CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU

Edit: Cam



Chiếc xe thể thao màu đen của Triệu Khải Ngôn vừa dừng trước cửa quán cà phê thì Nguyễn Tĩnh từ trong quán đi ra. Anh lập tức đẩy cửa xe rồi bước xuống. Khi tới gần cô, anh bước chậm lại, “Em phải đi rồi à?”

Nguyễn Tĩnh quay đầu lại nhìn, “Chào anh!” Chào xong, cô đảo bước chân đi tới trước mặt Triệu Khải Ngôn, “Em còn tưởng hôm nay vẫn không gặp được anh chứ.”

“Sao em không gọi điện cho tôi?”

“Em không có thói quen để người khác phải chờ đợi.” Nguyễn Tĩnh mỉm cười.

Khải Ngôn vốn muốn nói tôi không ngại chờ cô nhưng nghĩ lại thì lời này có vẻ ám muội nên anh chỉ nhẹ giọng mở miệng, “Đã gặp rồi thì vào trong ngồi chút đi!”

“Không được!” Nguyễn Tĩnh xua tay, “Tôi tranh thủ đi ra ngoài đấy. Khoảng 10 phút nữa Trần Phàm có lẽ sẽ tới văn phòng yêu cầu em trình bày chương trình triển lãm.”

Khải Ngôn vừa cười vừa lắc đầu, “Thực không nên giới thiệu việc này cho em.”

“No! Cảm tạ ngài!” Nguyễn Tĩnh cười mờ ám, “Tiểu nữ làm việc rất vui vẻ!” Hiếm có việc nào lại khiến cô cảm thấy hưng phấn bừng bừng thế này.

“Nếu nói vậy thì chẳng phải tôi xứng đáng nhận được một phần thù lao vì có con mắt nhìn người hay sao?”

Nguyễn Tĩnh trầm ngâm, “Em còn chưa nhận được tháng lương đầu tiên.”

Khải Ngôn cười cười, “Không sao, tôi sẽ đợi!”

Nguyễn Tĩnh biết đối phương hay nói đùa. Nhớ đến chuyện quan trọng, cô cúi đầy lấy từ trong túi ra một tấm vé rồi đưa cho anh.

“Triển lãm tranh cát diễn ra vào chiều thứ sáu. Anh có hứng thú đến xem không?”

“Nếu có thời gian tôi sẽ tới.” Triệu Khải Ngôn đưa tay cầm lấy cái vé. Khi đầu ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau, Triệu Khải Ngôn cảm giác được đầu ngón tay của mình run lên một chút giống như bị điện giật.

“Nếu anh tới thì em nhất định sẽ đứng chờ ở cửa.” Nguyễn Tĩnh nhìn đồng hồ, thấy không thể lưu lại được nữa, cô đang muốn chào tạm biệt thì đối phương lại đưa tay giữ cô lại. Tay kia của anh nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc dài ngang vai của cô rồi vén mấy sợi còn vương trên má ra sau tai, trong đôi mắt thâm thúy ánh lên vẻ dịu dàng rất khó phát hiện. Khi Nguyễn Tĩnh bắt đầu chú ý đến động tác của anh thì Khải Ngôn đã lui ra không để lại chút dấu vết.

“Trên tóc có mảnh giấy.”

Nguyễn Tĩnh nhìn mảnh giấy nhỏ trăng trắng trong lòng bàn tay anh, “A, cảm ơn anh!” Cô vô thức vuốt vuốt phần tóc bên tai mình.

“Muốn tôi đưa em đi không?”

Được Triệu Khải Ngôn nhắc nhở, Nguyễn Tĩnh thầm kêu không hay rồi. Không nán lại thêm nữa, cô vẫy vẫy tay với người đối diện rồi chạy vút đi.

Khải Ngôn nhìn theo bóng dáng của Nguyễn Tĩnh đang chạy xa dần thì không khỏi bật cười bất lực. Những rung động bí ẩn này luôn xuất hiện không đúng thời điểm, hiện tại anh mới biết khả năng tự chủ của mình lại không thể chịu nổi được một đòn như thế, chỉ cần chạm vào cô là mọi ý chí của anh sẽ dễ dàng bị đánh nát. Một Triệu Khải Ngôn kinh nghiệm có thừa trước mọi tình huống lại trở nên sa sút đến độ phải dùng tới những hành động nhỏ bé tầm thường để an ủi chính mình.

Trong khoảng thời gian quay lại thành phố N, Nguyễn Tĩnh vẫn không tham dự vào bất kỳ hoạt động nào liên quan đến các trường học của gia đình họ Nguyễn. Thứ nhất, cô không có danh phận gì nên có tham gia cũng chẳng biết làm sao, thứ hai, cô quả thực không muốn va chạm với “Xí nghiệp” của gia đình, loại quan hệ bám váy này khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Lúc này, sở dĩ cô có mặt ở đây cũng hoàn toàn là vì bị Nguyễn Nhàn lấy ảnh bán nude của cô ra đe dọa, không đi thì sẽ thế này thế này, thật vô cùng hạ lưu, Nguyễn Tính liên tục nghiến răng nghiến lợi và không khỏi hối hận vì sao lúc trước cô lại sinh ra thói quen đi ngủ mà không mặc đồ.

Tại hội nghị thông báo tuyển sinh Đại học, cùng Tưởng Nghiêm đi vào, Nguyễn Tĩnh lần đầu tham dự cuộc họp nội bộ của trường.

Tuy bị đẩy vào cuộc họp này nhưng từ trước tới nay Nguyễn Tĩnh luôn có thái độ làm việc hết sức ôn hòa và thẳng thắn bộc trực. Cho dù im lặng trong suốt buổi họp nhưng thái độ chăm chú vẫn giúp cô thuận lợi vượt qua cửa ải. Tan họp vào lúc hơn mười hai giờ trưa, cô định thu dọn một chút rồi quay về phòng tranh thì người ngồi bên cạnh – Tưởng Nghiêm, đăm chiêu nhìn cô một lúc và đột nhiên hỏi, “Nếu cô không vội thì cùng đi ăn cơm trưa nhé?”

Nguyễn Tĩnh dừng tay lại, hai giây sau, cô quay đầu cười nói, “Tôi có việc rồi, xin lỗi, để lần sau nhé!”

Đây là lần đầu tiên cô từ chối lời mời của Tưởng Nghiêm, cũng là lần đầu tiên Tưởng Nghiêm lên tiếng mời cô. Anh nhất định cho rằng cô không biết suy xét. Ra khỏi phòng họp, Nguyễn Tĩnh bất giác thở dài, cô không muốn hai người phải lâm vào cảnh khó xử. Thoạt nhìn thì Tưởng Nghiêm rõ ràng không muốn ăn cơm với cô, ngay cả lúc ở nhà cũng còn như thế, huống chi lúc này chỉ có hai người, hơn nữa cô quả thực có việc.

So với giai đoạn chuẩn bị vô cùng bận rộn thì vào ngày diễn ra triển lãm tranh cát, Nguyễn Tĩnh trái lại lại nhàn rỗi hơn hẳn. Hiện tại cô chỉ cần quan tâm một chút tới các vị khách cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ. Dẫn mấy thương nhân đi vào phòng bên phải xong, vừa ra đến hành lang triển lãm, Nguyễn Tĩnh thấy ngay Triệu Khải Ngôn đang đứng trước bức tranh mặt trời lặn. Muốn bỏ qua người này cũng khó, có một số người dù không cố ý cũng khiến người khác phải chăm chú nhìn theo, Triệu Khải Ngôn đúng thuộc kiểu người này, tuy rằng mãi về sau Nguyễn Tĩnh mới phát hiện ra.

Cô đi đến bên cạnh cái người có dáng vẻ anh tuấn kia, “Anh đến khi nào vậy?”

Triệu Khải Ngôn xoay người lại. Khi thấy Nguyễn Tĩnh, anh bất giác nở nụ cười, “Được một lúc rồi. Em bận không?”

“Không bận.”

“Nếu vậy thì đi theo tôi một chút nhé?”

Nguyễn Tĩnh vui vẻ đồng ý.

“Xem ra triển lãm tranh rất thành công, em có thể đề nghị ông chủ tăng lương rồi đấy!” Khải Ngôn nhận thấy lượng người đến xem tranh trong phòng triển lãm cũng không nhỏ.

“Đúng là tâm ý tương thông, em cũng đang nghĩ thế đấy!”

Triệu Khải Ngôn cười cười. Anh dừng chân trước một bức tranh chân dung, “Mức độ chân thật của tranh cát cũng không hề thua kém tranh sơn dầu nhỉ.”

Nguyễn Tĩnh gật đầu đồng tình, “Nghệ thuật của Trung Quốc rất uyên thâm, còn nhiều thứ khiến người ta cảm thấy vô cùng thần kỳ.”

Khải Ngôn nghiêng đầu nhìn Nguyễn Tĩnh rồi bỗng nhiên nói, “Tôi đã đặt trước một bức rồi.”

Không cảm thấy bất ngờ, Nguyễn Tĩnh biết ngay anh muốn nói đến bức tranh nào, “Tác phẩm của vị đại sư đó cũng không tồi, rất đáng để bỏ ra một món tiền lớn.”

Khải Ngôn khẽ nhếch khóe môi nhưng không nói gì, anh lại quay đầu tiếp tục thưởng thức tác phẩm.

“Tối nay có tiệc chúc mừng, anh có tham gia không?”

“Trần Phàm đã nói với tôi rồi, có vẻ không đi không được.” Khải Ngôn nhìn cô một cái, “Em có đi không?”

Nguyễn Tĩnh làm vẻ đau khổ, “Không đi tuyệt đối không được! Ông chủ Trần muốn em đi bưng rượu.”

“A, vậy vất vả cho em rồi!”

Đôi khi ngẫm lại, Nguyễn Tĩnh thấy con người Triệu Khải Ngôn này quả thực chẳng biết thông cảm là gì.

Tại buổi tiệc chúc mừng, Nguyễn Tĩnh thực sự trở thành một người bồi bàn bưng bê phục vụ. Trái lại, Triệu Khải Ngôn lại liên tục cùng mấy người quen nói chuyện phiếm. Nguyễn Tĩnh cảm thấy Triệu Khải Ngôn uống rượu rất tao nhã nhưng lại không hề dừng lại. Cô vốn muốn tới đó nhắc nhở anh nhưng bảo một người phục vụ như cô đi tới bên cạnh mấy vị thương nhân mặc đồ tây đi giày da và nói với cái người thoạt nhìn tài trí hơn người là “Này, uống ít thôi!” thì quả thực chẳng ra làm sao.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Nguyễn Tĩnh thay quần áo xong và bước ra từ phòng thay đồ thì Trần  Phàm gọi cô lại, “Giám sát Nguyễn, em giúp anh đưa chi phiếu này cho Khải Ngôn nhé?”

“Khách sáo rồi! Ông chủ Trần, sao anh không trực tiếp đưa cho anh ấy?”

Điện thoại của Trần Phàm đổ chuông, “Thấy không, anh bận quá!” Nói xong, anh ta tiếp điện thoại rồi người cũng đi luôn.Đi được hai bước, Trần Phàm không quên quay đầu lại nhắc nhở, “Nửa giờ trước Khải Ngôn đi rồi, có lẽ hiện giờ cậu ấy đang ở quán đấy.”

Nguyễn Tĩnh lần thứ hai trở thành tạp vụ. Cô lái xe đi tới quán cà phê. Nhìn một vòng mà không thấy người đâu, cô hỏi phục vụ thì được biết Triệu tiên sinh có lẽ đang ở trong phòng nghỉ ngơi cho tỉnh rượu. Nguyễn Tĩnh không khỏi thở dài, cho dù tửu lượng có cao thì người ta cũng không thể nâng cốc như uống nước lã được. Nguyễn Tĩnh đẩy cửa đi vào liền thấy Triệu Khải Ngôn đang ngồi trên sàn nhà, lưng dựa vào mép giường, tay phải cầm một cái khăn lông ướt phủ lên mặt.

Như thể có linh cảm, Triệu Khải Ngôn lập tức ngẩng đầu lên. Khi thấy người vừa tới, anh tỏ ra có chút kinh ngạc.

“Không ngờ tửu lượng lại tốt vậy đấy!”

Khải Ngôn khẽ nhếch khóe miệng, “Sao em tới đây?”

“Đưa tiền ạ.” Nguyễn Tĩnh bước tới và đưa tờ chi phiếu cho anh.

Triệu Khải Ngôn chỉ nhìn thoáng qua. Nguyễn Tĩnh thấy dáng vẻ lười biếng của anh thì đặt tờ chi phiếu lên trên giường rồi thuận tiện đặt mông ngồi xuống, “Lúc trước thấy anh uống rượu không ngừng ở quán, em còn tưởng anh đã say sưa đến mê man bất tỉnh rồi. Xem ra đã coi nhẹ tửu lượng của anh.”

“Tửu lượng cao cũng chẳng phải chuyện tốt.” Anh co chân lại rồi vắt tay phải lên, đầu hơi ngả về phía sau, những giọt nước trong vắt trên mặt dọc theo xương gò má từ từ chảy xuống, trôi qua xương quai xanh, lăn xuống vòm ngực gợi cảm rồi cuối cùng đi đâu không biết.

Nguyễn Tĩnh đón lấy chiếc khăn trên tay anh rồi bất giác giúp anh lau đi những giọt nước còn đọng lại trên mặt.

Triệu Khải Ngôn bỗng mở mắt ra, anh thấy Nguyễn Tĩnh đã gần sát trong gang tấc, sau đó lại cảm nhận được nhiệt độ cơ thể riêng có của cô xuyên qua lớp khăn đang lau trên mí mắt, trên môi mình… Hơi ấm này lại giống như ngọn lửa thiêu đốt làn da anh, có lẽ còn vào sâu trong một tầng máu. Khải Ngôn cố sức nhắm mắt lại. Anh không biết cảm giác mê man này là do rượu hay vì nguyên nhân nào khác, nhưng mà hai chai whisky còn chưa đủ để khiến tâm trí của anh trở nên mơ hồ…

Khải Ngôn chậm chạp kéo tay cô xuống. Rượu luôn là một cái cớ không thể tốt hơn phải không?  Nó có thể biến mọi hành vi mất đi lý trí được coi như vô ý thức, làm càn cũng có thể được tha thứ, vậy thì, hiện tại anh cũng có thể thử làm càn một chút được không…

Qua một hồi lâu, Khải Ngôn nghe thấy giọng nói của chính mình, “Nguyễn Tĩnh, em ra ngoài với tôi một chút nhé!”

Đây là lần thứ hai trong ngày anh đưa ra yêu cầu này, nhưng tâm tình của anh trong hai lần lại khác nhau một trời một vực. Triệu Khải Ngôn không thể không bội phục khả năng kiềm chế của bản thân.

Nguyễn Tĩnh trừng mắt nhìn, “Anh chắc chứ?” Vào lúc này còn muốn ra ngoài đi dạo sao?

“Em lại đây, đỡ tôi dậy với!” Khải Ngôn vươn tay ra rồi nói một câu như vậy.

Cảm giác được hơi ấm trong lòng bàn tay anh truyền đến tay mình, Nguyễn Tĩnh không khỏi có chút kinh ngạc. Nhìn người đàn ông đầy vẻ thành thục trước mặt, cô cảm thấy bản thân thực ra không có hiểu biết nhiều về anh, phần lớn thời gian cô cảm thấy Triệu Khải Ngôn có vẻ rất thâm sâu trầm tĩnh, nhưng đôi khi anh lại có vẻ… không thể nói rõ thành lời.

“Em không đi được à?” Khải Ngôn hối thúc cô một tiếng.

“À, đi thôi!” Nguyễn Tĩnh để ý thấy bàn tay của Triệu Khải Ngôn đang lôi kéo tay mình. Cô vừa định mở miệng thì anh đã buông tay cô ra. Nguyễn Tĩnh mơ hồ cảm thấy Triệu Khải Ngôn dường như đang muốn kiểm tra giới hạn nào đó của cô vậy.

“Em không ngại theo tôi đến một nơi chứ.” Anh không có ý hỏi.

Quán bar mở lúc nửa đêm, đó là nơi Triệu Khải Ngôn đưa cô tới. Nói thực thì Triệu Khải Ngôn còn rất nhiều khía cạnh mà Nguyễn Tĩnh chưa từng nhìn thấy, anh biết rõ về lĩnh vực chơi bời giải trí hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô. Lúc Triệu Khải Ngôn bước vào quán bar còn có người tiến tới bắt chuyện, dễ thấy anh là kiểu người rất quen thuộc với những chốn gió trăng thế này. Hai người tiến tới phía trước quầy bar rồi ngồi xuống, Khải Ngôn giúp cô gọi một ly rượu trái cây, còn mình thì dùng một ly whisky ướp đá.

Trên sân khấu rực rỡ sắc màu nằm giữa quán bar có một cô ca sĩ đang say sưa biểu diễn. Tại sàn nhảy có không ít người đang lắc lư loạn xạ theo điệu nhạc du dương, đây đều là những nam thanh nữ tú bình thường đều ăn mặc chỉnh tề ra vào khắp nơi nhưng lúc này đều đã gỡ bỏ mặt nạ mà ra sức phóng túng. Đang lúc Nguyễn Tĩnh cảm thấy do dự không biết có phải cô không thích hợp với nơi này hay không thì Khải Ngôn đã mỉm cười nhìn cô, trong nụ cười có chứa vẻ trấn an nhã nhặn.

“Ha, Khải Ngôn, đã lâu không tới nhỉ?” Người vừa tới ăn mặc theo kiểu của nhóm nhạc The Beatles, đầu đầm đìa mồ hôi, trên tay cầm một cây đàn guitar, có lẽ anh ta là một nhạc công vừa từ trên sân khấu xuống.

Triệu Khải Ngôn nhìn người mới tới rồi cười nói, “Gần đây cậu đi diễn rất nhiều phải không?”

Người vừa tới liền vò đầu, “Ba buổi, thực con mẹ nó không phải là người!”

Triệu Khải Ngôn cười cười, “Nếu sợ mệt thì đừng liều mạng như vậy.”

“À, là tớ không thể trốn được. Đúng rồi, KK đã chờ cậu một tuần rồi đấy. Cô ấy nói nếu cậu không đến thì cô ấy sẽ không hát. Cậu là linh hồn của đội, cho dù có bận mấy thì cũng bớt chút thời gian đến tham gia một buổi để cổ vũ tinh thần cho anh em chứ.” Mấy năm trước Triệu Khải Ngôn đã theo chân bọn họ cùng nhau chơi nhạc, anh chịu trách nhiệm phần sáng tác, thỉnh thoảng cũng có hát một vài bài. Người này rất hứng thú với phong thái của Triệu Khải Ngôn, sắc sảo mà kiên nghị.

Anh ta nghiêng đầu nhìn về phía Nguyễn Tĩnh đang ngồi bên cạnh Khải Ngôn rồi hỏi với vẻ kích động, “Bạn gái của cậu à?”

Triệu Khải Ngôn cười cười mà không nói gì. Nguyễn Tĩnh thì muốn trả lời là không phải nhưng nghĩ lại cũng thấy không cần thiết.

Tay guitar nhìn đôi nam nữ trước mặt, trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ kỳ lạ nào đó. Triệu Khải Ngôn mặc một chiếc sơmi trắng tinh, bên ngoài khoác một chiếc áo len hở cổ tối màu, quần Prada màu đen, trông anh rõ ràng là một người đàn ông chín chắn có địa vị. Còn cô gái ngồi bên cạnh anh lại mặc một bộ quần áo thể thao tối màu, tư thế ngồi rất tự nhiên, chân phải tùy ý đặt lên khung để chân trên ghế của Triệu Khải Ngôn, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười ôn hòa. Hai người này… thực ra trông rất hài hòa.

KK mà thấy chắc điên mất thôi, đó là câu tổng kết hiện ra trong đầu của tay guitar.

“Cậu muốn lên hát một bài không?”

Khải Ngôn nghĩ nghĩ rồi nghiêng đầu hỏi Nguyễn Tĩnh, “Em có muốn nghe không?”

Nguyễn Tĩnh vừa cười vừa gật đầu, “Em đang nghĩ không biết con người anh còn ẩn chứa bao nhiêu bí mật khiến người ta phải ngạc nhiên nữa đây?”

Khải Ngôn đưa tay chạm nhẹ lên hai gò má của cô, “Vội gì, em có đủ thời gian để từ từ khai thác mà.”

Nguyễn Tĩnh còn đang sửng sốt thì Khải Ngôn đã nhanh chóng rời đi.

Tình huống đêm nay quả là vô cùng mới mẻ. Thành thật mà nói thì nghe Triệu Khải Ngôn hát quả thực là một loại hưởng thụ. Anh có giọng hát gợi cảm có sức quyến rũ chan chứa lòng người. Cô nhìn thấy một nhóm người đang điên cuồng hò hét, bọn họ có thể không biết anh, nhưng tiếng hát của anh đã khiến họ tôn anh lên ngang với thần tượng, không hề nói quá chút nào, ít nhất anh cũng đã có hơn hai chục người hâm mộ rồi.

Triệu Khải Ngôn vừa bước xuống thì Nguyễn Tĩnh nhìn thấy có một cô gái ăn mặc rất thời thượng chạy ra ôm chặt lấy anh. Anh cười cười rồi cúi đầu nói với cô ta mấy câu. Sau đó, cô gái xinh đẹp có chút miễn cưỡng đi lên sân khấu và bắt đầu hát bài “Take a bow”.

Nguyễn Tĩnh nhìn người đàn ông đang đi về phía cô mà không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

“Sao lại nhìn tôi như vậy?” Triệu Khải Ngôn cầm lấy ly whisky trên bàn rồi uống một ngụm. Anh đã cởi áo khoác, áo sơmi cũng bung ra mấy nút, đầu tóc hơi hỗn loạn, cả người thoạt nhìn khó thấy vẻ đường hoàng.

“Trông anh thật vô cùng quyến rũ đấy!”

Khải Ngôn khẽ mỉm cười rồi xoay người nhìn lên sâu khấu. Tâm trạng hiện tại của anh có phần phấn khích và hơi lơ đãng, nhớ nhung ham muốn bị kiềm nén lúc trước có lẽ sẽ phá vỡ rào cản mất, cho nên anh phải cẩn thận một chút…

Nguyễn Tĩnh ngồi bên cạnh nhìn anh một cái rồi lại liếc anh cái nữa, cuối cùng, cô giơ tay xẹt qua xương quai xanh của anh. Bàn tay cầm ly rượu của Khải Ngôn trở nên cứng đờ, nội tâm anh bắt đầu dao động.

“Có dấu son môi này!” Nguyễn Tĩnh nghiêm túc chỉ ra.

Con ngươi đen thẳm rốt cuộc chậm rãi quay trở lại trên người Nguyễn Tĩnh – người trước mặt chẳng qua chỉ là một người rất đơn giản, cô không có nhiều tình cảm, cũng không quá quyến rũ, thế nhưng chỉ bằng một cử chỉ đơn giản lại có thể khiến cơ thể của anh trong nháy mắt trở nên kích động. Triệu Khải Ngôn thực sự cảm thấy đáng buồn cho tình cảnh của mình. Trước kia cũng không phải anh chưa từng gặp qua những cô gái còn xuất sắc hơn cô, nhưng chỉ riêng Nguyễn Tĩnh là phù hợp với hết thảy những ước số về tình dục của Triệu Khải Ngôn. Hoàn toàn không thể kiềm chế được nữa, Khải Ngôn cúi người xuống rồi một lần nhẹ nhàng chạm vào, môi lên môi…

Cho đến lúc Nguyễn Tĩnh ý thức được đã xảy ra chuyện gì thì hơi thở nam tính cũng đã rời xa.

“Cảm ơn!”

Nguyễn Tĩnh bần thần một lúc mới nghe rõ Triệu Khải Ngôn vừa nói cái gì, sửng sốt hồi lâu cô mới mơ hồ gật gật đầu, “Đừng khách sáo!”

Lúc sau Nguyễn Tĩnh bắt đầu nghĩ lại, lời cảm ơn của anh hẳn là cảm ơn cô đã giúp lau đi vết môi son kia, thế nhưng loại chuyện này cũng cần dùng đến cái hôn để cảm tạ sao?

Khải Ngôn đã rời chuyển ánh mắt, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước thế này chính là lần kiềm chế khó khăn nhất trong đời anh, kiềm chế đến nỗi khiến anh cảm thấy trong ngực cứ dâng lên từng đợt bức bối không thể nào phát tiết.

Hai người đều không mở miệng nói gì nữa. Trong lòng Khải Ngôn có chút run sợ, anh không biết Nguyễn Tĩnh nghĩ gì về hành vi vượt quá giới hạn vừa rồi của mình.

Trên thực tế, bắt đầu từ lúc đó, ấn tượng của Nguyễn Tĩnh dành cho Triệu Khải Ngôn đã chuyển từ ôn hòa sang “Khó nắm bắt.”

Bình luận

Truyện đang đọc