CON ĐƯỜNG GIẢI OAN CỦA NỮ PHÁP Y

Trương Hiểu Văn ngồi trong phòng thẩm vấn, hai tay vắt chéo trên bàn không ngừng xoa xoa ngón tay, có vẻ rất căng thẳng. Một nữ cảnh sát trước đó đã đưa cô ta về nhà đã đưa cho cô ta một cốc nước, ôn tồn bảo cô ta đừng căng thẳng.Trương Hiểu Văn cầm lấy ly nước uống một ngụm, sau đó lo lắng nhìn nữ cảnh sát, người này vừa mới đưa bọn họ về nhà, ở một nơi toàn cảnh sát nghiêm túc như thế này đối với cô ta mà nói thì cô ấy là một người khá quen thuộc: "Chị! Em...em phạm tội gì sao? Tại sao lại đưa em đến chỗ này?"Vốn dĩ cô ta đã được đưa về nhà rồi, xảy ra một chuyện lớn như vậy, sau khi về đến nhà cô ta cũng không có tâm trạng ăn uống gì nữa, lăn ra ngủ ở trên ghế sô pha. Cũng không biết đã ngủ được bao lâu nhưng cô ta bị tiếng chuông cửa đánh thức, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn đứng ở cửa và họ đưa ra thẻ cảnh sát cho cô ta xem."Có phải Trương Hiểu Văn không? Mời đi cùng chúng tôi."Từ khi ra khỏi nhà đến bây giờ, Trương Hiểu Văn vẫn đang ngơ ngác, cô ta thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra và tại sao cảnh sát lại đưa cô ta tới đây.Nữ cảnh sát hình sự nhìn thấy vẻ mặt lo lắng cau mày của cô ta, liền nói vài câu an ủi cô ta: "Có một số chuyện chúng tôi cần xác nhận lại với cô, cô không cần lo lắng, nếu cô không làm chuyện gì xấu thì không cần lo lắng, cảnh sát chúng tôi sẽ không bắt oan bất kỳ người tốt nào. Cho nên, lát nữa khi có người hỏi cô, cô chỉ cần trả lời thành thật là được, đừng nói dối."Giọng nói của cô ấy vô cùng ôn hòa, sự lo lắng của Trương Hiểu Văn nhờ cô ấy an ủi cũng đã bớt đi rất nhiều rồi.Lúc này, Nhậm Du Nhiên đẩy cửa bước vào, không có ai đi bên cạnh cô ấy, nữ cảnh sát thấy cô ấy bước vào liền chào hỏi cô ấy và chuẩn bị bước ra ngoài."Băng Đình, cô ở lại với tôi đi." Nhậm Du Nhiên lên tiếng ngăn cô ấy lại và ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống.Băng Đình hơi sửng sốt, cô ấy là điều tra viên trong đội của Diêu Viễn, cô ấy vừa mới thông qua kỳ thực tập và đang làm một số công việc cơ bản, vốn dĩ là sẽ không có cơ hội cùng Nhậm Du Nhiên thẩm vấn nhân chứng.Nhậm Du Nhiên đã ngồi xuống, thấy cô ấy vẫn đang ngơ ngác, thì ngẩng đầu nhìn cô ấy nói lại thêm một lần nữa: "Ngồi xuống đi.""Vâng." Băng Đình lập tức ngồi xuống bên cạnh Nhậm Du Nhiên.Trương Hiểu Văn nhìn thấy cô ấy cũng đang rất lo lắng, cô ta biết rằng Nhậm Du Nhiên chắc chắn là một nhân vật rất lợi hại, cô ta lập tức trở nên lo lắng hơn nữa.Nhậm Du Nhiên nhìn Trương Hiểu Văn, rồi lại nhìn Băng Đình đang ngồi bên cạnh mình, suy nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì rồi nói: "Làm gì thế? Tôi là quỷ dạ xoa hay gì sao? Băng Đình, cô ngồi bên cạnh tôi thì có gì mà lo lắng chứ?""Không, không có!" Cô ấy lắp bắp nói, không nói nên lời.Nhậm Du Nhiên nói: "Cô lo lắng như vậy, bạn học Trương lại càng lo lắng hơn đó! Thả lỏng chút đi! Đừng để người người nghĩ tôi là một con hổ cái được không?"Đây là lần đầu tiên Băng Đình ở gần với Nhậm Du Nhiên như vậy, cô ấy thực sự rất lo lắng, nhưng Nhậm Du Nhiên lại có một sự hấp dẫn kỳ lạ, khiến tất cả cấp dưới ở trước mặt cô ấy đều có thể thả lỏng ra được, không giống như những áp lực khi ở trước mặt các lãnh đạo khác.Sự lo lắng của Băng Đình giảm bớt đi sau vài câu nói của Nhậm Du Nhiên, cô ấy di chuyển trên ghế, vẻ mặt bình tĩnh xuất hiện trở lại, cô ấy dùng ánh mắt khích lệ nhìn Trương Hiểu Văn, khiến cho cô gái trẻ lần đầu tiên đối mặt với cảnh sát ở cự ly gần như vậy dần dần lấy lại bình tĩnh.Nhậm Du Nhiên hơi nhướng mày, đây là điều cô ấy mong muốn. Lúc trước khi quan sát ở phòng giám sát, cô ấy thấy Trương Hiểu Văn dường như có chút tin tưởng với Băng Đình, có lẽ là trước đây Băng Đình đã đưa họ về nhà, nên khiến cô ta có cảm giác an toàn.Nếu đã như vậy, để cô gái này không quá lo lắng, Nhậm Du Nhiên đã yêu cầu Băng Đình ở lại cùng với mình hỏi cung cô ta, có cô ấy ở đây có lẽ Trương Hiểu Văn sẽ bớt căng thẳng và lo lắng hơn."Bạn học Trương đừng quá lo lắng, hôm nay chúng tôi gọi cô tới đây muốn hỏi cô một số chuyện." Giọng nói của Nhậm Du Nhiên vô cùng nhẹ nhàng và dịu dàng, để không tạo áp lực quá lớn cho cô gái trẻ.Trương Hiểu Phàm nhìn người nữ cảnh sát tốt bụng ở trước mặt, nhẹ nhàng gật đầu."Tôi nghe Lâm Lạc Dao nói, lúc đó chính cô là người đã đề xuất đi tàu lượn siêu tốc?"Trương Hiểu Văn mím môi, thành thật gật đầu: "Đúng là tôi.""Cô có thích ngồi tàu lượn siêu tốc không?""Thích. Hơn nữa chúng tôi đã lên kế hoạch trước rồi, hạng mục ngồi tàu lượn siêu tốc chắc chắn sẽ có."Nhậm Du Nhiên nhìn cô ta với ánh mắt dò xét, tổ điều tra nhanh chóng hỏi Lâm Lạc Dao và các bạn học cùng lớp đã đến khu vui chơi cùng cô ta, Lâm Lạc Dao nói rằng người đề nghị đi tàu lượn siêu tốc chính là Trương Hiểu Văn, hơn nữa những người khác cũng khẳng định điều đó ngoại trừ cha mẹ của cô ta không nói với bất kỳ người nào về việc đến khu vui chơi cả, chỉ có Trương Hiểu Văn là có vẻ do dự rõ ràng khi trả lời câu hỏi này.Để cẩn trọng. Nhậm Du Nhiên đã cử người đi kiểm tra lần lượt lịch trình buổi sáng của cha mẹ bọn trẻ, về cơ bản có thể xác nhận được chứng cứ ngoại phạm của mọi người, bao gồm cả cha mẹ của Trương Hiểu Văn. Cô ta sống trong gia đình đơn thân, cô ta sống cùng với mẹ của mình."Vậy thời gian thì sao? Lâm Lạc Dao nói lúc đó vốn dĩ mọi người muốn đi đến nhà ma, nhưng cô lại đề nghị mọi người đi tàu lượn siêu tốc trước, rõ ràng là lúc đó vị trí của mọi người ở gần nhà ma hơn."Trương Hiểu Văn đan hai tay vào nhau đặt trên bàn, khi lo lắng thì sẽ xoa xoa ngón tay. Cô ta mở miệng, nhưng lời đến miệng thì không nói ra được, hai mắt không ngừng đảo quanh dường như đang suy nghĩ gì đó.Nhậm Du Nhiên hất cằm nói: "Bạn học Trương, đừng nói dối, nếu nói dối, vốn dĩ cô không làm chuyện gì xấu thi cũng sẽ bị nghi ngờ đó."Trương Hiểu Văn khẽ run lên, giống như bị lời nói của Nhậm Du Nhiên, cô ta cắn chặt môi dưới, hơi cúi đầu xuống.Nhậm Du Nhiên thấy cô ta còn do dự, lẳng lặng nhìn Băng Đình, Băng Đình hiểu được ý của lãnh đạo, lập tức đứng dậy đi tới.Băng Đình ngồi xổm xuống bên cạnh Trương Hiểu Văn, vỗ nhẹ vào chân cô ta, dịu dàng nói: "Cô biết cái gì, hoặc là rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì, cô cứ nói thật với chúng tôi. Chỉ cần cô nói thật thì chúng tôi mới có thể tìm ra sự thật được! Cô và Lâm Lạc Dao có lẽ là bạn tốt của nhau đúng không? Cô cũng không muốn cô ấy bị người khác hãm hại đúng không?"Trương Hiểu Văn trầm mặc nhìn Băng Đình đang ngồi xổm ở bên cạnh, cắn chặt môi dưới."Tôi...." Mở miệng nói được từ đầu tiên thì cần còn lại cũng dễ dàng hơn nhiều: "Tôi không cố ý...."Cô ta cúi đầu xoa xoa ngón tay, lẩm bẩm nói: "Tôi thực sự không cố ý.... Tôi không biết sẽ như vậy.... Thực ra tôi chỉ tùy tiện nói ra mà thôi...."Nhậm Du Nhiên nheo mắt, hỏi: "Cho nên, cô mới nói với những người khác trừ mẹ của cô về việc đến khu vui chơi chơi sao?"Trương Hiểu Văn bĩu môi, nói nhỏ: "Tôi nói với bạn trai của mẹ tôi."Nhậm Du Nhiên và Băng Đình nhìn nhau, Băng Đình đứng dậy, cầm lấy ly nước của Trương Hiểu Văn đưa đến trước mặt cô ta."Bạn trai của mẹ cô sao? Ông ta sống cùng với các cô sao?"Trương Hiểu Văn lắc đầu nói: "Không, thỉnh thoảng ông ta sẽ đến nhà chơi.""Vậy cô nói với ông ta về chuyện đến khu vui chơi vào lúc nào?"Trương Hiểu Văn nhớ lại và nói: "Tuần trước. Chúng tôi đã quyết định đi từ tuần trước rồi. Thực ra tôi không cố ý nói với ông ta, chỉ là vào cuối tuần khi tôi đi học về và nói với mẹ tôi thì tình cờ ông ta cũng có mặt ở đó."Ánh mắt sắc bén của Nhậm Du Nhiên nhìn vào khuôn mặt của Trương Hiểu Văn hỏi: "Ngoài việc vô tình tiết lộ cho ông ta biết các cô sẽ đến khu vui chơi thì còn có chuyện gì khác nữa không?"Ánh mắt Trương Hiểu Văn nhìn chằm chằm lên bàn, nhíu mày, cắn răng nói: "Hôm qua khi ông ta tới nhà tôi, đã nói với tôi rằng một giờ chiều ông ta sẽ đưa mọi người đi chơi tàu lượn siêu tốc.""Lý do là gì?"Trương Hiểu Văn cúi đầu thấp hơn, lầm bầm nói: "Ông ta cho tiền cho tôi."Nhậm Du Nhiên cau mày nhìn cô ta, dường như không vừa lòng với câu trả lời của cô ta: "Chỉ cho tiền cho cô là cô đã nghe lời rồi sao? Cũng không hỏi tại sao sao?"Trương Hiểu Văn đỏ mặt, cúi đầu nói: "Tôi không hỏi, ông ta cho tôi rất nhiều, khoảng hơn ba chục triệu đồng. Hơn nữa, lúc đó tôi cảm thấy đây không phải là vấn đề lớn, nhưng chỉ là lúc mười một giờ đi ngồi tàu lượn siêu tốc thôi đã có hơn ba chục triệu rồi, tại sao lại không chứ.... cho nên, tôi cũng không hỏi thêm gì nữa."Nhậm Du Nhiên nhìn tập tài liệu ở trong tay, cô ấy nhin thấy tổ điều tra đã điều tra sơ bộ về gia đình của Trương Hiểu Văn rồi, cha mẹ cô ta đã ly hôn, một mình mẹ cô ta đã phải làm rất nhiều công việc để nuôi sống cô ta, điều kiện gia đình của cô ta thực sự không tốt. Hơn nữa cô ta nói đúng, chỉ là trong một giờ cố định đi chơi tàu lượn siêu tốc thôi, cô ta đâu có nghĩ được rằng có thể có một mối nguy hiểm lớn ẩn sau hành động đơn giản này đâu? Cô ta cũng không cố ý gây ra nguy hiểm cho Lâm Lạc Dao.Băng Đình nhẹ nhàng vỗ vai Trương Hiểu Văn và dịu dàng động viên cô ta.Nhậm Du Nhiên im lặng một lúc sau đó hỏi tiếp: "Sau đó Lâm Lạc Dao sợ đi tàu lượn siêu tốc, chuyện này bạn trai của mẹ cô cũng biết sao?"Trương Hiểu Văn suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu nói: "Có lẽ là trong lúc tôi nói với mẹ tôi chuyện đến khu vui chơi đã nhắc qua đến chuyện này rồi, tôi cũng không nhớ rõ nữa, nhưng chắc chắn là tôi không cố ý nói với chú mà."Nhậm Du Nhiên gật đầu, tỏ ý đã hiểu rồi, tiếp tục hỏi: "Vậy chú đó của cô tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Ông ta làm việc ở đâu? Cô có biết địa chỉ và thông tin liên lạc của ông ta không?""Ông ta tên là Mạnh Cường, nhỏ hơn mẹ tôi năm tuổi, năm nay mới ba mươi bảy tuổi, thông tin liên lạc cụ thể của ông ta thì tôi không biết, các cô có thể hỏi mẹ tôi, ông ta làm việc ở đâu thì tôi biết, chính là ở tập đoàn Giai Nghiên...."Đôi mắt Nhậm Du Nhiên cau lại, câu hỏi này đã có thu thập lớn xuất hiện rồi!Cô ấy khẽ gật đầu và nói với Trương Hiểu Văn: "Được rồi, cám ơn cô hôm nay đã vất vả đến đây phối hợp điều tra với chúng tôi, hôm nay không còn chuyện gì nữa rồi, nếu sau này có gì cần, có thể liên hệ làm phiền cô phối hợp điều tra tiếp."Trương Hiểu Văn nghe nói đã kết thúc rồi, ánh mắt bừng sáng, sau đó lại cúi đầu xuống: "Vậy tôi có thể về nhà chưa?"Nhậm Du Nhiên nói: "Được rồi. Để chị này đưa cô về nhà đi."Trương Hiểu Văn siết chặt ngón tay, lúng túng nói: "Tôi.... Có phải suýt chút nữa tôi đã làm hại Dao Dao rồi không?"Nhậm Du Nhiên nhìn thấy cô ta tự trách, mặc dù không thể nhịn được, nhưng cũng vẫn nhắc nhở cô ta: "Quả thực. Nhưng vẫn may mắn, chỉ còn thiếu một chút nữa. Bạn học Trương, sau này nếu gặp được chuyện như thế này thì cô cần cảnh giác hơn chút, không thể bởi vì đối phương là người quen của cô, lại hứa mang lại lợi ích cho cô, mà cô không nghĩ đến mục đích của ông ta, điều này có thể sẽ gây hại cho bản thân và những người xung quanh."Vẻ mặt Trương Hiểu Văn ủ rũ, trải qua chuyện này, cô ta thực sự đã bị dọa sợ rồi, cũng đã cảnh giác hơn rồi, không còn dám dễ dàng tin tưởng người ta nữa, cũng không dám bất cẩn chỉ nhìn thấy tiền nữa! Mạnh Cường không phải là người đáng tin, nhất định không phải là người tốt, khi về cô ta nhất định sẽ nói với mẹ, bảo bà ấy nhanh chóng chia tay với ông ta đi!Nhậm Du Nhiên dặn dò Băng Đình đưa Trương Hiểu Văn về nhà, sau khi rời khỏi phòng thẩm vấn, cô ấy lập tức gọi điện thoại cho Diêu Viễn: "Hãy liên hệ với tập đoàn Giai Nghiên, tìm một người tên là Mạnh Cường, tìm thấy người rồi thì đưa về cục cho tôi! Làm nhanh một chút!""Rõ!"Nhậm Du Nhiên quay người bước vào phòng giám sát ở bên cạnh, sắc mặt cô ấy không thay đổi vì diễn biến của vụ án, thay vào đó cô ấy nhìn Yến Quy đang đợi ở bên trong và nói: "Tôi chỉ sợ Mạnh Cường đã bị giết người diệt khẩu rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc