CỐ SỰ


Mười năm Vân Mộc luân hồi vỏn vẹn mười năm, trải qua trăm ngàn kiếp sống, dù không biết là thực hay giả, nhưng hắn cũng xem như trải nghiệm được toàn bộ nhân sinh cuộc đời, được làm rất nhiều thứ, hắn lắc đầu thở dài, nhìn ra hắn đã trưởng thành rất nhiều.

Vân Mộc đi ra ngoài Vân Thôn, hoàn cảnh không thay đổi gì nhiều, hắn chỉ nhìn thấy Nương của mình già đi rất nhiều, đôi mắt của hắn đỏ ngầu, nghẹn ngào, trong luân hồi hắn đã trải qua mấy trăm vạn năm, nhìn thấy Nương hắn bối hồi xúc động, hắn nhớ người rất nhiều.

"Nương xin lỗi, ta lần này về thăm người, nhưng mà lại tu luyện mất mười năm".

"Tiểu Mộc không cần phải xin lỗi, tốt cho ngươi là được, đừng nghỉ đến ta quá nhiều" Đôi mắt của Vân Thị hiện ra có một chút đượm buồn, nhưng mà nàng cũng rất vui vẻ.

Tuy hắn quan tâm Nương rất nhiều, nhưng mà nhìn không thấy Bạch Hà, Vân Hỏa, Hắc Vân đâu hắn cũng có một chút lo lắng, dù sao ở trong luân hồi hắn mất đi rất nhiều bằng hữu.

"Nương, Bạch tỷ bọn họ đi đâu rồi?"
"Bọn họ ra bên ngoài rồi, ở bên ngoài xảy ra rất nhiều chuyện, ngươi mau ra ngoài giúp bọn họ!"
"Được, Nương đợi ta trở về!".

.............................................!
Trung Châu.

Thanh Vân Môn.

Sáng sớm, bên trong hội nghị được lập ra để chống lại Xích Huyết Ma Đế, có hơn mười vị Thánh Nhân Cảnh, tám người của Bát Đại Tông Môn, còn lại là của Hoàng Thất, cộng thêm ba người Bạch Hà, Vân Hỏa, Hắc Vân, trong mười năm nay bọn họ ở Thanh Vân Môn luôn kiềm chế Xích Huyết Ma Đế.

Nhưng mà trong mười năm nay, Xích Huyết Ma Đế đã đạt đến cảnh giới Đại Đế Thượng Vị Cảnh còn một bước nhỏ nữa liền bước vào Đỉnh Phong.

Mấy người Bạch Hà thì tu vi vẫn như vậy không tăng thêm được bao nhiêu, Thiên Đạo mới khôi phục không thể chứa chấp quá nhiều Đại Đế, nếu như có thêm người nữa xuất hiện, Thiên Đạo e rằng không ổn, lần nữa lâm vào trạng thái bị thương.

"Các vị chúng ta nên làm như thế nào bây giờ?" Một vị lão nhân của Hoàng Thất mở miệng nói chuyện.


"Càng ngày Xích Ma Giáo càng nhiều thêm Thánh Nhân Cảnh, mà chúng ta lại chỉ có bao nhiêu đây người, khó mà gắng gượng thêm" Sở Thanh Huyền khuôn mặt có một chút căng thẳng.

"Các vị không cần lo lắng, Đại Ca ta nếu như bế quan ra ngoài ắt hẳn có thể giải quyết" Vân Hỏa nói chuyện.

"Nhưng mà Vân Mộc tiểu hữu bao giờ xuất quan mới được".

"Chuyện đó, chúng ta thật sự không biết" Vân Hỏa lần nữa nói chuyện có một chút lúng túng.

"Được rồi, đừng ồn ào nữa, cứ đợi thêm một thời gian nữa nếu như không ổn, ta liền tổn hao thọ nguyên cưỡng ép đột phá" Bạch Hà có chút giận dữ nhìn đám người đang nói chuyện, nàng cũng muốn Vân Mộc mau chóng xuất quan, nhưng có thể làm sao bây giờ Vân Mộc hiện đang trong tình trạng như thế nào, nàng cùng thật sự không rõ.

Các tộc Thần Thú, cuộc chiến này bọn họ không can dự vào, dù sao đây cũng là chuyện của Nhân Loại bọn hắn không quá quan tâm, cũng không muốn rước lấy phiền phức, bọn họ có bao nhiêu Thánh Nhân Cảnh, có bao nhiêu Đại Đế, nhưng bọn hắn chỉ là không muốn giúp mà thôi.

Tuy đối với Nhân Loại giao hảo, nhưng cũng không đến mức đem mình vào chổ chết đi cứu người khác, chỉ có Kỳ Lân Tộc có một chút lo lắng, dù sao tộc trưởng tương lai của bọn họ lại đang ở bên ngoài cứu giúp Nhân Loại.

Trên không Thái Sơn Đại Lục, Xích Huyết Ma Trận lần nữa được mở ra, vô số sinh linh gao thét, máu chảy thành sông, người chết như nấm.

Vô số huyết khí, linh hồn được truyền vào bên trong Huyết Ma, Huyết Ma lại trực tiếp đem số huyết khí, linh hồn đó đem về cho Xích Huyết Ma Đế.

Không gian bị rút ngắn vô hạn, thiên địa Thái Sơn Đại Lục hiện ra vẻ hỗn độn, trong hư không, cương phong hoành hành cho dù Thánh Nhân Cảnh cũng không dám tùy tiện đặt chân đến Xích Huyết Ma Trận.

Trong hư không, không gian dao động một hồi.

Một thân ảnh đỏ như máu lướt ra, cuối cùng hóa thành hình người, chính là Xích Huyết Ma Đế đã bước vào Đại Đế Cảnh Đỉnh Phong.

Hắn nhìn lên hư không hét thật lớn "Thanh Vân Môn, Hoàng Thất lần này bổn Đế sẽ san bằng các ngươi thành bình địa" Xích Huyết Ma Đế quay về Xích Ma Giáo, chuẩn bị tiến đánh Thanh Vân Môn lần nữa ,trả lại mối thù mười năm trước hắn bị ba người Bạch Hà đánh trọng thương.

Lần này hắn muốn san bằng tất cả thành bình địa, trả lại mối nhục năm đó, năm đó hắn đã là Đại Đế nhưng bị đám người Bạch Hà nhục nhã, hắn làm sao quên được, hôm nay hắn muốn giết sạch tất cả.


Toàn bộ Thái Sơn Đại Lục hoàn toàn yên tĩnh, tất cả sinh linh trên đại lục đều bị khí tức của Xích Huyết Ma Đế chấn nhiếp không nói nên lời, chỉ còn lại một nỗi tuyệt vọng ở trong lòng, hôm nay không ai có thể cứu được bọn họ.

Bên trong Thanh Vân Môn, sắc mặt ba người Bạch Hà, Vân Hỏa, Hắc Vân lúc này cũng hoàn toàn biến đổi, bọn họ cau mày, trong mắt hiện lên mấy tia bất an, lo lắng.

Sức mạnh của Xích Huyết Ma Đế cũng nằm ngoài dự tính của bọn họ.

Từ ma uy tản ra từ cơ thể của Xích Huyết Ma Đế, bọn họ có thể biết, Xích Huyết Ma Đế hiện giờ đã mạnh hơn so với Đại Đế Thượng Vị Cảnh quá nhiều.

"Làm sao đây?" Thanh âm của Hắc Vân trầm thấp, cho dù là vào giờ phút này, vẫn không có một chút hoảng loạn, hiển nhiên tâm trí bền bỉ, không một chút dao động.

Vân Hỏa bất đắc dĩ cười một tiếng, nói "Còn có thể thế nào?".

Bạch Hà nhẹ nhàng nói: "Chỉ có lấy mạng đổi mạng".

Ba người nhìn thẳng vào mắt nhau, trong mắt đều hiện lên một vẽ quyết liệt, không chút nào do dự, các chiêu thức mạnh mẽ nhất thi triển mà ra.

"Thủy Hành Kiếm Pháp: Phá Vân Trảm".

"Kỳ Lân Tứ Kích: Kỳ Lân Thần Quyền".

"Hắc Vân Thần Thiên Hổ: Viêm Ngục".

Ba đạo mạnh mẽ chiêu thức gào thét mà tới, nhắm thẳng vào Xích Huyết Ma Đế.

Vậy mà đối với công kích mạnh nhất của ba người, Xích Huyết Ma Đế khuôn mặt không một chút gợn sóng, khóe miệng hơi dân lên một nụ cười chế giễu, sau đó, bàn tay dơ lên phát ra một đạo đỏ thẩm quang mang.


Đao đỏ thẩm quang mang,có cực hạn huyết khí, bất kỳ thứ gì chạm vào đều sẽ bị nó cắn nuốt.

Một màu đỏ thẳm chiếu rọi lên ba đạo thế công mạnh nhất, tiếp sau đó, tất cả mọi người bao gồm Bạch Hà, Vân Mộc, Hắc Vân trong lòng đều run lên, bởi vì bọn họ đều biết, bên trong màu đỏ thẩm này, ẩn chưa ba chiêu thức mạnh nhất của bọn họ, nhanh chóng ảm đảm xuống, cuối cùng ngắn ngủi vài hơi thở, biến mất trong bóng tối.

Ba chiêu thức mạnh nhất lúc trước của bọn họ có thể làm cho Xích Huyết Ma Đế bị thương nặng, nhưng bây giờ lại nhẹ nhàng như vậy phá giải.

Toàn bộ đại lục trở nên thất thanh.

Xích Huyết Ma Đế nhẹ nhàng giơ tay lên một cái Huyết Chưởng cực kỳ đáng sợ, cười nhạt nói: "Ta hiến tế toàn bộ sinh linh Thái Sơn Đại Lục, để được cảnh giới như hôm nay, càng là bỏ ra tuổi thọ, một cái giá lớn như vậy, nếu còn không bắt được các ngươi, vậy há chẳng phải ta lỗ vốn?".

Huyết Chưởng từ trên trời giáng xuống, Xích Huyết Ma Đế ngưng mắt nhìn ba người Bạch Hà, thanh âm hờ hững, vang lên "Lần này ta giết các ngươi, để cho thế giới này biết kẻ nào dám chống lại ta chỉ có một con đường chết, đang tiếc không có hút khô được thần hồn của các ngươi".

Vân Hỏa hai mắt híp hai mắt lại, ánh mắt lóe lên, không biết suy nghĩ cái gì than nhẹ một tiếng, trên thân thể đốt lên hừng hực hỏa diễm, trên mặt có vẻ bất đắc dĩ hiện lên.

"Thái Sơn Đai Lục này quá nhỏ, chúng ta đã không còn đường lui".

"Đã như vậy ngọc đá cùng tan, chưa chắc không phải chuyện tốt"
Thanh âm của Vân Hỏa chứa một vẻ quyết liệt, Hắc Vân nghe vậy cũng nhẹ nhàng gật đầu, đến một bước này, đã không còn cách nghĩ quá nhiều, bởi vì bọn họ đã là phòng tuyến cuối cùng của Thái Sơn Đại Lục, nếu như thất bại,, vậy những người mà bọn họ quan tâm cũng sẽ bị ma diệt, đáng tiếc không đợi ngày gặp được Vân Mộc sau khi hắn xuất quan.

Vẻ mặt kiên nghị của Hắc Vân hiện lên một nụ cười, hắn quay đầu, tầm mắt hướng về hai người, khẽ cười nói "Năm đó các huynh mang ta ra thoát khỏi bí cảnh, giúp ta có ngày hôm nay coi như đã mãn nguyện,hiện giờ ta hy sinh bảo vệ đại lục này cũng đáng, ta lại có sợ gì?".

"Năm đó ta cũng đã nói, ta sẽ báo ân cho Vân Mộc, ta sẽ không để ai phá hủy thời khắc cuối cùng của hắn".

Trên bầu trời đứng trước Thanh Vân Môn, Xích Huyết Ma Đế có thể cảm nhận được cỗ khí thế tỏa ra từ người Hắc Vân, Vân Hỏa, miệng cười một tiếng, nói "A? Định học theo Hoàng Đế, cùng ta đồng quy vu tận?".

"Có điều, ta sẽ không cho các ngươi cơ hội làm thế".

Vân Hỏa, Hắc Vân lãnh đạm nói "Vậy cũng phải thử mới biết".

Nhưng lúc này, chợt có hai bàn tay đưa ra, giữ lấy tay bọn họ.


Vân Hỏa, Hắc Vân hơi ngẩn ra, quay đầu sang, nhìn về sau lưng "Bạch tỷ?".

Bạch Hà mím môi chặt, nàng nhìn hai người trước mắt, nhẹ giọng nói.

"Hai người các ngươi làm cái trò gì, nếu có ra tay liền để ta ra tay, chưa đến lượt các ngươi, càn quấy" Bạch Hà giận dữ tay cầm Vô Hối Kiếm, bay thẳng lên không trung đối mặt với Xích Huyết Ma Đế.

"Ngươi là muốn chết, trước hai tên ngu ngốc kia" Xích Huyết Ma Đế lãnh đạm nhìn nàng.

"Giết ngươi mình ta là đủ" Nàng đôi mắt kiên nghị nhìn Xích Huyết Ma Đế, nàng biết khi bay lên trên không trung đối mặt với Xích Huyết Ma Đế nàng đã chuẩn bị đến cái chết, chỉ là tiếc nuối không nhìn thấy được Vân Mộc lần cuối cùng.

Hai tay cầm kiếm để ở trước mặt, một thanh thủy kiếm khí được hình thành cao trăm trượng, kiếm khí gào thét xé rách cả bầu trời, thủy kiếm khí cực kỳ đáng sợ.

"Thủy Hành Kiếm Pháp: Thủy Hành Thôi Ngân Trảm".

Nhìn thấy kiếm khí lao tới, Xích Huyết Ma Đế ngưng tụ một cái cự chưởng, đánh tan chiêu thức mà Bạch Hà tung ra, đánh thẳng đến người nàng, lúc này từ đâu đến mốt tiếng sấm sét phá tan cự chưởng.

"Chấn Kinh Bách Lý".

"Bạch tỷ, tỷ không sao chứ?" Vân Mộc xuất hiện ôm lấy nàng quan tâm hỏi.

"Ta, không sao"
"Tỷ quay về nghỉ ngơi, mọi chuyện cứ để đệ lo là được" Vân Mộc thả nàng xuống, quay mặt nhìn Xích Huyết Ma Đế.

"Ngươi là Xích Huyết Ma Đế"
"Đúng vậy, tiểu tử ngươi là ai? Đến nộp mạng" Xích Huyết Ma Đế khinh thường nhìn hắn.

"Vậy thì phải thử mới biết được." Vân Mộc mỉm cười nói.

Hai người khí cơ lộ ra, làm cho cả Thái Sơn Đại Lục nổ vang ầm ầm, tiếng sấm điên tai nhức óc nổi lên, trận chiến cuối cùng cũng đã bắt đầu..


Bình luận

Truyện đang đọc