây thế?”

Triệu Khải Ngôn cười nói, “Tôi đưa bạn gái tới xem thi đấu.”

“Ồ?” Người đàn ông rõ ràng có chút kinh ngạc và nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tĩnh đang ngồi bên cạnh. Nguyễn Tĩnh đã lễ phép lên tiếng chào hỏi trước.

“À, vậy đi, không quấy rầy hai người hẹn hò nữa. Con tôi đang ngồi đằng sau, đợt lát nữa nếu không vội trở về thành phố N thì cùng ăn bữa cơm nhé!”

“Được ạ!”

Đợi Khải Ngôn vào lại chỗ ngồi, Nguyễn Tĩnh lập tức ghé sát vào anh mà hỏi, “Anh ta là ai vậy? Sao em cứ thấy quen quen.”

“Huấn luyện viên tennis quốc gia đấy, giờ anh ấy nghỉ rồi.”

“Ồ!”

“Ồ cái gì?” Khải Ngôn xoay đầu cô lại, “Xem thi đấu đi!”

Nguyễn Tĩnh nở nụ cười thấu hiểu. Cô nhìn Triệu Khải Ngôn rồi đột nhiên phát hiện ra một đặc điểm vô cùng vô cùng trọng yếu về người đàn ông lão luyện khoáng đạt này.

Tối hôm đó Nguyễn Tĩnh vẫn cùng Khải Ngôn đi gặp vị huấn luyện viên đã giải nghệ kia và còn ăn cơm với người đó. Chỉ có điều là trong lúc người ta cùng Khải Ngôn nói chuyện phiếm thì cô chỉ có thể trò chuyện với đứa con lên mười của anh ta về các bộ phim hoạt hình.

Trên đường trở về, trái ngược với sự im lặng mọi khi, người lái xe bên cạnh lại hỏi cô thấy bữa tối hôm nay thế nào?

“Rất ngon!”

“Vậy anh được đền đáp gì đây?”

Nguyễn Tĩnh trừng mắt. Cái này gọi là… “Thấy bở đào mãi” hay là “Ỷ thế hiếp người” nhỉ?

“Anh muốn gì?”

Con người đức độ nào đó liền suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Như vậy đi, em ở cùng anh một đêm nhé!”

Đúng là… Kẻ cướp! Nguyễn Tĩnh cuối cùng cũng xác định bản tính của Triệu Khải Ngôn này quả thực vô cùng cuồng vọng kiêu ngạo.

Trương Hải Lâm lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Tĩnh là ở trận đấu bóng rổ khi đó. Tuy chưa đến mức nhất kiến chung tình nhưng cậu ta quả thực đã bị dáng vẻ cao ráo mảnh mai và trong trẻo cùng khí chất lạnh lùng của đối phương hấp dẫn.

Khi Trương Hải Lâm đứng trước khu nhà tập thể màu đỏ dành cho giáo viên thì quả thực anh chàng cũng có chút do dự, thế nhưng dù sao cũng đã hạ quyết tâm rồi, hơn nữa còn mạnh miệng thề thốt trước đám bạn cùng phòng nào là “Không thành công cũng thành nhân”, giờ nếu lâm trận bỏ chạy thì nhất định sẽ khó giữ được mặt mũi, đương nhiên là sẽ càng có lỗi với bản thân. Trong đầu cậu ta thầm tính toán: Cho dù cô ấy có là giáo viên hay nhân viên công chức thì cùng lắm cũng chỉ hơn mình ba đến năm tuổi, nếu cô không làm việc ở trường này thì dù tình cảm giữa hai người có phát triển thành tình yêu cũng chỉ là tình yêu chị em mà thôi, chuyện này quá sức bình thường, chỉ có một chút không may là cô ấy lại là giáo viên trong trường đại học của cậu…

Trương Hải Lâm nghiêm túc trấn an tư tưởng rồi lại hít sâu thêm một lần nữa và thẳng thừng gạt bỏ những kiêng kị về “Tình thầy trò” này. Cậu ta tiếp tục nhịp nhàng sải bước, trên tay là địa chỉ cụ thể của khu tập thể mà cậu đã phải trăm cay nghìn đắng mới tra ra được.

Điều mà cậu trăm triệu lần không ngờ được là sau khi cố gắng lấy hết dũng khí để gõ cửa, người ra mở cửa cho cậu lại là một người đàn ông. Hải Lâm sửng sốt một chút. Cậu tự nhận dáng vẻ của bản thân cũng có thể nói là xuất chúng, thế nhưng người đàn ông anh tuấn khí thế đầy người này vẫn khiến người ta không khỏi cảm thấy thua kém. Ánh mắt thuần khiết mà sắc bén của đối phương đang tỏ ý hỏi lý do cậu gõ cửa là gì.

“Tôi tìm… Nguyễn Tĩnh.”

“Cô ấy không có nhà. Cậu có việc gì không?”

“Tôi… Khi nào cô ấy về?” Cậu hy vọng biểu hiện của mình có thể coi là bình tĩnh.

Người kia nở nụ cười nho nhã lễ độ, “Khoảng nửa tiếng nữa. Cậu muốn gặp cô ấy thì có thể chờ một chút hoặc là để ngày mai.”

“Tôi sẽ chờ.” Không biết vì sao lại lộ ra sự non nớt của bản thân ở trước mặt người này, Hải Lâm không khỏi có chút tức giận.

Đối phương ra hiệu mời cậu vào và nói một câu, “Cứ tự nhiên!” Trương Hải Lâm cẩn thận ngồi xuống rồi nhìn người kia không nhanh không chậm bước đi và thong thả tiếp tục cuộc nói chuyện qua điện thoại. Đàn ông ở tuổi này có thể khiến người ta cực kỳ sùng bái hoặc là vô cùng… ghen tỵ.

“Tôi thích cô ấy!”

Anh đã nói chuyện điện thoại xong, khi nghe thấy câu ấy, anh liền liếc mắt nhìn về phía Trương Hải Lâm. Hải Lâm không hiểu vẻ mặt bình tĩnh của đối phương là có ý gì, anh ta từ chối cho ý kiến sao?

“Tôi thích Nguyễn Tĩnh!”

“Ờ, tôi là bạn trai của cô ấy.”

Hải Lâm chính thức sụp đổ.

Sau đó rất lâu, Hải Lâm bị đám bạn cùng phòng kéo tới xem buổi diễn thuyết hấp dẫn đầu bảng trên diễn đàn của trường học. Cũng bởi vậy mà cậu rốt cuộc đã nhận ra người đó là ai. Cậu vẫn cảm thấy người đàn ông đó rất quen mặt, thì ra anh ta chính là vị trợ giảng nổi danh một thời đã đến trường diễn thuyết lần trước… Hải Lâm hoàn toàn sụp đổ. Cậu vốn còn tưởng mình bị đánh bại dưới tay một nghiên cứu sinh cùng lắm là của Đại học Giao thông hoặc Đại học Chiết Giang gì đó, ít nhất cậu còn cảm thấy với tài năng và trình độ của mình thì tương lai vẫn có thể vượt qua được “Tình địch”, chẳng ngờ người ta đã có hai bằng thạc sĩ ở Đại học Cambridge, lại còn là cựu sinh viên của Đại học Bắc Kinh nữa chứ!

Một trận chiến không khói thuốc súng cứ như vậy mà kết thúc trong khi nữ diễn viên chính vẫn chưa hề biết gì.

Cuộc sống của Nguyễn Tĩnh vẫn ngày ngày diễn ra trong yên bình vui vẻ.

Hôm nay, khi đi qua sân tennis bên cạnh tòa cao ốc của Học viện Nghệ thuật, Nguyễn Tĩnh lại thấy Nguyễn Nhàn đã lâu không gặp đang chơi bóng với mấy thầy cô giáo. Cô liền đi tới đó và ngồi xuống theo dõi trận đấu, thỉnh thoảng hô lên mấy tiếng cổ vũ chị gái.

Thành thực mà nói thì trình độ của Nguyễn Nhàn cũng không được tốt cho lắm, phát bóng quá cao, đường bóng hỗn loạn, người đánh cặp với chị ấy cũng không thể nói là phối hợp ăn ý, may mà trình độ của đối thủ cũng bình thường. Hai bên thi đấu rất hăng say nhưng cơ bản đều là chạy ngược chạy xuôi đi nhặt bóng. Từ đầu đến cuối trận đấu này có lẽ đã quán triệt một mục đích “Mục tiêu của chúng ta là làm cho đối phương phải nhặt bóng”.

Nhóm của Nguyễn Nhàn vừa đi ra thì một nhóm khác đã vào sân, trình độ rõ ràng nổi bật hơn hẳn.

“A Tĩnh có muốn vào đánh một ván không?” Trong bốn người vừa đi ra và ngồi thẳng đơ xuống bãi cỏ bên cạnh cô có một thầy giáo vừa thở hồng hộc vừa hỏi Nguyễn Tĩnh.

Cô lắc lắc đầu, không có hứng thú gì cả!

“Chỉ đánh chơi thôi mà, không quan hệ thắng thua đâu, chỉ như chạy bộ thôi!”

Nguyễn Nhàn hứ một tiếng, “Lão Tần, thầy có ý gì thế?”

“Không không!” Vị thầy giáo cường tráng vội vàng cười nói, “Chỉ có tôi chạy bộ, còn cô thì vẫn là chơi bóng.”

Nguyễn Nhàn quát một tiếng “Cút!” rồi quay đầu hỏi A Tĩnh, “Bình thường chẳng phải em rất thích trò này sao, sao giờ lại thiếu nhiệt tình thế?”

“Em ngại đổ mồ hôi.” Cũng không thể nói với chị ấy rằng từ sau khi chơi bóng với Triệu Khải Ngôn thì mỗi lần đấu với người có trình độ thấp hơn mình cô đều cảm thấy tẻ nhạt vô vị được.

Một thày giáo khác vừa nghe nói thế liền không khỏi liên tục lắc đầu, “Các cô gái trẻ sợ nhất là đổ mồ hôi. A Tĩnh à, vẫn nên vận động một chút, chờ đến lúc cô bằng tuổi tôi sẽ biết sinh mệnh phụ thuộc vào việc vận động đấy.”

“Xin lĩnh giáo ạ!” Nguyễn Tĩnh mỉm cười. Lúc này, trận đấu trên sân đã đến hồi gay cấn, lối đánh phối hợp vốn luôn bừng bừng khí thế như thế, cái câu “Nam nữ phối hợp kiếm sống không mệt” quả thực cũng có đạo lý của nó.

Nguyễn Nhàn vừa nhìn vừa thổ khí như lan*, “Kim Hiểu Dao này cũng thật thiếu đạo đức, cứ sống chết đòi hợp tác với lão Trần, hại vợ chồng nhà người ta trở thành kẻ địch với nhau kìa!”

(* Thổ khí như lan: Câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc” (吐气如兰, 奉身如玉): Hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người.)

“Trình độ đánh bóng của cô ấy rất được đấy chứ! Kỹ thuật của lão Trần không bằng được bà xã, hai bên bù cho nhau thì trận đấu mới hào hứng chứ.”

“Chứ cái đầu nhà anh! Nào là cô ấy đánh bóng rất tốt, nào là cô ấy vụt bóng mạnh kinh người, nào là cô ấy làm gì cũng tốt lắm!” Tam Tam trề môi.

Lão Tần bị mắng cũng chỉ cười dài, “Tam Tam này, không phải cô và cô ấy lén lút phát sinh hiềm khích với nhau đấy chứ?”

“Tôi với cô ta cùng sinh đứa nhỏ* lúc nào?”

(*Hiềm khích (嫌隙) và Đứa nhỏ (孩子) phát âm tương tự nhau.)

Mấy người thấy Nguyễn Nhàn có vẻ thực sự bị chạm nọc nên cũng không nói gì nữa. Tính tình của Nguyễn Nhàn luôn ngay thẳng thành thật có gì nói nấy, ngày thường mọi người cũng rất thích tính cách này của chị ấy, thế nhưng mỗi khi chị ấy thực sự nổi giận thì người nào cũng phải sợ.

Nguyễn Tĩnh ngồi bên cạnh nhìn chị gái một cái rồi nói, “Chị, chị cho em mượn vợt nào, em tới đó đánh một chút.”

Bà xã của lão Trần được thay ra, trận đấu lại tiếp tục. Đại khái hai bên đánh khoảng 40 phút, tỷ số cuối cùng là 6-4. Câu đầu tiên Nguyễn Tĩnh nói với chị gái mình là, “Vợt của chị có vấn đề rồi, đã cũ và không dính bóng.”

Đây là câu phát biểu cảm tưởng sau khi giành được thắng lợi của một vị đem tỷ số trận đấu đang từ 2-3 biến thành 6-4 nói với bốn người còn lại.

Bình luận

Truyện đang đọc