CÔ VỢ LÃNH KHỐC CỦA PHƯƠNG THIẾU


Sau khi đỗ xe xong, cả hai người cùng sóng vai đi đến điểm bán vé, bởi vì Hà Linh Chi không cho phép hắn nhúng tay vào nên bây giờ bọn họ đang phải đứng xếp hàng mua vé vào cổng.

Thậm chí để có trải nghiệm tốt nhất về cuộc sống của một người bình thường, Hà Linh Chi còn rút một ít tiền mặt mang theo.
Nhìn hàng dài người trước mặt, Phương Thần Phong cảm thấy vô cùng tốn thời gian, lên tiếng nói bên tai Hà Linh Chi đang đứng phía trước:
“Hay là chúng ta…”
“Không được!!!”
Chưa để hắn nói hết câu, Hà Linh Chi đã lên tiếng chặn lời.

Thấy vậy Phương Thần Phong liền thở dài rồi ôm lấy cơ thể cô kéo sát lại gần mình.
Qua một lúc lâu mới tới lượt hai người.
“Cho tôi hai vé người lớn.”, Hà Linh Chi lên tiếng nói với nhân viên bán vé.

Người nhân viên kia thấy hai người bọn họ hành động thân mật như thế liền bắt đầu giới thiệu về ưu đãi mới của khu vui chơi:
“Khu vui chơi chúng tôi đang có khuyến mãi cho những cặp đôi đang yêu nhau, hoặc những đôi vợ chồng mới cưới, không biết anh chị có muốn sử dụng ưu đãi này không?”
“Chúng tôi…”
“Lấy cho chúng tôi vé ưu đãi.”, Phương Thần Phong lên tiếng ngăn lời Hà Linh Chi định nói.
“Nhưng…”
“Phiền cô lấy nhanh giúp chúng tôi, kẻo lãng phí thời gian của những người phía sau.”, một lần nữa Hà Linh Chi lại bị chặn họng.
Cô nhân viên thấy vậy liền tươi cười nhìn hai người bọn họ rồi lấy chiếc vé đôi đưa cho Phương Thần Phong, đồng thời đeo hai sợi dây duy băng màu hồng vào cổ tay hai người.

Xong xuôi tất cả Phương Thần Phong vừa cười vừa dẫn Hà Linh Chi đi.
Nơi đầu tiên bọn họ chọn là khu trò chơi xe đụng.

Hà Linh Chi đi tới đưa vé cho người xoát vé, đồng thời cũng để họ hướng dẫn cô cách chơi, căn bản là cô chưa từng chơi mấy trò này nên không biết nguyên lý hoạt động của nó ra sao, còn Phương Thần Phong đứng chờ một bên quan sát cô.
Đứng xếp hàng chờ tới lượt, Hà Linh Chi liền quan sát những người chơi trước chơi, cảm thấy nó cũng không quá khó điều khiển, mãi đến khi cô ngồi vào ghế lái rồi mới biết được nó khó cỡ nào, không hiểu sao cô điều khiển nó cứ chạy vòng vòng được một chút thì lại đâm vào tường.
Đang mải loay hoay thì phía đối diện một chiếc xe khác lao tới đâm thẳng vào đầu xe của cô khiến nó lùi lại một đoạn rất xa, sau khi định thần lại cô mới biết người đụng mình là Phương Thần Phong.

Nhìn nụ cười đáng đánh của hắn, Hà Linh Chi tức không nói được lời nào, căm phẫn lái xe đuổi theo.

Nhưng với kỹ năng lái xe gà mờ của cô sao có thể đuổi kịp được người lái xe giỏi như hắn chứ, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ cú drift ba trăm sáu mươi độ của hắn lúc ở Nhật Bản.
Đuổi một hồi mà chẳng đâm được Phương Thần Phong, thậm chí đến việc rút ngắn khoảng cách giữa hai người cô cũng không làm được, Hà Linh Chi liền bất lực than:
‘Được rồi!! Cô từ bỏ, cô thú nhận là mình không biết lái xe ô tô được chưa!!! Hai mươi mốt năm sống trên đời này, cô chưa một lần học lái xe ô tô cả, cô chỉ biết lái moto mà thôi.’
Phương Thần Phong vẫn vừa lái vừa quan sát Hà Linh Chi, thấy cô đang hung hăng đuổi hắn đột nhiên mặt ủ mày chau dừng lại liền lắc đầu cười, đánh tay lái quay lại chỗ cô nói:

“Sao không đuổi nữa?”
Hà Linh Chi ủ rũ trả lời:
“Em không biết lái sao mà đuổi kịp anh được?”
Nghe vậy Phương Thần Phong liền quay đầu xe lại phía sau xe cô nói:
“Bây giờ em khởi động lại xe rồi làm theo những gì anh chỉ dẫn.”
Lúc này Hà Linh Chi mới tươi cười trả lời:
“Được.”
“Mắt tập trung nhìn thẳng, tay lái giữ vững, chân lên ga vừa phải, em thử làm đi.”
Hà Linh Chi nghe lời làm theo, nhưng tốc độ của cô khá chậm, thấy sắp tới khúc cua, Phương Thần Phong liền nói lớn:
“Chuẩn bị đến khúc cua, em giảm tốc độ rồi căn khoảng cách từ từ đánh tay lái sang trái góc một trăm tám mươi độ rồi giữ nguyên đến khi xe lấy lại phương thẳng.”
Hà Linh Chi bối rối làm theo những gì mà hắn nói, kết quả đúng là cô đã quay xe được mà không bị đâm vào tường, thế là mừng rỡ quay lại nói với Phương Thần Phong:
“Em làm được rồi haha… không bị đâm vào tường haha…”
Nhưng có lẽ do quá vui mừng mà Hà Linh Chi đã nhấn mạnh chân ga, làm cho chiếc xe đột ngột lao nhanh đi rồi đâm vào một chiếc xe khác.

Thế là cô liền rối rít xin lỗi:

“Tôi xin lỗi… tại tôi vui mừng quá nên không tiết chế, thực xin lỗi.”
Cậu bé ngồi trên chiếc xe bị đụng thấy mình bị đụng không những không buồn mà còn vui vẻ cười lớn, người mẹ thấy con trai mình cười như vậy cũng cười cho qua:
“Không sao, trò chơi này là như vậy mà, đụng đụng thì mới vui chứ, nhưng mà cô phải chú ý an toàn đó.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”, Hà Linh Chi cười đáp.
Phương Thần Phong lúc này đã đuổi kịp đến nơi, khuôn mặt tràn đầy lo lắng hỏi:
“Em có việc gì không?”
“Em không sao… không sao.”, Hà Linh Chi xua xua tay đáp.
“Em đó!!!”, thấy cô không sao Phương Thần Phong liền cốc nhẹ vào đầu cô mắng.
Bị hắn cốc đầu mà Hà Linh Chi không giận, chỉ xoa đầu cười hì hì:
“Chúng ta đi chơi trò khác đi?”
“Được.”


Bình luận

Truyện đang đọc