CÔ VỢ LÃNH KHỐC CỦA PHƯƠNG THIẾU


Một ngày trước khi Hà Linh Chi tỉnh lại.
Sáng sớm tại biệt thự riêng của Phương Thần Phong.

Dường như đã lâu lắm rồi nơi đây mới có mặt nhiều người đến như vậy, thế mà lại chẳng phải dành cho một ngày vui vẻ gì.
Tại phòng khách của biệt thự có năm người đàn ông đang ngồi uống rượu, đó là Tứ Đại Tài Phiệt và người còn lại là Wiliam Franky.

Hoắc Trạch Dương lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng:
“Phong, đã điều tra ra được nhóm người đó chưa?”
Phương Thần Phong vừa lắc ly rượu trong tay vừa trầm ngâm lên tiếng:
“Vẫn chưa! Biểu tượng trên chiếc máy bay đó rất lạ, mình cũng đã dùng tiền để mua thông tin từ chỗ bọn Sóc Đất nhưng bọn chúng cũng không hề biết đến nó!”
Sóc Đất là một tổ chức thu thập thông tin, hay nói cách khác, nó giống như một cái đài truyền tin của thế giới ngầm.

Tất cả mọi thông tin được phát ra, bọn chúng là người biết đầu tiên, và độ bao phủ của chúng lan khắp toàn cầu.


Vì cách làm việc nhanh gọn cũng như tính bảo mật thông tin khách hàng cực kỳ cao nên cái giá cho mỗi tin không phải nhỏ, số tiền đó có thể nuôi sống một gia đình cả đời.
Nghe xong, lúc này Wiliam Franky mới lên tiếng:
“Một điều quan trọng nữa đó là, rốt cuộc hành động lần này của bọn chúng là nhắm về ai?”
“Huyết Sắc Bang! Hay chính xác hơn là Hà Linh Chi!” – Phương Thần Phong khẳng định.
“Tại sao?” – Hàn Diệc Thiên thắc mắc hỏi.
Phương Thần Phong đem mọi chuyện ngày hôm đó kể ra cho bốn người còn lại nghe.

Nghe xong bọn họ ai lấy đều rơi vào dòng suy nghĩ của riêng mình.
Tống Hạ Vũ im lặng nãy giờ đột ngột nói:
“Nếu như theo những gì cậu vừa kể thì khẳng định mục tiêu của bọn chúng chính là Hà Linh Chi.

Nếu bọn chúng muốn nhắm đến Huyết Sắc Bang thì không lý nào lại chỉ tấn công một mình Hà Linh Chi được.

Bởi vì trong lúc bọn mình hành động cũng không thấy có dấu hiệu nào khả nghi!”
Hàn Diệc Thiên cùng Hoắc Trạch Dương đều đồng ý với những gì Tống Hạ Vũ vừa nói.
Phương Thần Phong lãnh đạm lên tiếng:
“Không cần vội truy tìm bọn chúng, vì sẽ có một ngày bọn chúng cũng đến tìm chúng ta thôi.”
“Mình cũng rất tò mò muốn biết rốt cuộc chúng là ai mà dám lợi dụng cả Tứ Đại Tài Phiệt để bắt Hà Linh Chi?” – Wiliam Franky cũng nói.
Vừa dứt lời, Wiliam franky liền cảm thấy lạnh sống lưng vì bốn cặp mắt kia đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Mấy cậu làm gì nhìn tôi ghê vậy? Này này, tôi là trai thẳng đấy, không có h@m muốn chơi GAY với mấy người đâu!”
“Đồ thần kinh!” – Cả bốn người cùng đồng thanh nói.
“Nếu không phải vậy thì vì sao các cậu lại nhìn tôi bằng cặp mắt hau háu như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy?”
Tống Hạ Vũ lên tiếng hỏi:
“Cậu với Huyết Sắc Bang có quan hệ với nhau sao Wi Wi?”
Nghe thấy hai chữ “Wi Wi”, Wiliam Franky tức giận nói lớn:

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có mà gọi tôi là Wi Wi, nghe chẳng khác nào tên sủng vật! Tên tôi là Wiliam, Wiliam, ý chỉ một chàng trai trung thành, quả cảm giống như một chiến sĩ thời Roma hiểu chưa? Là WILIAM FRANKY!!”
Hai chữ cuối được hắn đặc biệt nhấn mạnh, ý chỉ sự quan trọng của hai chữ này.
“Ha ha… mình thích thì mình gọi thôi, nhưng mà cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi.

Cậu với Huyết Sắc Bang có quan hệ gì? Vì sao các người lại biết nhau? Với lại, mình nghe nói là cậu còn muốn đứng ra bảo vệ cho họ đúng không?” – Tống Hạ Vũ cười lớn đáp.
Những người còn lại cũng không kìm nổi mà phải bật cười, đến cả kẻ mặt lạnh như Phương Thần Phong cũng phải nhếch miệng.

Tên Wiliam này bình thường rất biết kiềm chế cảm xúc, nhưng cứ hễ có ai đem tên của hắn ra đùa cợt thì y rằng hắn lại nhảy dựng lên như một con nhím xù lông vậy.
“Ừ thì… thì… thì...”
Wiliam Franky ấp úng mãi mà chẳng thốt ra được lời giải thích nào.

Phương Thần Phong thấy thế lạnh nhạt nói:
“Nếu cậu không đưa ra một câu trả lời hợp lý thì từ nay về sau đừng hòng chơi với Tiểu Bao.”
“Đồ ác độc Phương Thần Phong, đến cả Tiểu Bao mà cậu cũng đem ra uy hiếp được nữa!”
“Bởi vì nó là của tôi, và cậu thì chỉ được chơi với nó mỗi khi được tôi cho phép.”
“Haizz được rồi, được rồi, mình sẽ nói.


Ai bảo mình yêu Tiểu Bao nhiều như vậy cơ chứ!”
“Thật ra mình quen bọn họ từ trước khi Huyết Sắc bang được thành lập.

Ba năm trước, khi mình đang trong chuyến World Tour…”
“Ha ha World Tour? Cậu nghĩ mình là Idol chắc?” – Tống Hạ Vũ chế nhạo nói.
Wiliam Franky cáu kỉnh đáp lại:
“Rốt cuộc thì cậu có để tôi nói hay không hả? Tôi nói cho cậu biết, bằng khuôn mặt và thân hình này, nếu tôi mà đi làm Idol thì chắc chắn lọt top một toàn cầu nhá! Chẳng qua là tôi có lòng thương người, sợ mấy tên ngôi sao quèn kia bị hào quang của tôi làm lu mờ thôi, còn một điều quan trọng nữa là niềm đam mê của tôi với súng đạn là quá lớn nên không thể từ bỏ được!”
Bốn người Tống Hạ Vũ thật muốn cười lớn vào mặt tên này một trận.

Nếu để người ngoài nghe thấy những lời vừa rồi chắc sẽ bị dọa chết ngay tại chỗ mất.

Ai mà tin được đó là lời nói được phát ra từ miệng của người đứng đầu tổ chức đặc công quốc tế, đồng thời cũng là kẻ thâu tóm giới Mafia khu vực Âu – Mỹ kia chứ.
“Oke oke, cậu nói đi.”


Bình luận

Truyện đang đọc