CÔ VỢ BÉ NHỎ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Chợt nhớ tới tình cảnh trước mắt cô vội quay lại, thấy Thiên Đức cũng đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt anh phức tạp như chứa đầy những lời còn chưa kịp nói ra.
Tuyết Vũ hạ giọng:
- Sao lại đưa tôi đến đây?
Thiên Đức hỏi lại cô:
- Em có thấy điều gì lạ ở đây không?

Tuyết Vũ nhìn quanh, cô lắc đầu, cảm thấy hình như có gì đó không đúng. Thiên Đức lạnh giọng:
- Bạch Băng không có ở đây! Anh và cô ta chưa từng kết hôn. Hai năm qua sau khi em đi, cô ta cũng rời khỏi!
Tuyết Vũ không tin nổi vào tai mình. Đúng như anh nói, không hề có bóng dáng của Bạch Băng, cứ như cô ta đã bốc hơi vậy. Tuyết Vũ bần thần cả người, cô lắp bắp:
- Anh nói sao? Cô ta… cô ta không hề ở đây ư? Hai người không phải kết hôn rồi sao? Còn con của hai người?
Giọng Thiên Đức đầy phẫn nộ:
- Sao anh có thể lấy cô ta được, sau khi em đi, biết cô ta cố tình khiến mình bị thương để xen vào giữa hai chúng ta, anh đã đuổi cô ta đi. Thật không ngờ cô ta ôm hận, đến tìm em nói dối tất cả mọi chuyện một cách trắng trợn, hại em bị thương, ngay cả con chúng ta cũng mất.
Tuyết Vũ ngồi phịch xuống giường. Cô không thể tin nổi, vậy năm xưa, cô nghe lời Bạch Băng mà mất bình tĩnh hại chết đứa con còn chưa thành hình trong bụng, tất cả đều là một cái bẫy sao? Nước mắt Tuyết Vũ không ngừng rơi xuống, cô tự đánh vào ngực mình. Sao cô có thể ngu ngốc đến thế, nghe lời Bạch Băng mà không hề suy nghĩ thận trọng, hại con cô không thể ra đời. Thiên Đức đi đến, anh ngăn lại bàn tay cô đang vô thức làm đau mình, nhìn cô tự hành hạ bản thân mình anh cảm thấy càng đau đớn hơn. Nhẹ ôm cô vào lòng, anh vỗ vỗ lên lưng cô an ủi. Trong tim tựa như có rất nhiều mảnh gai đâm vào.
Tuyết Vũ thiếp đi trong lòng Thiên Đức, cú sốc này đối với cô quá lớn. Trong một thời gian ngắn cô không thích ứng nổi.
Thiên Đức nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, anh lấy khăn ấm lau nhẹ lên mặt cô. Anh đã khiến cô chịu sự tổn thương này, lại còn hiểu lầm cô khiến hai người phải xa cách nhau. Anh ôm hận với cô trong khi không biết cô đau đến mức nào. Anh xót xa nhìn cô, gương mặt cô đã gầy đi thấy rõ. Thiên Đức tự trách bản thân mình. Đây là báo ứng ông trời trả cho anh sao?


Tuyết Vũ đã tỉnh giấc, cô nằm im rất lâu trên giường, đôi mắt u buồn hướng ra bên ngoài cửa sổ. Thiên Đức đặt một bát cháo nóng lên bàn. Anh ngồi bên cô im lặng không nói gì. Rất lâu sau đó, Tuyết Vũ mới lập cập đứng dậy, cô với tay lấy túi xách. Thiên Đức vội đứng dậy ngăn cô:
- Em định làm gì vậy?
Tuyết Vũ tránh ánh mắt của anh, cô nói khẽ:
- Em phải đi rồi!
Thiên Đức nhíu mày, giọng anh hơi run:

- Chúng ta đã giải quyết hiểu lầm rồi, em không thể ở lại bên anh sao?
Tuyết Vũ khựng lại, cô ngước mắt nhìn anh. Viền mắt anh hơi đỏ lên, nét cô đơn hiện rõ. Quay về bên anh, cô không biết là việc tốt hay xấu nữa, cô sợ mình lại bị tổn thương. Nhớ lại trước kia anh đối với cô chỉ có thù hận, ai biết bây giờ anh đã hoàn toàn vứt bỏ nó chưa? Hai năm xa nhau chưa giây phút nào cô nghĩ về anh. Ăn sáng thì ngồi đoán sáng nay anh có ở nhà ăn hay không hay hôm qua làm việc quá trễ không kịp dậy lại chờ đến bữa trưa. Đi mua sắm thì luôn để mắt đến những chiếc áo sơ mi tối màu. Anh dường như rất thích chúng, cô chưa bao giờ thấy anh diện một chiếc áo màu trắng nào. Cứ thế cuộc sống hai năm qua của cô như chưa từng thiếu vắng anh. Bây giờ mọi chuyện đều đã giải quyết nhưng cô lại phân vân: liệu hai người còn có thể không?
Tuyết Vũ cắn chặt môi, Thiên Đức cảm thấy có lẽ mọi chuyện quá đường đột với cô. Anh hạ giọng:
- Trước tiên em hãy nghỉ ngơi đã, mọi chuyện từ từ suy nghĩ. Vì anh mà em mới thế này, chắc em không muốn mọi người xung quanh mắng anh là đồ vô nhân tính chứ?
Tuyết Vũ nắm chặt túi xách, ở lại hay ra đi, cô vẫn chưa chắc chắn lắm. Bây giờ anh đã cho cô chút thời gian suy nghĩ, nhân lúc này cô cũng muốn hiểu rõ mọi thứ hơn, nhất là trái tim cô.


Bình luận

Truyện đang đọc