CÔ VỢ LÃNH KHỐC CỦA PHƯƠNG THIẾU


Kinoya bên này vô cùng tức giận, chỉ vì quá nóng vội muốn thống lĩnh hắc đạo mà để đối phương lợi dụng.
Vẫn còn chưa tìm ra cách giải quyết thì một tên thuộc hạ lại báo cáo:
“Thưa chủ nhân, hệ thống của chúng ta hiện đã bị bọn chúng nắm giữ quyền kiểm soát hoàn toàn, bao gồm cả hệ thống tự huỷ rồi ạ.

Vậy nên thuộc hạ mong chủ nhân mau chóng rời khỏi đây, sau đó chúng ta sẽ tìm cách phục thù sau!”
Kinoya nhìn vào một loạt màn hình máy ví tính mà tức giận răng nghiến ken két.

Trên tất cả các màn hình đều hiển thị hai chữ ‘YOU LOSE’, kèm theo đó phía dưới là dòng chữ ‘DEATH & QUEEN’.
Nhìn thấy hai cái tên DEATH và QUEEN, toàn bộ thuộc hạ chịu trách nhiệm kĩ thuật của Hamashi đều toát mồ hôi lạnh.
Vốn dĩ khi chưa biết đối thủ mà bọn họ phải đối đầu là ai, nhưng dựa vào cách phản kích vừa rồi cũng đã đủ khiến họ ngả mũ thán phục.
Huống hồ bây giờ khi đã biết lai lịch của đối phương, bọn họ lại âm thầm sợ hãi trong lòng nhưng không dám biểu hiện ra ngoài trước mặt chủ nhân.
Ai mà chẳng biết DEATH và QUEEN là hai cái tên được coi là huyền thoại của giới hacker.

Từ trước tới nay chưa có một ai qua mặt được hai người bọn họ, vậy mà giờ đây hai người lại về chung một phe, cái này chẳng phải là hổ mọc thêm cánh hay sao?

Mấy người họ đã thua, thua một cách tâm phục khẩu phục!
Mắt thấy không thể cứu vãn được tình hình, Kinoya liền tức tốc rời khỏi nơi đây.
Nhưng khi cánh cửa vừa mở ra, chân hắn còn chưa kịp bước ra ngoài thì đã có một tràng đạn lao tới ngay vị trí trước cánh cửa, đảm bảo rằng khi nãy hắn mà hấp tấp bước ra thì bây giờ cơ thể đã chẳng khác nào tổ ong vò vẽ rồi.
Thuộc hạ của Kinoya thấy thế liền kéo cửa lại:
“Chủ nhân, giờ chúng ta phải làm sao?”
“Phương Thần Phong! Mày giỏi lắm, rất giỏi!!!!!”
Kinoya hiện đã tức đến tím mặt rồi.

Đột nhiên toà nhà bọn chúng đang ở rung chuyển dữ dội, gạch đá từ tường và trần nhà bắt đầu có dấu hiệu nứt toác.
“Chủ nhân, bọn chúng đã khởi động hệ thống tự huỷ của biệt gia chúng ta!”
“Khốn kiếp!!!”
Hiện tại bọn họ đang bị dồn vào đường cùng, nếu tiếp tục ở lại đây, chắc chắn sẽ bị đống bê tông này chôn vùi, nhưng nếu ra ngoài chắc chắn sẽ bị làn đạn ngoài kia kết liễu, đường nào cũng không thể thoát khỏi cái chết!!!!
Im lặng hồi lâu, cuối cùng Kinoya cũng bình tĩnh trở lại.

Nếu đường nào cũng là đường chết, chi bằng chết một cách uy phong nhất, kiêu hãnh nhất!
“Các người cũng thấy rồi, giờ chúng ta đã bị dồn đến đường cùng, người nào muốn ra ngoài đầu hàng thì đi đi.

Hãy chọn cho mình một con đường sống!”
“Còn chủ nhân?”
“Ha! Ta đã gắn bó với Hamashi hơn nửa cuộc đời mình rồi.

Hôm nay nếu phải chết, ta cũng sẽ chết ngay chỗ này.”
Dứt lời ông ta liền chỉ tay về phía chiếc ghế cao nhất trong phòng, sau đó thẳng lưng tiến về nơi đó, ung dung ngồi xuống đợi chờ kết cục của mình.
‘Cái giá phải trả cho bài học lần này quá đắt rồi!’
Chẳng mấy chốc tòa nhà đã đổ sập xuống thành một đống đổ nát, toàn bộ thuộc hạ của Kinoya thấy ông ta không rời khỏi cũng không ai muốn rời đi, lòng trung thành của bọn họ, là tuyệt đối!
Tuy Hamashi là một gia tộc nhỏ, nhưng Kinoya lại không phải hạng người tầm thường, ông ta có đầy đủ tố chất của một người lãnh đạo, nhưng cuối cùng chỉ vì hư vinh nhất thời mà mất đi sự sáng suốt để bản thân bị người khác lợi dụng.


Hà Linh Chi cùng Phương Thần Phong sau khi khởi động hệ thống tự hủy của khu biệt gia cũng nhanh chóng cầm máy tính rời đi.
Nhưng khi gần tới cổng biệt gia, Hà Linh Chi bỗng nhìn lướt qua gốc cây phía bên trái thì thấy một người đeo mặt nạ che đi toàn bộ gương mặt đang nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Bóng dáng này có chút quen thuộc!
Không nghĩ ngợi gì nhiều, Hà Linh Chi liền đổi hướng chạy theo phía người kia.
Phương Thần Phong đang chạy về phía trước, như có dự cảm hắn liền quay lại thì không thấy Hà Linh Chi đâu.

Ngoảnh mặt về phía tay phải thì vừa hay thấy một bóng đen khuất dạng sau dãy nhà và Hà Linh Chi đang đuổi theo phía sau:
“Chết tiệt!”
Phương Thần Phong chửi thề một câu rồi cũng chạy theo Hà Linh Chi.
Đuổi theo được một đoạn khá xa, mắt thấy phía trước có một cây cổ thụ lâu năm, Hà Linh Chi liền bắn sợi thép từ chiếc đồng hồ của cô lên một cành cây rồi đu mình nhảy xuống ngay trước mặt tên kia.

Ở cự li gần như vậy cô đã xác định được người này là nữ, không phải nam.
Vừa tiếp đất, Hà Linh Chi liền dơ tay lên toan tháo bỏ chiếc mặt nạ trên mặt người kia xuống, nhưng cô ta đã nhanh chóng ngả người ra phía sau tránh đi cánh tay của cô, còn không quên đạp một đạp vào bụng Hà Linh Chi.
Bị đạp đau, cộng thêm vết thương cũ vẫn chưa lành hẳn nên Hà Linh Chi phải lùi lại mấy bước, người phụ nữ kia thấy vậy liền lao tới, tấn công liên tiếp vào phần bụng của cô.
Hà Linh Chi chỉ biết né những đòn hiểm ác của ả ta.

Cô đang thắc mắc rằng tại sao người này lại cứ nhằm vào bụng của cô? Cô ta biết bụng của cô đang bị thương sao? Chẳng lẽ cô ta là…

Để giải đáp thắc mắc, lợi dụng lúc cô ta ra đòn tiếp theo, Hà Linh Chi liền gập người thật sâu tránh đi cú đánh kia đồng thời đạp thật mạnh vào ống chân cô ta.
Người phụ nữ kia liền kêu lên một tiếng rồi lùi lại.

Biểu hiện này khiến Hà Linh Chi khẳng định chắc chắn rằng người phụ nữ này và người muốn ám sát cô ở khách sạn là cùng một người.
Bởi vì lúc ra tay cô thừa biết lực mình phóng ra là bao nhiêu, đối với một người thân thủ cao như cô ta sẽ không thể nào đến nỗi phải thét lên như vậy.

Trừ phi…..

chân cô ta đang bị thương!
Mà vết thương lúc trước cô để lại cho cô ta không phải bình thường, vì trên các răng cưa vũ khí của cô có chứa độc tố Biofilmax.

Độc tố này khiến cho các vết thương, đặc biệt là vết thương hở lâu khỏi, kích thích màng biofilm phát triển, nếu không biết cách chữa trị có thể dẫn đến hoại tử, thậm chí là phải cắt bỏ đi một bên chân.
Những sáng chế của Triệu Y Vân chưa bao giờ làm cô thất vọng!.


Bình luận

Truyện đang đọc