CỐ SỰ


Vân Mộc cứ như thế lại kết thúc một đời, đời này hắn sống rất lâu, sống hơn gần mười vạn năm, tu vi cũng đạt đến Bất Hủ Tiên Đế, nhưng hắn lại hối tiếc vì không cứu được Sở Tích Nguyệt, ôm theo thương thế cùng với nỗi buồn mà chết tại đạo quán lẻ loi.

Lần nửa mỡ mắt, Vân Mộc lần này được sinh ra ở Cửu Thiên Thập Địa, gia đình rất nghèo, cha mẹ lại không phải là Tiên Nhân, một nhà bình phàm không một chút phân tranh, ân oán của tu sĩ.

Cứ như vậy Vân Mộc lớn lên, năm hắn bảy tuổi có Tiên Môn đến trấn thu đồ đệ, hắn cân cốt không tệ, lần nữa bước lên con đường thành Tiên, cha mẹ hắn rất đau lòng, hắn cũng không nỡ, hắn luân hồi nhiều đời như vậy, nhưng chưa một lần nào báo được chữ hiếu cho gia đình, ngay cả khi là một cộng Diệp Thảo còn làm liên lụy đến sư phụ.

Hắn tuy rất buồn, nhưng mà con đường tu luyện, trước sau gì hắn cũng phải bước vào, bảy tuổi nhập môn, mười tuổi tấn thăng nội môn, hai mươi tuổi thành đệ tử chân truyền, con đường tu luyện của hắn đời này cũng thuận lợi như đời trước vậy, nhưng mà tâm trí của hắn luôn nghĩ về cha mẹ, lại gặp tạo ngộ ở bí cảnh bị thương ở chân trái, thế là năm hắn hai mươi lăm tuổi rời núi, trở lại phàm trần.

Hai mươi lăm tuổi trở lại phàm trần, cùng cha mẹ mở một quán rượu nhỏ, nơi hắn mở quán rượu nằm ở Phương Nam của Cửu Thiên Thập Địa, cứ thế trôi qua mấy chục năm yên bình, hắn cũng bồi cha mẹ mình quản đường cuối cùng, làm tròn chữ hiếu một đời.

Quán rượu nhỏ này gọi là Tửu Quán Nhi, mở đã mấy chục năm, ông chủ nhìn như rất trẻ tuổi nhưng thật ra ông chủ tuổi đã rất cao, tiểu nhị năm đó chỉ là một đứa trẻ, bây giờ đã bốn mươi, ông chủ thì vẫn như năm đó không một chút thay đổi.

Ông chủ sổ sách quên tới quên lui, làm cho đám tiểu nhị củng rất đau đầu, nhưng mà ai bảo ông chủ lại tốt với bọn hắn như vậy, nhưng mà bọn họ không biết rằng, hắn thực sự không quên, chỉ là không muốn nhớ mà thôi.

Ông chủ sổ sách quên tới quên lui, cảnh cũ người xưa quên lên quên xuống, khách đến khách đi, một tuồng làm tới, dưới lầu trên lầu chả khác gì.

Từ đó cũng có một khúc nhạc gọi là Tửu Quán Nhi, cái tên Tửu Quán Nhi cũng được đặt cho cửu hàng nhỏ này,

Phía Nam có một quán rượu nhỏ mở đã lâu, trong quán rượu nhỏ đựng bằng cái bát to to, chén lớn đ ĩa to, kiếm lãi thì chậm, bằng hữu nói ông chủ cố chấp, ông chủ chân trái có tật, vốn là người tu tiên, gặp nạn, nhớ nhà, rời khỏi môn phái về quê, mấy mươi năm trước phiêu bạc về quê phụng dưỡng cha mẹ.

Mấy trăm năm nhân dân ấm lạnh cuộc đời, tam sinh hữu hạnh nay được trăng tròn nhưng ý chẳng vẹn, dưới ánh trăng khó mà ngỏ lời.

Rắc muối phải rắc cho vừa, độ lửa phải canh cho đúng, phải hiếu kính trời cao, mong người năm sau chớ quên, ăn mềm chớ khinh mềm, ăn cứng chớ cậy mạnh, một chung rượu ấm, kính ánh trăng trên trời cao.

Điều Vân Mộc hay lẩm bẩm tự nhắc đám tiểu nhị trông quán như thế, dù sao hắn luân hồi mấy đời, nhân gian ấm lạnh cuộc đời mọi thứ đều trải qua, hắn không biết những thứ này có thực sự là thật, hay là giả, nhưng sư phụ đã cho hắn cơ hội bù đắp tâm cảnh, hắn liền làm theo ý người.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao ngày đó ở Mộc Giới, sư phụ của hắn hằng ngày chỉ câu cá, nấu cơm chẻ củi, uống trà, đánh cờ đọc sách, người nhìn như phàm nhân nhưng thực ra không phải phàm nhân, người sống quá lâu nên muốn sống một cuộc đời bình thường.

Đời này hắn sống một cuộc đời bình thường, hai mươi lăm năm tu luyện sau đó trở lại quê hương, phụng dưỡng cha mẹ, mở một quán rượu nhỏ, cảm nhận nhân sinh đời người.

Hắn ở đây gặp rất nhiều người, người đọc sách, người từ chiến trường trở về, người thi khoa cử không đậu, có nông dân, quan viên, có võ giả, có tiên nhân.

Học được rất nhiều điều từ họ, người đọc sách tâm trí kiên định, người từ chiến trường trở về thì khuôn mặt lúc nào cũng đau thương mất mát, người thi khoa cử không đậu thì tiếc nuối không thôi, nông dân làm việc mệt mỏi ngày nào đến đây cũng kêu một vò rượu nhỏ cũng mấy hạt đậu phộng, quan viên thì đến tuần tra phá án, võ giá gây sự vô cớ, tiên nhân giả trang làm như một người bình thường.

Đời này hắn học được rất nhiều, tam sinh hữu hạnh, hắn cứ thế vui vẻ mở quán rượu hơn trăm năm, hắn vẫn thế không già đi, không thay đổi chút nào.


Hắn hôm nay nhìn thấy hai thanh niên, một người mang áo bào màu đen, đầu tóc trắng xóa dài như thác nước đổ xuống, thân cao mét tám, trên tráng có tám cánh hoa sen, một thân khí chất cực kỳ bất phàm.

Người còn lại thì mang một bộ quần áo trắng như tuyết, nam tử này mắt sáng như ánh trăng, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, một đầu tóc đen như sóng biển bập bùng, trên tráng cũng có tám cánh hoa sen, khí chất rất là bình thường, nhìn như một thanh niên đọc sách, nhưng thật ra không phải người đọc sách.

Người này không ai khác chính là Trường An, Vân Mộc đời này đã cách đời còn là Cửu Diệp Kiếm Thảo mười vạn năm, có lẽ sư phụ không nhận ra hắn, Vân Mộc mang đến một vò Nữ Nhi Hồng chính tay hắn tự ủ lâu năm rất quý giá, hôm nay đem ra cho sư phụ dùng.

"Khách quan, mời dùng" Vân Mộc mang vò rượu đến, nở một nụ cười đặt xuống.

"Đa tạ ông chủ" Người áo đen, nhìn hắn gật đầu trả lời.

"Rượu này không tệ, trong nhân gian cũng xem như cực phẩm, ông chủ cũng quá tốt rồi" Người áo trắng rót một ly rượu nâng lên, uống một ngụm, cảm nhân dư vị của Nữ Nhi Hồng, mở miệng nói.

"Khách quan, không cần khách khí, ngài là một vị khách rất đặc biệt đối với ta" Vân Mộc nhìn người áo trắng mỉm cười nói.

Vân Mộc sau khí nói xong liền rời đi, không muốn làm phiền sư phụ cùng bằng hữu trò chuyện, hắn đời này dù sao cũng không liên quan tới người, không nên làm phiền.


"Rất không tệ, trưởng thành rồi" Người áo trắng nói thầm với bản thân mình.

"Hửm, huynh quen tiểu tử đó?" Người áo đen hiếu kì hỏi.

"Là ngọn Diệp Thảo năm đó, ta dạy hắn luyện kiếm" Người áo trắng tiếp tục uống thêm một ly rượu nói.

"Ngọn Diệp Thảo năm đó sao, ta nghe nói huynh vì tiểu tử này mà chém Tiên Giới thành hai đoạn thật hung ác a!" Người áo đen phì cười nhìn người áo trắng nói.

"Ta chỉ là ngứa mắt đám người của Tiên Giới mà thôi, ngay cả đệ tử của ta mà cũng dám nghỉ đến, liền dạy cho bọn chúng một bài học" Người áo trắng ăn vào một hạt đâu phộng nhẹ nhàng nói.

"Minh Vương, huynh chẳng lẽ có ý đồ gì với Tiên Giới sao, ta huynh tu khác biệt nhưng cũng là bằng hữu trăm vạn năm, đừng dại dội" Người áo trắng nhẹ nhàng nhắc nhở.

Minh Vương là người duy nhất ở Ma Giới có thể kết bạn cùng Trường An, người này tu vi đã vượt qua Tiên Cảnh mấy vạn năm, vẫn luôn âm thầm bảo vệ Ma Giới, Trường An không muốn người này phá hủy cuộc sống yên bình của Lục Giới lúc này.

Minh Vương nhìn Trường An cười cười không nói gì, hắn thật sự là có ý nghỉ sẽ tấn công Tiên Giới, hủy đi Cửu Thiên Thập Địa cùng Dị Vực, đám người của Tiên Giới dám chứa chấp tên phản đồ của Ma Giới, tuy tên kia đã bị Trường An gi3t chết nhưng vẫn chưa làm cho Minh Vương hết giận.

"Trường An huynh ta hiểu rồi, mười vạn năm tới ta sẽ không gây ra động tĩnh gì, nhưng nếu bọn hắn vẫn như năm đó, ta không chắc có thể kiềm chế nổi" Minh Vương khuôn mặt hơi lãnh đạm nói.

"Ừm, ta không xen vào chuyện của huynh cùng đám người Tiên Giới, không cần phải lo lắng, đừng gây chuyện với Mộc Giới là được rồi" Trường An vẫn tiếp tục uống rượu giọng nói nhẹ nhàng,trong đó có một tia cảnh cáo.


Hai người Trường An, Minh Vương cuối cùng cũng uống xong rượu, nhẹ nhàng đứng dậy rời đi, để lại trên bàn mấy đồng tiền xu, biến mất không thấy đâu nữa.

Vân Mộc nhìn thấy sư phụ, cùng bằng hữu rời đi, mỉm cười nhẹ nhàng dọn dẹp, không nói lời nào, hôm nay hắn liền thấy sư phụ của hắn, như vậy hắn đã cảm thấy rất vui vẻ, không còn gì tiếc nuối.

Hắn hôm nay tâm trạng rất tốt, phân phát một ít tiền cho đám tiểu nhị, sau đó ngồi trên chiếc ghế trước nhà, nhắm nháp một ngụm Nữ Nhi Hồng, thật thoải mái, vui vẻ.

Vân Mộc cứ như thế suốt mấy trăm năm, Tửu Quán Nhi ngày càng làm ăn phát đạt, đông khách, ai ai cũng biết rằng ông chủ quán này là một Tiên Nhân sống mấy trăm năm, mở một quán rượu nhỏ tại Phía Nam Cửu Thiên Thập Địa này.

Người dân của thành nhỏ này cũng rất vui vẻ, vì có Tửu Quán Nhi ở đây, khách nhân ngày đến càng đông, làm ăn càng phát đạt, bọn họ đều rất biết ơn Vân Mộc.

Một cái chớp mắt đã mấy trăm năm trôi qua, Vân Mộc vẫn ngồi trước cửa Tửu Quán Nhi uống một ngụm Nữ Nhi Hồng, ngân nga vài câu hát, xuân, hạ, thu, đông, cứ như thế trôi qua hết năm này đến năm khác, rốt cuộc cũng đến một ngày Vân Mộc đầu tóc trắng xóa, khuôn mặt già nua, thọ nguyên đã gần như sắp hết.

Vân Mộc nhìn Tửu Quán Nhi một chút cảm thấy hài lòng về đời này luân hồi của mình, không phân tranh với trời, cũng không cướp đoạt với đất, cứ như thế trôi qua một đời người mấy trăm năm.

Làm một phàm nhân cũng rất tốt, hằng ngày làm việc, ăn một chút thức ăn, uống một ngụm rượu ngon, cứ như thế ngày qua ngày trôi hết một đời.

Vân Mộc mỉm cười cảm thấy hài lòng, nhắm mắt nằm trên chiếc ghế ở trước Tửu Quá Nhi mà chết đi, đời này của hắn cũng xem như trọn vẹn..


Bình luận

Truyện đang đọc