CÔ VỢ BÉ NHỎ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Từ sau đêm đó, cô không gặp anh thêm lần nào nữa, không phải anh đi làm sớm, về nhà trễ thì cũng là cô muốn tránh mặt anh. Buổi sáng cô dậy trễ hơn một chút, đến tối vừa nghe tiếng xe của anh, cô đã vội chạy lên lầu, đóng cửa tắt đèn giống như mình đã ngủ.
Thiên Đức cũng không có bất cứ biểu hiện gì. Anh cứ tĩnh lặng như lúc trước thậm chí còn có phần hơn. Những người làm trong nhà lại càng không dám nói nhiều.
Sau bao ngày im lặng thì cuối cùng Thiên Đức đã chịu mở lời. Và cuộc nói chuyện này cũng không kéo dài quá một phút:
-Tối mai có một bữa tiệc được tổ chức ở đây, em hãy chuẩn bị cho tốt, tôi không muốn bị mất mặt.
-Vâng!
Tuyết Vũ "vâng" rất ngoan. Giống như một chú cún biết nghe lời. Từ sau việc ở căn phòng hôm trước, cô ý thức được thế nào là giới hạn. Nếu không cẩn thận, hắn nuốt lời không cho bố cô quả thận thì biết làm sao? Bây giờ cô cũng không còn gì để có thể trao đổi, chỉ còn cách ngoan ngoãn ở bên hắn mà thôi.
Thực ra nếu nói là chuẩn bị thì cũng chỉ là nói quá. Tất cả mọi thứ đều đã được mang tới và sắp đặt ngay buổi sáng hôm đó. Quản gia Trần lo liệu mọi việc. Giờ cô mới biết ông và Trần Lương là cha con. Hai người họ và đám người trong nhà nhất mực trung thành với Thiên Đức khiến cô không hiểu nổi rốt cục anh ta có cái gì là hay ho: Tính tình khó chịu, độc đoán, luôn làm theo ý mình đã vậy còn dễ nổi nóng vô cớ. Như việc buổi tối hôm trước món cá bị mặn, anh ta thẳng tay ném chiếc dĩa xuống sàn nhà, vỡ toang. Mà cũng mặn gì cho cam, cô vẫn ăn được đó thôi. Thái độ anh ta khiến cô nổi điên. Nếu là dì Trương, ngay lúc đó cô sẽ ném thẳng tạp dề vào người anh ta rồi bỏ việc khỏi nhà đó. Nhưng người phụ nữ kia lại tới dọn đống mảnh vỡ kia rồi nhẹ nhàng nói:"Tôi sẽ làm lại món khác." Thật buồn cười, con người như anh ta sao lắm kẻ không tiếc gì mà lại chui đầu vào thế nhỉ? Cô thì lại chẳng thể nào thoát ra được.
Mải suy nghĩ vẩn vơ cô không biết người hầu gái đã đến từ lúc nào.
-Phu nhân, mời cô xuống tầng dưới ạ!
"Lại có chuyện cần mình nữa sao?" Được thôi ít ra cũng không phải buồn chán đứng đây ngắm hoàng hôn.

Tuyết Vũ theo người hầu gái xuống lầu dưới. Đến nơi cô mới bật ngửa: thì ra họ gọi cô đến để thử váy. Khẽ thở dài, cô ngán ngẩm thay bộ váy mới vào. Bộ váy lệch vai màu đỏ tuyệt đẹp càng tôn thêm làn da trắng ngần của cô.
-Thật sang trọng!
Người đem bộ váy đến khẽ thốt lên:
-Đúng là con mắt của chủ tịch có khác!
Cô đúng là không nghe nhầm. Đồng Thiên Đức -cái tên kiêu ngạo đó lại đích thân đi chọn váy cho cô sao? Thật vô lý hết sức. Nhưng thôi, cô cũng mặc kệ. Vốn dĩ tên đó không ai đoán được hắn đang nghĩ gì mà.
8h tối!
Trong nhà đã đầy khách mời, ai nhìn cũng xa hoa. Vừa thấy đã đoán ngay được đều là người thuộc giới thượng lưu, hình như còn có mấy diễn viên, ca sĩ nổi tiếng. Vẫn giống với hôn lễ lúc trước, không một phóng viên nào được cho qua cửa. Mọi nhân viên phục vụ đều là đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp của khách sạn, nhà hàng Đồng gia.
-Em làm gì mà lại thấp thỏm đứng đây?
Tuyết Vũ giật mình quay lại. Là Thiên Đức . Anh đứng đằng sau cô từ lúc nào, trên người đã chững chạc bộ lê màu đen nam tính. Quả thực là hơi đẹp trai. Tuyết Vũ tự cốc vào đầu mình "mày đang nghĩ gì vậy hả?"
Thiên Đức thấy hành động kỳ lạ của cô thì hơi nhíu mày, anh hỏi:

-Em sao vậy?
-À không! Không có gì!
-Vậy đi thôi!
Cô khoác tay anh bước ra ngoài y như đám cưới của hai người lúc trước. Dàn nhạc tấu lên một khúc chào mừng, tiếng vỗ tay bên dưới khán đài vọng lên nồng nhiệt.Tuyết Vũ cười đáp lại như một cái máy. Đến bây giờ cô vẫn không hiểu bữa tiệc này tổ chức là vì cái gì. Thiên Đức thật quá đáng, lỡ ai đó hỏi thì cô biết nói sao, mà cho cùng nếu cô không trả lời được thì anh ta bị mất mặt chứ không phải cô, lúc đó thì tự chịu nhé!
Tiếng nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay cũng lặng dần. Thiên Đức bước tới chiếc micro phía trước:
-Cảm ơn quý vị đã đến chúc mừng sinh nhật tôi hôm nay!
"Cái gì?" Tuyết Vũ suýt phun câu hỏi đó ra khỏi miệng. "Sinh nhật anh ta?" Trời ạ! Cái này lại còn nguy hiểm hơn nhiều. Anh ta đúng là muốn dìm chết cô mà.
Một chiếc bánh kem cỡ lớn được đẩy ra, trên cùng là chiếc nến ghi số 32. Dàn nhạc lại tấu lên bài hát chúc mừng sinh nhật, cả hội trường vui vẻ hát theo. Sau đó Thiên Đức thổi nến. Tiếng vỗ tay vang lên rộn rã.
-Hôm nay sinh nhật chủ tịch Đồng! Đồng phu nhân có món quà gì tặng cho chồng mình không ạ?

Câu hỏi của người dẫn chương trình khiến Tuyết Vũ chết sững, lại nữa, sao mà rắc rối thế không biết. Cô thầm nguyền rủa cái tên Đồng Thiên Đức này, nếu anh ta nói trước thì có phải cô đã chuẩn bị rồi không. Cô nhìn sang Thiên Đức, dường như anh khá thích thú với vẻ mặt cô lúc này, cả hội trường vẫn im lặng chờ đợi. Hít một hơi dài, cô mỉm cười tự tin nói:
-Cảm ơn quý vị đã đến chúc mừng sinh nhật chồng tôi hôm nay! Không biết phải không nhưng nếu hôm nay tôi không có quà cho anh ấy thì chắc chắn tối nay tôi tiêu rồi!
Cả hội trường rộn lên tiếng cười vui vẻ.
-Vậy nên đây là quà của tôi!
Nói rồi cô tiến đến chỗ Thiên Đức đặt lên môi anh một nụ hôn. Nhưng Thiên Đức nào phải tay vừa, lợi dụng lúc đó, anh vòng tay kéo sát cô vào và hôn trả cô mạnh mẽ. Cô không thể nào thoát ra được đôi tay rắn chắc đó. Dưới hội trường lại vỗ tay ầm ĩ. Chết tiệt, vốn dĩ định cho anh ta biết cô không phải loại người dễ bị bắt nạt vậy mà bây giờ lại thế đấy. Thiên Đức buông cô ra, anh nhìn cô bằng ánh mắt khiêu khích như thể muốn nói:"Cô muốn chơi tôi à? Không dễ dàng vậy đâu?"
Tuyết Vũ nhận ra một điều, đó là không nên đụng vào anh ta một lần nào nữa.
Buổi tiệc vẫn tiếp tục. Cô phải cùng Thiên Đức đến chào hỏi những người quan trọng. Đôi giày cao gót khiến cô muốn gãy chân. Vậy mà lúc nào cô cũng phải tươi cười như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Chợt tiếng đàn piano vang lên thánh thót khiến mọi người đều quay lại. Mười ngón tay thon thả trên phím đàn. Cô gái đang đàn kia rất xinh đẹp. Trong khi Tuyết Vũ đang nhớ xem cô ấy là ai thì mọi người xung quanh đã nhao nhao lên “Bạch Băng”. Tuyết Vũ à lên một tiếng, thảo nào cô cảm thấy quen thế. Không hiểu sao Thiên Đức cũng mời được nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng đến đây. Cô quay sang anh, gương mặt anh có chút cau lại, có vẻ không vui. Sao vậy nhỉ?
-Lâu rồi không gặp, Thiên Đức!
Tuyết Vũ nhìn Bạch Băng đang đi về phía bọn họ.Nụ cười trên môi rạng rỡ như thiên thần. Thiên Đức hơi khựng lại nhưng anh nhanh chóng lấy lại nụ cười:
-Bạch tiểu thư, cô về nước khi nào vậy?
Nụ cười trên môi Bạch Băng chợt tắt ngấm. Ánh mắt cô nhìn Thiên Đức có vẻ khác lạ:

-Sao anh tỏ ra xa lạ vậy? Chúng ta đã từng quen nhau mà không phải một hai tháng mà là ba năm!
Thiên Đức lại cười, nụ cười có chút cay đắng:
-Đã từng nhưng không phải hiện tại. Với tôi trái nghĩa của yêu tức là đã từng yêu hoặc không yêu. Chúng ta chỉ đang là mối quan hệ phía sau đó.
Nói rồi anh kéo tay Tuyết Vũ ra chỗ khác. Rõ ràng anh đang rất không vui, hai người họ có mối quan hệ thế nào nhỉ? Có vẻ hơi phức tạp. Tuyết Vũ khẽ lắc lắc đầu, suy nghĩ nhiều làm gì ệt, anh ta có là gì của cô đâu, chỉ vì bản tính tò mò của cô lại trỗi dậy mà thôi!
Gần 12h, bữa tiệc mới kết thúc. Tuyết Vũ trở về phòng, cô vừa xoa xoa đôi chân vừa lẩm bẩm:
-Thật tội nghiệp ày!
Chợt có tiếng gõ cửa, người hầu gái bước vào, trên tay là một khay thức ăn và một chai dầu nóng:
-Chủ tịch bảo em đem đến cho chị!
Là Thiên Đức sao? Tuyết Vũ không tin vào tai mình, anh ta vậy mà cũng biết quan tâm người khác! Thật tốt, bụng cô đang đói cồn cào. Ít ra anh ta cũng không máu lạnh như cô tưởng.
Một giờ sáng, Thiên Đức vẫn ngồi yên trong phòng đọc sách. Mắt anh nhìn trân trối vào tấm ảnh đặt trên bàn. Sao người đó lại xuất hiện nhỉ? Cứ tưởng là sẽ không gặp lại nữa đấy! Cô vẫn xinh đẹp như lúc trước. 10 năm rồi, cô chẳng có gì thay đổi. Nhưng anh chẳng còn cảm thấy tim đập rộn ràng khi nhìn thấy cô nữa. Chỉ là chút cảm giác bị ai đó bỏ rơi đến giờ vẫn chưa quên được. Anh đặt tấm ảnh vào lại trong ngăn bàn rồi khóa lại. Mãi mãi chuyện cô rời khỏi anh mười năm trước sẽ chẳng phai mờ.
Thiên Đức bước vào phòng của Tuyết Vũ. Cô đã ngủ say từ bao giờ, lại không tắt đèn nữa chứ! Không biết đưa cô về đây anh phải tốn bao nhiêu thiệt hại nữa. Nhớ lại lúc cô hôn anh trông thật buồn cười, cả cái cách cô hát theo bài hát chúc mừng sinh nhật nữa chứ. Nếu chuyện đó không xảy ra thì có lẽ hiện tại anh và cô chỉ là hai người xa lạ lướt ngang qua nhau mà thôi. Thiên Đức kéo chăn đắp cho cô rồi tắt đèn đi ra khỏi phòng. Tuyết Vũ mở mắt, cô vốn đã ngủ nhưng anh lại bước vào khiến cô chợt tỉnh giấc. Sao lúc nãy anh lại nhìn cô có vẻ đau khổ đến thế? Con người này thật sự khó đoán. Rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì vậy nhỉ?


Bình luận

Truyện đang đọc