CON ĐƯỜNG VINH HOA CỦA THÁI TỬ PHI

Editor: Vy Vy 1505

Khi mới phong hậu, lão hầu gia tán đồng đoạt đích.

Dù gì con gái cũng đã là Hoàng hậu, dưới gối cũng có hoàng tử con vợ cả, khoảng cách vị trí kia chỉ một bước xa.

Nếu có một cháu ngoại làm Hoàng đế, Kỷ thị tộc sẽ lắc mình biến hoá, trở thành thế gia cao cấp nhất kinh thành. Mấy thế hệ tiếp theo phồn vinh hưng thịnh không thành vấn đề.

Nhưng mà, ông ấy lại không đồng ý mưu hại Tĩnh Bắc Hầu phủ.

Lâm Giang Hầu phủ và Tĩnh Bắc Hầu phủ là một mạch, quan hệ huyết thống vô cùng thân cận. Kỷ Tông Khánh cương trực công chính, không muốn kết bè kết cánh, là đảng bảo hoàng trung lập kiên định bất di.

Hai nhà chính kiến không hợp, lão hầu gia tiếc hận, nhưng chỉ thế mà thôi, ông ấy chưa bao giờ sinh ra ý niệm khác.

Bởi vậy khi Kỷ Tông Văn đưa ra ý tưởng này, ông ta kinh ngạc vạn phần, tức giận doanh ngực, hung hăng mắng một phen. Mãi đến khi con trai vâng vâng dạ dạ, đánh mất ý niệm, lúc này mới bỏ qua.

Nhưng, chuyện thật đơn giản như vậy sao?

Đương nhiên không phải.

Lão hầu gia lớn tuổi, bảy tám năm trước đã dỡ xuống gánh nặng, truyền tước vị cho thế tử. Lúc đó Lâm Giang Hầu đã là Kỷ Tông Văn.

Nếu lui về tuyến hai, tất nhiên không tai thính mắt tinh bằng dĩ vãng. Dù sao phần lớn quyền bính Lâm Giang Hầu phủ ông đã giao cho con trai, chính mình an hưởng tuổi già.

Kỷ Tông Văn mặt ngoài thỏa hiệp, trên thực tế lại bằng mặt không bằng lòng, nếu phụ thân không đồng ý, mấy huynh đệ bọn họ liền chính mình làm. Xong việc cho dù phụ thân tức giận, chẳng lẽ còn có thể tố giác các con mình hay sao?

Vì thế, ông ta lập tức liên hệ bào đệ cải tên đổi họ, Đại Đồng chỉ huy đồng tri Mục Hoài Thiện.

Ngay lúc đó người tham dự, vẫn là người phi thường mấu chốt, đó chính là Mục Hoài Thiện. Thậm chí, bởi vì tự thân tới chiến trận, hắn còn tự mình thiết kế toàn bộ mưu kế.

“Ý ông nói, chủ mưu kế hoạch Tùng Bảo dịch là Mục Hoài Thiện?”

Đột nhiên, thẩm thất cất lên một giọng nam, không nhanh không chậm, trầm ổn mà đạm nhiên. Giọng hắn không cao, lại có mười phần lực xuyên thấu, khiến người ta không thể bỏ qua.

Kỷ Tường nghe tiếng nhìn lại, thấy trước cửa phòng thẩm vấn, không biết khi nào đã đứng một nam tử tuổi trẻ mặc áo gấm màu lam hoa văn mây tía. Bạch ngọc quan vấn tóc, diện mạo thanh tuyển, dưới mày kiếm đen đặc là một đôi mắt đen đặc biệt sắc bén, nhàn nhạt mà quét một vòng thạch thất.

Đây là Hoàng Thái tử điện hạ.

Ông ta từng xa xa gặp Hoàng Thái tử vài lần, đối phương một thân ôn nhuận hơi thở, làm người khác đặc biệt khắc sâu ấn tượng, khác biệt rõ ràng với lúc này.

Có lẽ đây mới là gương mặt thật của vị hậu duệ quý tộc này.

Trong lòng Kỷ Tường rùng mình, vội rũ mắt không dám lại nhìn. Chẳng qua, dư quang lại không thể nhịn được xẹt qua toàn bộ phòng thẩm vấn.

Ám vệ áo đen trong phòng sớm đã cúi người hành lễ, bao gồm Hứa Trì, mà người Kỷ gia trong thạch thất không biết khi nào đã bị mang đi.

Trong này, chỉ còn sót lại một người ngoài là ông ta.

Thấy mặt Hoàng Thái tử, hiển nhiên ông ta tuyệt đối không thể còn sống ra ngoài, vốn trong lòng Kỷ Tường còn tồn một tia may mắn, giờ phút này cũng hoàn toàn biến mất.

Ông ta hít một hơi thật sâu, một khi đã như vậy, vì người nhà tranh một đường sống cũng tốt.

“Không sai.”

Kỷ Tường cũng không chậm trễ, lập tức trả lời: “Hoàng hậu muốn mưu tính tiền Tĩnh Bắc Hầu đã lâu, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội, mãi đến bốn năm trước đại quân Thát Đát tấn công bắc cảnh.”

Hoàng hậu có tâm tư, Kỷ Tông Văn cũng thế, đáng tiếc bọn họ cách quá xa, chiến trường thay đổi trong nháy mắt, hai người lòng có dư mà lực không đủ.

Cũng may, bọn họ còn có một bào đệ.

Mục Hoài Thiện cực có năng lực, nhưng không thể phủ nhận chính là, có thế lực Lâm Giang Hầu phủ hiệp trợ, nhiều năm qua hắn đỡ phải đi không ít đường vòng. Bởi vậy, liên hệ với huynh tỷ cũng chặt chẽ.

Tuy tính tình hắn cổ quái, nhưng cực cảm thấy hứng thú với việc này, vừa nhận được mật tin từ kinh thành, lập tức mưu tính.

Lúc ấy đại chiến đã khai hỏa, Tùng Bảo, Tuyên Phủ hai thành bổ trợ lẫn nhau. Nếu Tùng Bảo bị phá, áp lực lên Tuyên Phủ sẽ gia tăng mãnh liệt; nếu Tuyên Phủ cũng bị phá, kinh thành nguy rồi.

Là một trong những cứ điểm phòng thủ quan trọng nhất phía bắc Đại Chu triều, hai nơi này bị Thát Đát tiến công mãnh liệt nhất. Bởi vì thành Tùng Bảo nhỏ, tướng sĩ thủ thành cũng ít, áp lực nhiều hơn hẳn Tuyên Phủ.

Kỷ Tông Khánh là thống soái Tùng Bảo, bị vây thành đã lâu, trong lúc vạn phần nguy cấp, rốt cuộc thuận lợi đưa ra tin cầu viện, phân biệt đưa đi Tuyên Phủ ở láng giềng, cùng với Đại Đồng cách không quá xa.

Kỳ thật lúc ấy, mọi nơi đều thực gian nan, cũng biết Tùng Bảo khẳng định càng thêm khó khăn. Nhưng nếu Tùng Bảo đã cầu viện, tình huống khẳng định là nguy cấp đến không thể lại nguy cấp hơn.

Tuyên Phủ cắn răng phân ra mấy vạn binh mã, giao cho đại tướng Sở Lập Tung, lập tức gấp rút tiếp viện Tùng Bảo.

Con về Đại Đồng bên này, nguyên Đô Chỉ Huy Sứ đã chết trận, chỉ huy đồng tri Mục Hoài Thiện nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, khống chế đại cục kiêm binh quyền.

Cho nên vì vậy, Đại Đồng không thể phân binh.

Không những như thế, Mục Hoài Thiện sớm đã ám thông bên trong Tuyên Phủ, cũng trước tiên làm đủ loại an bài. Chờ Sở Lập Tung lĩnh quân ra Tuyên Phủ không lâu, liền bị chặn lại, ông ấy và chúng tướng sĩ ra sức phá vây, chiến đấu kịch liệt hơn một ngày, mới rốt cuộc thành công.

Chỉ tiếc, ngựa không ngừng vó chạy vội tới Tùng Bảo, đã chậm.

“Phụ trách chặn lại viện quân của Sở Lập Tung đến tột cùng là thần thánh phương nào?”

Ám vệ chuyển ghế đến, Cao Húc vén áo bào ngồi xuống, hắn vốn vẫn luôn an tĩnh nghe, tới lúc này, đột nhiên đặt câu hỏi.

Một câu hỏi đến chỗ mấu chốt nhất, hắn ngước mắt, nhìn chằm chằm Kỷ Tường, môi mỏng khẽ mở phun ra hai chữ.

“Thát Đát?”

Phỏng đoán này từ trước đã có. Rốt cuộc lúc ấy, bên Đại Chu binh lực căng thẳng, cho dù Mục Hoài Thiện muốn từ Đại Đồng phái quân ngăn trở, cũng lòng có dư mà lực không đủ.

Quan trọng hơn nữa, cho dù thật có thể phái binh từ Đại Đồng ra. Người một nhà đánh người một nhà, lại là lúc toàn quân một lòng kháng ngoại địch, chúng tướng sĩ không có khả năng vừa nghe lệnh liền buồn đầu đánh.

Mọi người khó tránh khỏi kinh ngạc, khó tránh khỏi chần chờ, có khe hở, căn bản không có khả năng vây khốn mấy vạn viện quân hơn một ngày.

Cao Húc biết rất rõ năng lực của Sở Lập Tung.

Mấy năm nay, hắn cân nhắc lặp đi lặp lại, viện quân bị ngăn cản kéo dài, chỉ có thể là Thát Đát ra tay.

Đại Chu bên này, có người vì ý đồ của bản thân mà tư thông ngoại địch. Thát Đát thay người này diệt trừ dị kỷ, người này mật báo cho Thát Đát, trước khi đánh hứa hẹn ích lợi, sau khi đánh quét dọn dấu vết.

Hai bên đều có lợi, chỉ bi kịch cho quân dân cả thành Tùng Bảo và mấy vạn viện quân.

Bàn tay Cao Húc đặt trên chỗ dựa ghế nắm chặt, ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Kỷ Tường.

Trong lòng Kỷ Tường run lên, cúi đầu không dám đối diện, chỉ gật đầu, thấp giọng trả lời: “Phải.”

Ngay lúc đó, tuy Mục Hoài Thiện là chỉ huy đồng tri, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhưng trên đầu còn một Đô Chỉ Huy Sứ. Quan trên tọa trấn Đại Đồng đã lâu, ăn sâu bén rễ, mặc dù hắn muốn có động tác cũng rất khó.

Huống hồ làm chuyện lớn bậc này, sử dụng lượng lớn quân đội bên ta chung quy là không tốt, nhiều người nhiều miệng, hắn không thể diệt khẩu tất cả mọi người.

Vì thế, Mục Hoài Thiện chuyển ánh mắt qua Thát Đát.

Hoàng hậu và Lâm Giang Hầu tiếp mật tin, do dự một phen, cuối cùng vẫn là diệt trừ dị kỷ chiếm cứ thượng phong, đồng ý.

Mục Hoài Thiện được tin chính xác, lập tức nghĩ cách liên lạc bên phía Thát Đát.

Lúc ấy Thát Đát tấn công đã lâu mà không thành, tổn binh hao tướng, đang cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, hai bên cò kè mặc cả, cuối cùng đạt thành hiệp nghị.

Sở dĩ Kỷ Tường biết, là bởi vì mấy phong mật thư này đều qua tay ông ta.

Nếu Thát Đát và một đảng Kỷ hậu có giao dịch, hiệp nghị đương nhiên phải do người dẫn đầu hai bên thư từ qua lại thương lượng và ký tên, ngay lúc đó ở trong mắt người Thát Đát, Mục Hoài Thiện còn chưa đủ tư cách.

Mật tín là đại quản sự Lâm Giang Hầu phủ tự mình tiếp, chờ chủ tử xem xong, đồng ý, ký tên và đóng ấn giám, dùng xi niêm phong, ông ta phụ trách truyền lại.

“Ta chỉ biết tình huống chung chung, còn về nội dung hiệp nghị, chỉ có một mình hầu gia xem, ta cũng không biết.”

Kỷ Tường là nói thật, rốt cuộc bí mật bậc này, chủ tử không cho biết, lại cứng rắn hỏi thăm, đây là không muốn sống nữa.

Cao Húc gật gật đầu: “Tiếp tục nói.”

Mặc dù Kỷ Tường không biết, ông ta cũng có thể đoán ra một vài phần.

Tăng mạnh tấn công Tùng Bảo và Tuyên Phủ, chờ Tùng Bảo cầu viện, Tuyên Phủ cắn răng quyết định chia quân, Vương Trạch Đức lưu ý, truyền tin tức ra ngoài.

Thát Đát đã chuẩn bị sẵn sàng, Mục Hoài Thiện lệnh Vương Trạch Đức buông trạm canh gác, làm cho Thát Đát ẩn núp, thuận lợi ngăn chặn viện quân của Sở Lập Tung.

Ngày xưa đủ loại dấu vết để lại, giống như hạt châu tán loạn đầy đất, hiện giờ được nhặt lên, nhất nhất xâu chuỗi lại, sự thật dần dần rõ ràng.

“Bên phía Thát Đát đạt thành hiệp nghị với Hoàng hậu và Lâm Giang Hầu là ai, ông có biết không?”

Ngay lúc đó ở Thát Đát, lão Khả Hãn bệnh nặng, mấy con trai đều ưu tú, ông ta do dự khi chọn người thừa kế.

Có đại thần đề nghị, bên ta thèm nhỏ dãi Đại Chu đã lâu, bố trí cũng gần hoàn thành, hay là thử một lần, xem vị vương tử nào có khả năng nhất?

Lão Khả Hãn đồng ý.

Lần đó đại chiến, lão Khả Hãn và bốn vị vương tử đều tham dự, ai cũng có người ủng hộ. Như vậy, người ám thông với một đảng Hoàng hậu đến tột cùng là ai?

Cao Húc cho rằng, chính là người thắng cuối cùng, ngay lúc đó đại vương tử, hiện tại tân Khả Hãn.

“Ta cũng không biết.”

Kỷ Tường thành thật lắc đầu, thông đồng với địch tuyệt mật bậc này, ngoại trừ bản thân Lâm Giang Hầu, không ai biết tất cả nội dung cụ thể.

Ông ta phụ trách truyền tin, có thể biết bảy tám phần, còn có mấy tâm phúc khác lúc ấy không biết nội tình, nhưng căn cứ chuyện sau đó có thể ẩn ẩn nhận thấy một ít. Lâm Giang Hầu phủ to như vậy, chỉ có vài người linh tinh thu được chút tiếng gió, không hơn.

Bọn họ ngậm miệng không nói, nói chuyện với nhau cũng chưa bao giờ đề cập việc này, chỉ xem như chưa từng xảy ra.

Điểm này nằm trong dự kiến của Cao Húc, hắn không hỏi nhiều, ngón trỏ nhẹ gõ gõ bàn, chuyển đề tài: “Bên Tuyên Phủ nghe lệnh Mục Hoài Thiện, ngoại trừ Vương Trạch Đức còn có ai?”

“Vương Trạch Đức?”

Kỷ Tường sửng sốt một lát, mới phản ứng lại đó là Đông Xuyên Hầu, lắc đầu, nói: “Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, làm sao cái gì cũng truyền tin lại kinh thành xin chỉ thị được?”

“Mấy việc chính thương lượng thống nhất, cụ thể liền do nhị gia thực thi. Xưa nay nhị gia làm việc không thích trưng cầu ý kiến người khác, chỉ sau khi bố trí mọi chuyện thỏa đáng, viết một phong thư, báo tình hình cụ thể cho Hoàng hậu nương nương và hầu gia nhà ta.”

Kỷ Tông Văn xem xong phong thư này lập tức đốt hủy, Kỷ Tường không thấy được, càng không muốn xem.

Nói cách khác, Mục Hoài Thiện chẳng những là một trong những chủ mưu, mà hắn còn là người thực hiện.

Thẩm vấn đến đây, kỳ thật Kỷ Tường có thể biết đều nói hết. Cao Húc trầm tư một lát, phân phó đám người Hứa Trì tiếp tục dò hỏi kỹ càng tỉ mỉ, hắn đứng lên, bước ra ngoài.

Mở ra cơ quan, rời ám đạo dưới đất, đã là ráng màu đầy trời. Ánh mặt trời màu quất trải đầy toàn bộ đình viện, Cao Húc hơi nhíu lại mày kiếm.

Bước lên cỗ kiệu, quay về hành cung,

Chân tướng thực tàn khốc, nhớ tới thê tử người mang lục giáp, đang nhón chân chờ hắn về phòng, Cao Húc xoa xoa ấn đường.

Nhưng, mặc kệ hắn lo lắng âm thầm như thế nào, vẫn thực mau về tới hành cung.

Vào Thanh Hòa Cư, Kỷ Uyển Thanh đang đi dạo quanh thấy hắn, tiến lên nghênh đón: “Điện hạ.”

“Thanh Nhi.”

Cao Húc giơ giơ lên môi, cầm tay nàng, đỡ nàng trở về: “Chúng ta về phòng lại nói.”


Bình luận

Truyện đang đọc