CON DÂU THƠM NGỌT MỀM MẠI

•Chương 66: Ngậm bồ hòn•

Trương Đào bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nghe thấy âm thanh quen thuộc hắn theo bản năng sờ đầu giường, nhưng không tìm được điện thoại. Sau đó, hắn giật mình tỉnh dậy, cảm giác khó chịu lập tức xông đến, bàng hoàng phát hiện bên cạnh mình còn có một người phụ nữ.

Hắn nhớ rõ ràng những gì xảy ra đêm qua, lúc ăn cơm mọi thứ vẫn bình thường, nhưng sau khi uống cạn rượu của Lý tổng, đầu óc hắn trở nên mơ hồ, giống như không nhớ nổi chuyện gì diễn ra kế tiếp.

Nhớ đến ánh mắt của người phụ nữ này nhìn hắn, lại thêm chuyện thân thể mình khác lạ. Hắn đã nhận thức được mọi chuyện.

Kim Ngọc Phượng cảm nhận được động tĩnh cũng tỉnh lại, thấy sắc mặt xanh mét của Trương Đào cũng không để ý.

Trương Đào nhặt từng kiện quần áo mặc lên người, không thèm nhìn cô ta một cái đã quay đầu rời khỏi.
Thời khắc hắn định mở cửa, thanh âm cười tủm tỉm của Kim Ngọc Phượng từ phía sau truyền đến: “Tiểu Trương, đêm chị đây rất sướng, hy vọng về sau còn có cơ hội như vậy, có gì khó khăn cậu có thể đến tìm chị.”

Trương Đào đóng sập cửa mà đi, hắn biết lần này chỉ có thể ngậm bồ hòn, coi như vừa mới bị chó cắn. Hắn không thể làm lớn chuyện này, nhưng hắn không biết còn có thứ gây cho hắn phiền toái lớn hơn.

Công ty cả ngày hôm nay chìm trong áp suất thấp nhất, nhóm công nhân cảm giác được tâm trạng của ông chủ vô cùng tệ, không cẩn thận sẽ bị mắng đến máu chó đầy đầu. Một ngày nơm nớp lo sợ cuối cùng cũng đến giờ tan tầm, bọn họ nhảy nhót về nhà.

Lúc Trương Đào chuẩn bị về nhà, điện thoại bỗng nhận được một đoạn video, bên trong là một đôi nam nữ dây dưa, người đàn ông là hắn, mà gương mặt người phụ nữ đã bị đánh mosaic, không cần nghĩ cũng biết là ai. Trương Đào lập tức quét tất cả đồ trên bàn xuống mặt đất, hắn không có tâm trạng về nhà, sợ ba và vợ nhìn ra.
“Cô muốn gì? Chuyện đó không có ảnh hưởng lớn đối với đàn ông như tôi, cô đừng làm càn.”Trương Đào nghiến răng nghiến lợi nói, sự tình đêm qua làm hắn cảm thấy hết sức nhục nhã, bà già đó còn muốn dây dưa.

“Chị đây sao có thể làm gì cậu. Chỉ là muốn mỗi lần chị tịch mịch cậu qua đây bồi chị. Đương nhiên chị đây cũng sẽ giúp cho công ty của cậu. Nghe nói vợ cậu đang mang thai, hẳn là cậu không muốn cô ấy thấy được đoạn video kia. Suy xét kỹ một chút.”Kim Ngọc Phượng đã định trước, cô ta không tin Trương Đào sẽ cự tuyệt.

Trương Đào dù ngoài miệng nói không sợ, nhưng trong lòng cực kỳ sợ hãi. Lâm Kiều Kiều mà biết không biết sẽ thế nào.

Đêm nay hắn không về nhà, tâm phiền ý loạn đi đến chỗ Hạ Hoan Tâm. Gần đây Hạ Hoan Tâm rất hiểu chuyện, trừ việc đôi khi gọi điện thoại cho hắn thì chưa làm gì khiến hắn nhọc lòng.
Thấy Trương Đào tới, Hạ Hoan Tâm rất vui vẻ, biết hắn chưa ăn tối, cô ta bất chấp thân thể không tốt nấu ăn cho hắn.

Trương Đào thấy Hạ Hoan Tâm ốm nghén, liền dặn cô ta nghỉ ngơi, tự mình gọi cơm hộp, bữa cơm hai người thật sự rất ấm áp.

Cơm nước xong, Trương Đào liền tắm rửa, sau đó vào phòng cho khách ngủ một giấc.

Hôm nay hắn rất mệt, từ thân đến tâm, cái gì cũng không muốn làm, không muốn nghĩ, chỉ hy vọng hết thảy đều là giả. Chờ khi hắn tỉnh lại mọi thứ sẽ quay về như ban đầu.

•Chương 67: Trầm mê•

Liên tiếp qua mấy ngày, mọi chuyện giống như chưa từng phát sinh. Kim Ngọc Phượng không có động tĩnh làm Trương Đào dần thả lỏng lại. Lý tổng cũng đã xin lỗi hắn, nói ông chỉ bất đắc dĩ.

Cách xin lỗi của Lý tổng là trực tiếp đưa cho Trương Đào một người phụ nữ, nói chính xác hơn là một cô gái. Cô ta mặc đồng phục, vẻ mặt thanh thuần, đôi mắt sinh thực vũ mị, làm cho người ta điên cuồng.
Lý tổng nói cho hắn cô gái này tên Trần Tĩnh Du, vừa tròn 18 tuổi, là một xử nữ. Bởi vì cần tiền mới bán thân, tiền ông đã trả rồi, có chơi hay không do Trương Đào quyết định.

Nếu là trước đây Trương Đào sẽ cự tuyệt. Nhưng sau khi hoan ái cùng với Hạ Hoan Tâm và Kim Ngọc Phượng, hắn thấy phụ nữ là dùng để chơi đùa. Nữ sinh này bất giác đã đốt lên du͙© vọиɠ của hắn.

Trương Đào trực tiếp đưa người đến khách sạn, cô gái này thật ngoan ngoãn, không hề phản kháng gì, bị cởi sạch cũng chỉ ngượng ngùng nhắm hai mắt. Trương Đào hài lòng, nhẫn nại làm đầy đủ bước dạo đầu.

Trần Tĩnh Du thấy mình thật may mắn, vốn dĩ cô ta cho rằng mình sắp phục vụ một ông lão trung niên, không nghĩ đến lại là một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, còn đối xử ôn nhu hết mực.
Mắt thấy hoa huyệt đã ướŧ áŧ, Trương Đào đặt phân thân lên miệng huyệt, ngậm một viên hồng anh vào miệng, phía dưới ngày càng ướt, hắn lại chậm chạp không cắm vào, cố ý trêu đùa thiếu nữ dưới thân.

“Ưʍ...Ngứa quá...Cho em…”Cơ thể mẫn cảm làm Trần Tĩnh Du tê dại không thôi, cô ta cảm thấy phía dưới thật trống trải, rõ ràng là đã ướt nhưng Trương Đào vẫn không tiến vào.

“Muốn sao? Cô bé.” Trương Đào cố ý đỉnh về trước một chút, tham lam nhìn bộ dáng ngứa ngáy khó chịu của cô nàng.

“Em muốn. Quá khó chịu.”Trần Tĩnh Du xoắn thân mình, cọ cọ côn ŧᏂịŧ.

“Ngoan. Mở mắt ra, nhìn tôi tiến vào cơ thể em thế nào.”Trương Đào tách hai đùi cô nàng ra, đâm vào hoa huyệt đã ướt đẫm. Lúc Trần Tĩnh Du đang nhìn chằm chằm vào nơi dán sát của cả hai, Trương Đào đột nhiên dùng sức đâm vào hoàn toàn, cảm giác khít chặt làm hắn chợt nhớ đến Lâm Kiều Kiều.
Kể từ lúc mang thai, cô kiên quyết không cho hắn chạm vào. Hắn biết sức khỏe vợ không tốt nên không bắt buộc. Dù sao thì ăn hoa dại bên ngoài cũng không tồi, hắn rất thích đóa hoa lần này.

“Đau quá…”Cơn đau xé rách làm sắc mặt Trần Tĩnh Du trắng bệch. Tuy rằng gậy thịt của Trương Đào nhỏ hơn Trương Quốc Dương một ít, nhưng kích cỡ cũng rất khả quan, nếu dùng để phá thân Trần Tĩnh Du chắc chắn sẽ chịu đau.

“Ngoan, một hồi sau sẽ ổn.”

Trương Đào hôn lên cái miệng nhỏ, đôi tay không ngừng chu du khắp cơ thể mềm mại, chậm rãi phân tán lực chú ý của người dưới thân. Sau đó chậm rãi trừu động, máu xử nữ đỏ tươi bị côn ŧᏂịŧ mang ra, nhỏ giọt trên khăn trải giường.

Trần Tĩnh Du cứ như vậy lột xác từ cô gái thành một người phụ nữ.

Dần dần, kᏂoáı ©ảʍ tê dại chuyển thành đau đớn. Lần đầu tiên Trần Tĩnh Du trải nghiệm kᏂoáı ©ảʍ mỹ diệu của việc làʍ t̠ìиɦ.
Cô ta thấy mình quá may mắn, tuy là bất đắc dĩ bán mình nhưng vận khí không tệ mới gặp được Trương Đào.

Có cảm giác như mình là cô bé lọ lem trong tiểu thuyết gặp được bạch mã hoàng tử tới cứu.

“Kêu tên tôi. Nói! Ai đang cắm em.”

Tốc độ cắm rút của Trương Đào càng lúc càng nhanh, Trần Tĩnh Du bị cắm đến mê muội.

“Đào… Chậm chút….Em không chịu được…”Tâm trí Trần Tĩnh Du như muốn bay lên, căn côn ŧᏂịŧ cứng rắn nóng bỏng lần lượt xâm nhập vào bên trong, quấy loạn hoa tâm.

“Cô bé ngoan, chỉ mới bắt đầu thôi. Thời gian đêm nay còn rất dài.”

Bình luận

Truyện đang đọc