CON ĐƯỜNG VINH HOA CỦA THÁI TỬ PHI

Editor: Vy Vy 1505

Trọng trách Khả Hãn giao cho A Mộc Nhĩ là lẻn vào Yến Sơn, tìm kiếm đường nhỏ có thể lui lại hoặc là đánh bất ngờ Đại Chu.

Kỳ thật, hắn càng hy vọng có đường đánh Đại Chu, dù sao đường đường Thát Đát Khả Hãn thân chinh, bị đánh đến chạy trối chết, thật sự là một chuyện thực khuất nhục, cũng tổn hao nhiều binh lực.

Doanh địa Thát Đát và Đại Chu kỳ thật đều ở chân núi Yến Sơn, chẳng qua Thát Đát bị ao hãm giữa thế núi và Đại Chu mà thôi.

Nếu muốn vây quanh, không thể tránh được doanh địa Đại Chu cũng có mấy nơi dính sát vào rừng cây Yến Sơn, mới có thể không cho đại quân Thát Đát dễ dàng phá vây mà ra.

Dưới tình huống này, nếu có con đường nào từ Yến Sơn có thể đến sát doanh địa Đại Chu, thuận lợi làm binh mã Thát Đát ẩn núp đi qua, giết Đại Chu một cái trở tay không kịp. Sau đó nhân lúc hỗn loạn, nội ứng ngoại hợp, làm đại quân lập tức cường thế phá vây mà ra.

Thát Đát bị vây khoảnh khắc có thể giải.

Đột vây rồi, tới nơi trống trải, kỵ binh xung phong liều chết không có chướng ngại, hậu cần cung cấp cũng thuận lợi, là có thể chuyển mình thành thế bất bại.

Trước đó nhiệm vụ này đã từng giao cho Hồ Hòa Lỗ. Ông ta ra lệnh thủ hạ điều tra, đáng tiếc tướng sĩ bình thường căn bản không thể chải vuốt rõ ràng mênh mông rừng cây, tiến triển cực chậm, đại quân chờ không kịp, vì thế sau đó mới chuyển giao cho A Mộc Nhĩ.

Trước khi Khả Hãn đăng đỉnh, A Mộc Nhĩ là thủ lĩnh ám vệ, rất nhiều bản lĩnh, hắn lãnh thủ hạ đi tìm kiếm, quả nhiên thực mau liền có thành quả.

Dường nhỏ đánh bất ngờ là vô tình phát hiện, xen lẫn trong mấy con đường chỉ có thể vừa một con ngựa.

Vốn dĩ A Mộc Nhĩ không tìm được đường đánh bất ngờ, thực thất vọng, nhưng hắn cũng chỉ phải tự mình tra xét đường rút lui trước, xác định đường này thông suốt, hắn nhanh chóng quay lại, khi hắn trở về vừa vặn là buổi sáng hôm nay.

Lúc ấy phía trước hai quân đang chiến, một đám người bản lĩnh xác thật cao, nhưng xen lẫn trong thiên quân vạn mã, thật sự không thấy hiệu quả, hắn cũng không hết hy vọng, dứt khoát lãnh thuộc hạ, lại lần nữa mò mẫm  trong Yến Sơn, xem có bỏ sót nơi nào hay không .

Như vậy tìm, thật đúng là để hắn tìm được rồi.

Mênh mông rừng cây, biến hóa khó lường, bàn tay thiên nhiên điêu luyện sắc sảo, làm người kinh ngạc cảm thán vạn phần.

Tiến vào một hang động không quá thu hút, bên trong lại là một địa đạo thiên nhiên thật dài, ra địa đạo, tiến vào một hẻm núi khô cạn, hai bên núi cao ngất trong mây, căn bản không thể nhìn thấy đỉnh núi.

Xuyên qua hẻm núi cực dài, cuối cùng đến một con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại, khó đi hơn không ít so với hẻm núi trước đó. Con đường này không biết bao nhiêu năm không có người hành tẩu, trên đường có cỏ có cây, từ bên ngoài nhìn vào căn bản không thể phát hiện nơi này có đường.

Ra khỏi đường nhỏ, lại đi dọc theo đáy dốc bảy, tám dặm, là ra tới rừng cây thưa thớt bên cạnh Yến Sơn, có thể nhìn thấy doanh trại đại quân Đại Chu.

“Tốt! Phi thường tốt!

Mọi người vui sướng, quả thực là nắng hạn gặp mưa rào, buồn ngủ gặp chiếu manh, mây đen tản ra quả nhiên trên đầu là trời xanh.

Khả Hãn liên thanh trầm trồ khen ngợi, có con đường cực kỳ ẩn nấp đánh bất ngờ, không nói lập tức chiến thắng Đại Chu, ít nhất thành công phá vây là không thành vấn đề.

Kỵ binh Thát Đát cực kỳ dũng mãnh, một khi tới nơi địa hình rộng mở thoáng đạt, tình hình chiến đấu lập tức có thể nghịch chuyển.

Khả Hãn không chút do dự, lập tức an bài rửa sạch cỏ dại bên trong đường nhỏ, lại sai tinh binh suốt đêm tiến vào chiếm giữ, mai phục tại khe sâu hẻm núi, đợi ra lệnh một tiếng, lập tức đánh bất ngờ.

“Hồ Hòa Lỗ, ngày mai cứ theo lẽ thường giao chiến với Đại Chu, không được lộ manh mối.”

Theo lời A Mộc Nhĩ, hẻm núi khô cạn tương đối rộng mở, nhưng mở đầu thông đạo trong hang động kia hơi hẹp chút, khó khăn lắm đi được mấy ngựa cùng lúc, muốn mai phục đủ binh mã đánh bất ngờ cần thời gian.

Trong lòng Khả Hãn nhanh chóng tính một chút, ước chừng một ngày. Như vậy cũng tốt, đánh bất ngờ định vào khuya mai, đêm đen không ánh sáng, càng thêm tiện lợi.

Ngày mai buổi chiều thu binh, lập tức điều khiển phần lớn đại quân bên ngoài tới gần điểm đánh bất ngờ, chờ khi doanh trướng Đại Chu loạn lên, lập tức có thể cường công phá vây.

Nội ứng ngoại hợp, đại quân Đại Chu không kịp phòng, nếu không có gì ngoài ý muốn, trước bình minh, Thát Đát liền có thể phá vây thành công.

“Mạt tướng lĩnh mệnh!”

Hồ Hòa Lỗ khó nén kích động, tinh tế nghe Khả Hãn an bài, thêm nữa ý kiến của chính mình, xác định kế hoạch, ông ta lập tức đứng lên, vội vàng lui ra, đi điều khiển binh mã đánh bất ngờ.

“Chư vị cũng mệt mỏi một ngày, trở về nghỉ cho khỏe đi.”

Khả Hãn đại duyệt, ưu sầu trở thành hư không, mặt mày hồng hào, ánh mắt đảo qua vết thương trên cánh tay Gia Lạp, không yên tâm dặn dò hai câu.

Khách quan mà nói, Thát Đát Khả Hãn là người lãnh đạo không tệ, có dã tâm, có năng lực, còn thực chiêu hiền đãi sĩ, quan tâm yêu quý tâm phúc của chính mình.

Chỉ tiếc, đạo bất đồng khó lòng hợp tác, đối với Gia Lạp, trước mắt là cường đạo hùng tâm bừng bừng, ý muốn xâm lược gia quốc hắn, hắn thống hận tận xương.

Nhưng giờ phút này trên mặt hắn không hề sơ hở, thành công diễn vai một tiểu tướng kích động, cúi người hành lễ ứng, mới theo chư tướng cùng rời khỏi vương trướng.

Gia Lạp mới vừa thăng quan, lều còn ở vị trí cũ, chưa kịp dời, hắn không thèm để ý, cáo biệt chư vị đại tướng, liền trở về.

Hắn mới vừa xoay người, ánh mắt liền trầm xuống.

Không thể không nói, A Mộc Nhĩ tìm được con đường đánh bất ngờ, thật sự đánh thẳng vào nơi yếu hại, theo kế sách hai bút cùng vẽ của Khả Hãn, phá vây cơ bản không thành vấn đề.

Nếu Thát Đát thật phá vây thành công, ưu thế Đại Chu thật vất vả chiếm được liền không còn, đến lúc đó hao binh tổn tướng, cũng chưa chắc có thể đạt tới hiệu quả ngang nhau.

Nếu hắn đã biết, sao có thể cho phép đối phương thành công?

Hoàng thái tử nói, không đến thời điểm quan trọng thì không thể truyền tin, để tránh lộ thân phận.

Hiện tại đã đến lúc tất yếu, chỉ là để tránh bại lộ càng phải thận trọng gấp trăm lần, dù sao chức quan càng cao thì càng hung hiểm.

Gia Lạp trở về lều, lấy cớ rửa mặt bình lui thân vệ, vội vàng viết một phong mật tin, hắn xem xét mặt trên rậm rạp chữ cực nhỏ, hơi hơi nhăn lại mày kiếm.

Cứ như vậy truyền tin, không thỏa đáng cho lắm.

Từ sau khi Khả Hãn bại lộ hành tung, công tác bài tra mật thám trong đại doanh Thát Đát khắc nghiệt tới cực điểm, mặc dù người một nhà ẩn núp sâu cỡ nào, cũng không thể bảo đảm vạn vô nhất thất.

Một khi mật thư này rơi vào tay Thát Đát, không chỉ tình báo quan trọng không thể truyền đi, ảnh hưởng cực lớn với Đại Chu, mà Gia Lạp cũng hoàn toàn bại lộ, dù sao lúc ấy trong vương trướng, chỉ có mình hắn lạ mặt.

Những người còn lại thương lượng với nhau nhiều năm, cũng không thấy tin tức bị tiết lộ, ngươi vừa có mặt liền rò rỉ tin tức, ngươi không là mật thám thì ai là mật thám?

Gia Lạp thân ở trong đại doanh Thát Đát, một khi bại lộ thân phận, mặc dù võ công hắn cái thế, kết cục vẫn là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Hắn không muốn chết, hắn khát vọng trở về Đại Chu, tế điện cha mẹ, đoàn viên với người nhà. Càng hy vọng mật báo này thuận lợi truyền tới trên tay Hoàng thái tử, một trận đánh tan Thát Đát, lấy được thắng lợi.

Thành công gần trong gang tấc, sai một chân lại tan xương nát thịt, hiện đã đến thời khắc mấu chốt này, Gia Lạp không thể không thận trọng gấp trăm.

Hắn nghĩ rồi lại nghĩ, đề bút viết mấy phong mật thư, nội dung gần giống nhau, tuy cũng nói những chuyện đó, nhưng lại không chi tiết như vậy.

Nội dung mật thư này là tin tức một tướng lãnh trung cấp có thể tìm hiểu, đơn giản nói ban đêm Thát Đát lặng lẽ điều khiển binh mã vào Yến Sơn, không biết muốn như thế nào.

Không nói đến đánh bất ngờ.

Vì đề cao xác xuất thành công tập kích phá vây, Khả Hãn an bài không ít binh mã lẻn vào hẻm núi khô can. Những người tự mình tham dự, hoặc đóng quân ở phụ cận, hoặc có thể tìm hiểu được tin tức mặt ngoài không ở số ít.

Mở rộng phạm vi người bị hiềm nghi, mục đích để làm đạn sương khói, che giấu mật thư chân chính.

Gia Lạp vội vàng rửa mặt xong, cũng không nghỉ ngơi, mà dựa theo lệ thường ra doanh trướng, thị sát tình huống binh mã dưới tay.

Trong quá trình này, hắn đều thả ra tất cả mật tin thật giả.

Giao cho ám điệp cuối cùng một mật tin thật và cả một mật tin giả, thân phận người này ẩn nấp nhất, lại có đồng bọn đằng trước yểm hộ, khả năng hắn thuận lợi đưa ra tin báo cực lớn.

Xong việc, Gia Lạp trấn định tự nhiên trở về lều, nằm xuống nghỉ ngơi.

Tới nửa đêm, ẩn ẩn có tiếng ồn ào, trong bóng đêm yên tĩnh truyền cực xa.

Gia Lạp cảnh giác, trong lòng không yên, giấc ngủ vốn không sâu, nghe tiếng ồn ào, hắn lập tức xoay người ngồi dậy.

“Chuyện gì ồn ào?”

Thân vệ vội vội vàng vàng đi hỏi thăm, Gia Lạp xốc lên mành nhìn, thấy đại doanh Đại Chu phía xa không có động tĩnh, hiển nhiên cũng không phải ban đêm tập kích, trong lòng hắn lập tức trầm xuống.

Đây là Thát Đát dị động, kết hợp chính mình trước đó truyền thư, hắn nhíu chặt mày kiếm, tay bỗng chốc nắm chặt thành quyền, một lát mới miễn cưỡng buông ra.

Thân vệ thám thính tin tức thực mau trở lại, Gia Lạp trông thấy hắn chỉ đi một mình, lúc này trong lòng mới hơi hơi yên tâm.

“Hồi bẩm đại nhân, nói là tra ra mật thám, đã áp đến vương trướng của Khả Hãn.”

Thân vệ là sau khi Gia Lạp thăng chức mới được phái tới, xảy ra chuyện, đại tướng phái người thám thính tin tức rất bình thường, bởi vậy hắn nhận được tin tức là xác thực.

“Mật thám truyền tin cho Đại Chu, trên đó nói ban đêm bên ta lặng lẽ điều khiển binh mã đi vào Yến Sơn, không biết muốn như thế nào.”

“Khả Hãn giận dữ lôi đình, đang muốn thẩm vấn suốt đêm.”

Thân vệ vẻ mặt phẫn hận: “Không biết quan trên của hắn là ai, thế nhưng có thể biết được bí mật điều khiển binh mã, may mà chặn lại được, nếu không bên ta bị thiệt thòi lớn.”

Quả nhiên là đạn sương khói bắn lên có tác dụng, như vậy, mật tin thật có lẽ đã thuận lợi truyền lại Đại Chu.

Tuy Gia Lạp nhẹ nhàng thở ra, nhưng tâm tình vẫn như cũ trầm trọng, một đồng bào lại hy sinh.

Nỗi lòng hắn phức tạp, trên mặt lại kịp thời lộ ra biểu tình thích hợp, giận dữ nói: “Hay cho một mật thám to gan lớn mật, chẳng lẽ khinh Thát Đát ta không người sao?”

Dựa theo lẽ thường suy đoán, tướng lãnh mật thám truyền tin này hẳn là kẻ lần trước tiết lộ hành tung Khả Hãn. “Người này” làm cho Thát Đát đau mất Kế Châu, chiết binh tổn tướng, rơi vào cục diện hiện giờ, thống hận đến cực điểm mới là biểu hiện Gia Lạp nên có.

“Cần thiết cạy ra miệng người này, xem đến tột cùng là người phương nào dám lần nữa tiết lộ quân cơ?”

Gia Lạp lên án mạnh mẽ đúng chỗ, nhìn lướt qua thân vệ và quân sĩ tuần tra biểu tình vạn phần tán đồng, lập tức chạy đến vương trướng của Khả Hãn.

Lúc hắn đến, Khả Hãn đang giận tím mặt, bởi vì tiểu mật thám bị bắt đã chết.

Người này biết việc này hung hiểm, trước khi ra cửa ẩn giấu một túi độc dưới lưỡi.

Sau khi hắn bị bắt, răng cấm trước tiên bị gỡ xuống, chính là vì phòng ngừa ẩn giấu độc.

Không nghĩ tới sau răng cấm không có túi độc, dưới lưỡi lại có, chờ vào vương trướng, trông coi thoáng thả lỏng cảnh giác, hắn liền lập tức động quai hàm, cắn túi độc.

Độc này rất lợi hại, mật thám lập tức thất khiếu đổ máu mà chết. Không điều tra ra quan trên của hắn là tướng lãnh trung cấp nào, ngay cả phương thức liên lạc cũng chưa biết, manh mối thật vất vả bắt được bị chặt đứt, Khả Hãn đương nhiên giận.

Lúc Gia Lạp tới, xa xa thấy thi thể mật thám bị kéo ra, hắn thoáng nhắm mắt.

Hy sinh đã không thể tránh, hy vọng mật tin có thể thuận lợi truyền về Đại Chu.

Bình luận

Truyện đang đọc