CÔ VỢ BÉ NHỎ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Hai năm sau…
Tuyết Vũ nhìn cảnh vật bên ngoài xe. Mọi thứ hình như không thay đổi mấy so với lúc cô rời đi. Hiểu Khiết đang lái xe nhìn sang cô cũng khẽ cười:
- Cảm giác trở về thế nào? Không tồi chứ!
Tuyết Vũ bật cười:
- Vẫn thế thôi! Nghĩ nhiều làm gì ệt, đằng nào thì sau khi làm xong việc này mình cũng sẽ đi!
Hiểu Khiết tiếc rẻ:
- Ừm, buồn thật. Cũng may Vương tổng gọi cậu quay lại làm nốt việc này nếu không chắc cậu sẽ không thể về dự đám cưới của mình mất.
Tuyết Vũ bật cười:
- Có thật là ngẫu nhiên không? Vương Khánh Quân chẳng phải là chồng tương lai cuả cậu hay sao? Lời của cậu Vương tổng làm sao không dám nghe kia chứ?

Hiểu Khiết ngượng ngùng:
- Bị cậu đoán trúng rồi! Thực ra thì mình cũng không muốn lạm dụng chức quyền đâu!
Tuyết Vũ mỉm cười:
- Sao phải bi quan thế, mình nhất định sẽ đến mà, làm phù dâu cho cậu nữa, còn nếu nhớ thì cậu có thể đến Đà Nẵng gặp mình!
Hiểu Khiết bĩu môi:
- Cậu cứ đùa, biết vé máy bay đắt lắm không, vả lại Khánh Quân cũng sẽ không ình đi xa đến vậy.
Tuyết Vũ tinh nghịch:
- Sao vậy? Anh ta sợ cậu chạy mất sao?
Hiểu Khiết cười hạnh phúc, ánh mắt cô lấp lánh niềm vui không che giấu:

- Anh ấy à, xa mình một ngày cũng sẽ không chịu nỗi.
Tuyết Vũ không nhịn được cười khẽ:
- Cậu đúng là tự tin quá đáng. Hai người chuẩn bị cho hôn lễ đến đâu rồi?
Hiểu Khiết không giấu được vẻ hạnh phúc trả lời:
- Mình cũng không biết nữa, mọi việc Khánh Quân đều tự tay chuẩn bị. Anh ấy nói sẽ ình một bất ngờ lớn!
Tuyết Vũ cũng mừng thay cho cô bạn, cô mỉm cười:
- Cậu thật hạnh phúc!
Nói xong Tuyết Vũ chợt thấy cay cay nơi khóe mắt. Thoáng thấy vẻ buồn bã xẹt qua trong đôi mắt Tuyết Vũ, Hiểu Khiết vội nói:
- Cậu cũng sẽ nhanh chóng tìm được hạnh phúc của mình thôi!
Tuyết Vũ không nói gì chỉ gượng cười, trong lòng nổi lên sự chua xót đến đau lòng. Đã qua lâu lắm rồi vậy mà nó vẫn đau đến vậy! Suốt hai năm cô luôn cố gạt mọi suy nghĩ về Thiên Đức nhưng những câu hỏi như anh đang làm gì vẫn luôn nhảy múa trong đầu cô. Ngày đó sau khi anh rời khỏi cô vội vã nhờ Hiểu Khiết xin ban lãnh đạo công ty ra nước ngoài du học. Lúc trước họ cũng đã nhắm vào cô nhưng vì Tuyết Vũ là người đã có gia đình nên định chuyển qua người khác. Sau khi xuất viện ba ngày, cô vội vã lên máy bay đến một nơi xa lạ. Suốt ngày cô tập trung vào việc học cố nhắc mình không nghĩ tới anh. Không đọc báo cũng chỉ sợ nghe được tin tức về anh. Hai năm đối với cô còn dài hơn cả thế kỷ. Quay về, cô xin chuyển công tác đến nơi khác nhưng tổng tài ở đây lại nhờ cô giải quyết một vụ làm ăn quan trọng rồi mới có thể đi. Cũng không trách được họ, ở đây mới là trụ sở chính. Họ đã bỏ tiền ra nơi cô vậy nên sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Một lần nữa quay về, mọi góc phố, con đường đều tràn ngập kỷ niệm giữa cô và anh. Tuyết Vũ cố giữ chặt trái tim mình, nó đang nhói lên, rất đau.
Tuyết Vũ ở nhờ nhà Hiểu Khiết, cô ấy sắp kết hôn nên đã sang chỗ Vương Khánh Quân. Lâm Phong cũng biết chuyện cô trở về. Thi thoảng anh lại đến thăm cô. Anh hỏi chuyện cô rất nhiều, Tuyết Vũ cảm thấy thoải mái hơn. Bây giờ cô đối với anh như một người anh trai vậy, mặc dù Tuyết Vũ biết anh vẫn là đang dành cho cô tình cảm như mấy năm trước. Có lần Hiểu Khiết đã khuyên cô chấp nhận tình cảm của anh nhưng Tuyết Vũ không đồng ý, có lẽ trong sâu thẳm tâm hồn cô vẫn còn hình ảnh của người đó.


Bình luận

Truyện đang đọc