CON ĐƯỜNG GIẢI OAN CỦA NỮ PHÁP Y


Sự việc của Lam Tịch nhanh chóng được lan truyền trên mạng xã hội, trong thời gian ngắn, tất cả các nền tảng xã hội trên mạng đều sục sôi lên, Weibo chưa bao giờ sập như thế này ngoại trừ việc chính thức tuyên bố yêu đương, làm như thế nào cũng không thể bóp chặt được nữa rồi.Những người hâm mộ của Lam Tịch đã chết lặng trước tin sét đánh này, phản ứng đầu tiên của họ sau khi có phản ứng lại là không tin vào điều đó, tại sao lại có thể chứ? Tại sao Lam Tịch lại đột nhiên gặp tai nạn chứ? Rõ ràng là.....rõ ràng là hôm nay vẫn còn ra một bài hát mới mà? Rõ ràng là thứ sáu vẫn còn có buổi biểu diễn mà? Chuyến lưu diễn của cô ấy vừa mới kết thúc ở hai thành phố, rõ ràng cô ấy vẫn sẽ tiếp tục tỏa sáng ở trên sân khấu....!Bây giờ đột nhiên cô ấy mất rồi.....!đây chắc chắn là một trò đùa chết tiệt? Hôm nay đâu phải ngày cá tháng tư đâu?Nhưng sự thật là hôm nay không phải ngày cá tháng tư, cũng không ai dám công khai chuyện đùa cợt về cuộc đời của một con người, đặc biệt lại còn là người của công chúng nữa.Khi những người hâm mộ khôi phục lại sự hoài nghi ban đầu, họ chợt nhận ra rằng không ai đang nói đùa với họ cả, Lam Tịch thật sự đã chết rồi....Những người hâm mộ đã phản ứng lại đều đang khóc thương.

Trong số họ, có người vẫn còn cầm vé xem concert ngày thứ sáu ở trên tay, có người đã xin nghỉ để ngày thứ sáu tới hiện trường buổi concert rồi, có người cũng đang ngồi đợi bài hát mới được phát hành nữa.Nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến rằng còn chưa đợi được đến buổi biểu diễn thì tin tức cái chết của Lam Tịch đã ập đến rồi.Người hâm mộ chạy đến Weibo của chính Lam Tịch và để lại lời nhắn ở phía dưới.

Một số người trong số họ đã lớn tuổi và trưởng thành rồi, họ hỏi lại liệu tin tức có đúng không và sự thật trên tài khoản Weibo chính thức của cảnh sát Tân Hà rốt cuộc là có đúng không.Một giờ sau, đúng mười giờ, Studio của Lam Tịch phát đi thông báo ra mắt ca khúc mới, đồng thời, các nền tảng xã hội đồng loạt tung ra ca khúc mới của Lam Tịch.Tên ca khúc mới là (ánh sáng le lói) đã được thu âm từ cách đây nửa tháng, cũng là ca khúc cuối cùng do Lam Tịch người bị những cơn đau hành hạ độc lập sáng tác, cô ấy từng nói Tô Liệt là ánh sáng của cô ấy, nếu không có Tô Liệt, cô ấy không thể đi đến hiện tại.Đây là một bài hát chậm trữ tình, ca từ được viết với hy vọng chờ đợi bình minh trong bóng tối.(Chúng ta có thể sẽ không biết bóng tối sẽ kéo dài bao lâu,Nhưng cuối cùng chúng ta cũng sẽ chào đón bình minhÁnh sáng le lói rất nhỏ cũng có thể thắp sáng trong đêm)Yến Quy và Cố Dĩ Di vội vàng đi đến bệnh viện, Nhậm Du Nhiên đang đứng ở phòng bệnh, Tô Liệt vừa mới ngừng thở."Lúc nãy cô ta tỉnh lại một lúc, vẫn luôn dùng tay chỉ vào điện thoại di động của tôi." Nhậm Du Nhiên xoa xoa đôi lông mày của mình: "Bảo tôi mở bài hát mới của Lam Tịch.


Tôi mở cho cô ấy nghe, và dường như cô ấy đã trút hết hơi thở cuối cùng của mình rồi."Đó là âm thanh cuối cùng của Lam Tịch lưu lại ở trên thế giới này............Nhậm Du Nhiên lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà, vừa mới bước vài nhà đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Hạ Chi Tinh vừa từ phòng bếp đi ra, nàng ấy vừa cởi tạp dề vừa chào đón cô ấy: "Trở về rồi sao?""Ừ." Nhậm Du Nhiên thay giày và bước vào phòng, Hạ Chi Tinh đã bước đến gần cô ấy, Nhậm Du Nhiên ôm cô và cúi xuống chui vào vòng tay của nàng ấy.Hạ Chi Tinh ôm lấy cô ấy, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy: "Đã xong việc rồi đúng không?""Ừ." Giọng nói rầu rĩ, rất dễ nghe ra được là cô ấy đang không vui.Hạ Chi Tinh biết lý do vì sao, sáng nay nàng ấy đã đọc tin tức trên Weibo, và nàng ấy cũng rất buồn về những gì đã xảy ra với Lam Tịch và Tô Liệt."Đi ăn cơm trước được không? Em đã làm những món mà chị thích ăn đó."Nhậm Du Nhiên cọ vào cổ nàng ấy, lưu luyến một cách miễn cưỡng.Hạ Chi Tinh nắm tay của cô ấy, rồi đưa cô ấy vào bàn ăn.

Trong bữa ăn này, Nhậm Du Nhiên rất im lặng, vẫn luôn không nói chuyện, Hạ Chi Tinh nói gì thì cô ấy đáp lại một câu thôi.Biết cô ấy đang rất buồn, sau khi ăn cơm xong Hạ Chi Tinh đã bắt cô ấy đi tắm trước còn mình thì tự dọn dẹp bàn ăn và nhà bếp.Khi trở lại phòng ngủ, Nhậm Du Nhiên đã nằm trên giường nhắm mắt lại thở đều giống như là đang ngủ rồi.

Hạ Chi Tinh không buồn ngủ, nhưng nàng ấy muốn ở bên cạnh Nhậm Du Nhiên cho nên nàng ấy đóng rèm cửa lại và nằm lên giường.Cảm nhận được nguồn nhiệt quen thuộc, Nhậm Du Nhiên chui vào vòng tay của Hạ Chi Tinh, khẽ cau mày.Hạ Chi Tinh thấy cô ấy chưa ngủ, liền nhẹ nhàng vuốt lưng cô ấy, thầm an ủi cô ấy.

Nhậm Du Nhiên biết rằng nàng ấy đang xoa dịu cảm xúc của mình, có một hơi ấm xuất hiện trong trái tim cô ấy, và nỗi phiền muộn tích tụ trong lòng cô ấy cũng đã dịu đi một chút rồi.Cô ấy mở mắt, chăm chú nhìn người trước mặt, không nhịn được mà đưa tay lên vẽ lên lông mày của Hạ Chi Tinh, Hạ Chi Tinh không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn cô ấy rồi để cô ấy tùy ý di chuyển.Hạ Chi Tinh thật sự quá xinh đẹp, dung mạo mĩ miều quyến rũ, nét mặt thanh tú, lông mày lá liễu, môi không tô son màu hồng nhạt, khóe môi hôi nhếch lên, không cười cũng khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.


Ánh mắt Nhậm Du Nhiên dần trở nên si mê, nhưng nó không hề có d*c vọng, cô ấy chui vào vòng tay của Hạ Chi Tinh giống như trốn vào nơi trú ẩn an toàn."Nhiên Nhiên." Hạ Chi Tinh nhẹ nhàng gọi tên cô ấy."Ừ.""Chị không vui sao." Đó không phải là một câu hỏi, mà là giọng nói khẳng định, Nhậm Du Nhiên đột nhiên cảm thấy tất cả sự mệt mỏi đều được giải tỏa rồi, thần kinh vốn đang căng thẳng cũng được thả lỏng vì câu nói ngắn gọn của nàng ấy."Ừ.""Có thể nói với em không."Thực tế dù sao cũng là chuyện của vụ án, Hạ Chi Tinh biết, nàng ấy chưa bao giờ hỏi Nhậm Du Nhiên về công việc của mình, nhưng Nhậm Du Nhiên cũng thỉnh thoảng phàn nàn với nàng ấy, và nàng ấy vẫn luôn im lặng lắng nghe, giống như một người mệt mỏi tìm một nơi trú ẩn an toàn để sạc điện vậy.Nhậm Du Nhiên hiếm khi thể hiện quá nhiều cảm xúc khi ở nhà, dù có mệt mỏi như thế nào thì khi về đến nhà cô ấy cũng vẫn luôn mỉm cười, cô ấy không mang áp lực công việc về nhà.Đây là lần đầu tiên cô ấy thể hiện cảm xúc mạnh mẽ như vậy ở nhà.Nhậm Du Nhiên buồn bã nằm trong vòng tay của Hạ Chi Tinh, im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng nói: "Tô Liệt chết ngay trước mắt chị.

Chị đã tận mắt nhìn thấy cô ta nhảy xuống biển và tôi không thể giúp gì cho cô ta."Đây là lần đầu tiên Hạ Chi Tinh nghe thấy Nhậm Du Nhiên nói với giọng điệu này, cô ấy không còn sự hoạt bát và tự tin như mọi khi nữa, cô ấy đã bộc lộ sự yếu ớt trong trái tim mình rồi."Nhiên Nhiên, đó không phải lỗi của chị." Hạ Chi Tinh cố gắng an ủi cô ấy.Nhậm Du Nhiên nằm trong vòng tay nàng ấy lắc đầu nói: "Tô Liệt liên tục nói với chúng tôi rằng, chúng tôi xuất hiện quá muộn rồi.

Trước khi cô ấy nhảy xuống biển còn hỏi chị, tại sao không có ai giúp đỡ Lam Tịch........!Chị nhìn thấy sự tuyệt vọng của cô ấy, thì liền nhớ đến em..."Hạ Chi Tinh ôm chặt cánh tay của cô ấy."Chị cũng có người yêu, đứng ở vị trí của cô ấy mà nghĩ, chị có thể hiểu được nỗi đau của Tô Liệt lúc đó.


Sau đó chị nghĩ lại, em và Lam Tịch giống nhau đều ở trong giới bẩn thỉu này....."Giọng nói của cô ấy có chút nghẹn ngào, Hạ Chi Tinh hôn lên trán cô ấy, nhẹ nhàng nói: "Em may mắn hơn cô ấy." Nàng ấy thực sự là một người may mắn, gia đình hòa thuận, cha mẹ thương yêu nàng ấy, nàng ấy cũng là con gái duy nhất trong gia đình, từ nhỏ đến lớn nàng ấy luôn là hòn ngọc quý trong tay cha mẹ, từ xuất thân gia đình nàng ấy đã là người may mắn hơn Lam Tịch rất nhiều rồi.

Ngoài ra nàng ấy xuất thân từ chuyên nghiệp, sau khi vào trong giới giải trí nàng ấy đã ký hợp đồng với một công ty lớn, vừa đóng phim vừa nhận được sự giúp đỡ của các tiền bối.

Sau đó nàng ấy cũng đã gặp Nhậm Du Nhiên, có một người bạn gái hoàn hảo như vậy, lại có một tình yêu đẹp đẽ như thế nữa.Nhưng trong giới giải trí này, thậm chỉ là trên thế giới này, có được bao nhiêu người có may mắn như vậy? Có rất nhiều người bất hạnh, và những chuyeenk bất hạnh vẫn xảy ra hàng ngày, cũng không lặp lại.

Hạ Chi Tinh âm thầm thở dài, nàng ấy hiểu Nhậm Du Nhiên đang gặp khó khăn gì, cô ấy không thể cứu được Tô Liệt, cũng không thể cứu được Lam Tịch, càng không thể cứu thêm nhiều người ở trong giới này."Em biết không, cho đến khi chết Tô Liệt cũng vẫn không tin tưởng chúng tôi...!cô ấy tình nguyện hao tâm tốn sức giết người cũng không chịu tin chúng tôi....!Nếu cảnh sát chúng tôi đều không thể thuyết phục được những người dân thường tin vào công lý và công bằng vậy thì còn cần chúng tôi để làm gì?"Cô ấy có chút kích động, giọng nói đầy hối hận và tự trách, Hạ Chi Tinh nghe vậy trong lòng cũng rất đau đớn."Nhưng đó không phải là lỗi của chị." Hạc Chi Tinh đau lòng đến mức không ngừng hôn lên người đang nằm trong vòng tay mình, hết lần này đến lần khác nói với cô ấy rằng: "Chị đã làm rất tốt rồi.


Chị là một cảnh sát tốt, đối với mỗi vụ án chị phụ trách chị cũng đã hoàn thành hết trách nhiệm của mình rồi."Không ai là vị thần toàn năng, Nhậm Du Nhiên đã làm rất tốt công việc của mình rồi, cô ấy có năng lực và có tâm, tràn đầy trách nhiệm và chính nghĩa, cô ấy không nên đổ lỗi cho bản thân trước những sai lầm của người khác."Từ trước đến nay cảnh sát các chị luôn là biểu tượng trong trái tim em." Hạ Chi Tinh bất ngờ nói."Hả? Có ý gì đây?" Nhậm Du Nhiên ngẩng đầu khỏi vòng tay của nàng ấy có chút bối rối.Hạ Chi Tinh chớp mắt giải thích: "Chính là....!Khi nhắc tới cảnh sát, em lại nghĩ đén những chú cảnh sát với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, sau đó là sự xuất hiện với các bộ đồng phục ở trên ti vi, nói không xong, chính là một biểu tượng, không quá cụ thể hóa.""Vậy bây giờ thì sao?""Bây giờ thì....." Hạ Chi Tinh suy nghĩ một chút rồi cúi đầu hôn Nhậm Du Nhiên, nói: "Bây giờ mới hiểu ra, hóa ra cảnh sát không dễ dàng như vậy, hóa ra còn có người vì sự an toàn của người khác mà thức trắng đêm, hóa ra hầu hết mọi người trên thế giới có thể yên tâm sống vui vẻ vì có rất nhiều người ngày đêm canh giữ bảo vệ họ."Nhậm Du Nhiên đã rất xúc động vì nụ hôn của nàng ấy rồi giờ lại nghe nàng ấy nói từng câu từng chữ như vậy.Khi nụ hôn cuối cùng dừng lại ở môi, Hạ Chi Tinh áp lên khóe môi cô ấy khẽ nói: "Và một trong những cảnh sát bảo vệ người khác là bạn gái của em."Trái tim Nhậm Du Nhiên đập dữ dội."Nhiên Nhiên, em rất tự hào."Khi nụ hôn buông xuống, Nhậm Du Nhiên choáng váng, cảm giác đau nhói khó tả dồn dập đến tứ chi, nhịp tim nhanh đến khó tin, cơ thể càng lúc càng nóng, nhiệt độ cao đến kinh người, cô ấy giơ tay ôm lấy Hạ Chi Tinh để đáp lại nụ hôn của nàng ấy.Đêm nay Nhậm Du Nhiên đã ngủ rất ngon, cô ấy cảm thấy hạnh phúc tột độ, vui vẻ, mãn nguyện và yên bình khi ở bên cạnh Hạ Chi Tinh.Khi tỉnh dậy đã là ban đêm rồi, trong lòng Nhậm Du Nhiên vẫn còn có chuyện nên không ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Lúc đó, Hạ Chi Tinh đang dựa vào đầu giường đọc kịch bản, bộ phim tiếp theo đã được định sẵn rồi, trước khi bấm máy phải đọc kỹ kịch bản.Thấy cô ấy mở mắt ra, Hạ Chi Tinh dịu dàng nhìn cô ấy: "Chị còn buồn ngủ sao?"Nhậm Du Nhiên ngồi dậy, lắc đầu nói: "Không sao, chị vẫn còn một số việc cần giải quyết."Nghe cô ấy nói như vậy, sắc mặt Hạ Chi Tinh hơi thay đổi một chút, còn tưởng rằng cô ấy muốn ra ngoài, đã muộn như vậy rồi cô ấy cũng chưa ăn tối nữa."Chị không cần đi ra ngoài, chỉ ở nhà gọi điện thoại là được rồi."Hạ Chi Tinh thở ra và hỏi cô ấy: "Tối nay chị muốn ăn cái gì?"Nhậm Du Nhiên lấy điện thoại mở khóa thản nhiên nói: "Thanh đạm thôi.""Được." Hạ Chi Tinh xoay người ra khỏi giường, chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi nấu ăn.Nhậm Du Nhiên gọi điện thoại tới số của cục trưởng Tần."Cục trưởng Tần, có chuyện tôi muốn hỏi ý kiến của anh."Cục trưởng Tần ừ một tiếng nói: "Cô nói đi.""Về vụ án Châu Hiên Thụy hi3p d@m Lam Tịch, tôi muốn điều tra lại một lần nữa.""Điều tra lại cái gì?" Cục trưởng Tần vẫn chưa hiểu và hỏi.Giọng nói của Nhậm Du Nhiên hơi trầm: "Tô Liệt nói cô ấy đã báo cảnh sát rồi, nhưng kết quả cuối cùng của vụ án không ra gì.

Bởi vì thân phận của Lam Tịch là người của công chúng và trạng thái tinh thần của cô ấy lúc đó không tốt, trong lòng Tô Liệt vẫn còn nhiều nỗi băn khoăn nên cô ấy mới làm cho sự việc trở nên lớn như vậy."Cục trưởng Tần hiểu ý của cô ấy, sau khi cân nhắc hồi lâu, anh ấy mới nói: "Hãy kiểm tra từ phân cục đã xử lý vụ án lúc đó."Đây chính là có ý đồng ý rồi, Nhậm Du Nhiên chân thành cảm ơn cười nói: "Cảm ơn cục trưởng Tần.".


Bình luận

Truyện đang đọc