Edit by Mon
So với ngày hôm qua còn e ngại, hôm nay Lâm Kiều Kiều hoàn toàn buông thả bản thân cùng ba chồng vui sướng tràn trề. Gậy thịt cứng rắn một chút rồi lại một chút thâm nhập hoa tâm mẫn cảm.
Trương Quốc Dương trải qua hai lần cao trào đặt con dâu toàn thân phiếm màu hồng phấn lên sofa, lấy khăn giấy lau miệng huyệt rỉ ra chất lỏng trắng đục, tất cả đều do ông bắn vào.
Sau đó, ông vào phòng bếp lấy ra một chậu nước ấm, cầm khăn lông lau hạ thể cho con dâu. Mắt thấy bầu vú trắng nõn rải đầy dấu vết sưng tím, hai nhũ hoa hồng hồng, âm hộ của con dâu hơi sưng lên, ông không khỏi hối hận vì khi nãy đã dùng quá sức.
Lâm Kiều Kiều tùy ý để ba chồng tắm rửa cho mình, vừa rồi ông hưởng thụ làm cho cô mệt mỏi như vậy, nên ông phải hầu hạ cô.
Sau khi lau thân thể cho con dâu xong, Trương Quốc Dương ném khăn xuống, mặc váy cho Lâm Kiều Kiều, sau đó bế cô lên lầu, đặt lên giường.
“Kiều Kiều, con nghỉ một chút, ba đi lau sạch sofa.”
Trương Quốc Dương hôn lên trán Lâm Kiều Kiều một cái, đắp chăn cho cô rồi xuống lầu.
Ghế sofa bằng da đắt tiền dính không ít chất lỏng, bên trên là mật dịch của con dâu, còn có tinh dịch của ông. Nhìn thành quả do mình tạo ra, ông không nén được sự tự hào.
Trương Quốc Dương thu thập thỏa đoán xong, ông cũng ngồi xuống nghỉ ngơi, đáy lòng vẫn còn cảm nhận được dư vị của khoái cảm vừa rồi. Khó trách khi còn ở nông thôn, mấy lão cùng thôn thường gọi ông đi tìm phụ nữ. Những người phụ nữ bên ngoài đó sao có thể so với con dâu ông?
Trước đây sau khi làm việc xong, lưng ông thường đau nhức cực kỳ, nhưng từ khi lên thành phố, ông cảm thấy cơ thể mình hình như tốt lên, nhất là về chuyện kia, ông không tin thời còn kia mình có thể kiên trì đến một giờ.
Mỗi lần kết thúc công việc, ông chỉ hơi mệt, sau đó nghỉ ngơi một lát là hồi phục, chân cũng không còn đau. Con dâu quả nhiên là phúc tinh của ông.
Lúc đến giờ cơm trưa, Lâm Kiều Kiều bị ba chồng đánh thức, cô không biết mình đã thiếp đi từ khi nào, lúc tỉnh lại thì nghe ba chồng nói cơm đã nấu xong, bảo cô ăn rồi ngủ tiếp.
“Lão hư hỏng, ba biến con thành như vậy, ba phải bế con xuống.”
“Được, đều tại ba, Kiều Kiều còn đau không?”
“Không cho nói, lão sắc lang.”
“Được, ba không nói, ba ôm con xuống.”
Lâm Kiều Kiều ghé vào lồng ngực ba chồng cảm thấy thật an tâm. Cô vốn là cố ý chơi xấu, bản thân muốn được ông ôm, nhưng lại ngượng ngùng.
Trong suốt bữa cơm, cô được ba chồng đút cho. Cơm nước xong lại được ba chồng bế lên lầu. Biết ông ăn cơm rất ít, nên cô ghì chặt ông lại không cho ông xuống lầu, thân thể nhỏ nhắn nằm trong lồng ngực ông rơi vào giấc ngủ.
Trương Quốc Dương bị Lâm Kiều Kiều tùy tiện sai bảo cũng không tức giận, ngược còn thấy rạo rực.
Nếu con dâu chán ghét thì sẽ không để ý tới ông. Hiện tại tuy rằng cô sai bảo ông mọi việc, nhưng lại rất quấn lấy ông.
Hai người đã tiến tới quan hệ hiện giờ, không có khả năng quay trở lại quá khứ. Nhìn con dâu đang say giấc trong lòng mình, ông liền cảm thấy thỏa mãn, trước đây ông không bao giờ nghĩ đến có ngày mình sẽ được ôm Kiều Kiều ngủ.