CON ĐƯỜNG VINH HOA CỦA THÁI TỬ PHI

Editor: Vy Vy 1505

Cao Húc rất bận rộn, mỗi khi bài trừ thời gian hồi hậu điện, Kỷ Uyển Thanh luôn là ngủ, chờ phu thê lại lần nữa gặp mặt, đã là hai ngày sau.

Nếu phòng sinh đều đã từng vào, các loại kiêng kỵ liền càng không thèm để ý, hắn đi thẳng vào cửa cởi xuống áo choàng, đứng đó một lúc lâu, chờ hàn khí đi, liền trực tiếp chuyển qua bình phong vào trong phòng.

Cũng là như vậy vừa khéo, thế nhưng đụng phải Kỷ Uyển Thanh cho con bú.

Việc này rốt cuộc không hợp tình đời, bởi vậy mỗi khi Kỷ Uyển Thanh cho hài tử bú sữa, sẽ bình lui phần lớn cung nhân trong phòng, chỉ còn lại mấy người ở bên trong hầu hạ.

Cũng là như thế này, Cao Húc vào cửa mới không thấy ai ở gian ngoài.

Lọt vào trong tầm mắt hắn đó là một màn này, hài tử dựa vào trong lòng ngực thê tử mồm to mút vào, mấy ma ma chờ trước giường, trong đó bao gồm nhũ mẫu.

Cao Húc lập tức nổi giận, hạ giọng quát lớn: “Mấy người các ngươi, là như thế nào hầu hạ chủ tử?”

Hắn đương nhiên giận, cổ nhân cho rằng, sữa mẹ là máu người mẹ dưỡng thành, cho bú sữa hao tổn cực lớn, bởi vậy đại gia chủ mẫu mới sẽ không tự mình cho con bú, địa vị của nhũ mẫu tiểu chủ tử mới có thể cao như vậy, đãi ngộ mới có thể tốt như vậy.

Giống nhũ mẫu được chọn lựa vào Đông Cung hầu hạ, chẳng những ăn ngon uống tốt, hơn nữa các nàng cho tiểu chủ tử bú và chăm sóc tới lớn, chỉ cần không tìm đường chết, nửa đời sau hưởng phúc là nhất định.

Sau đó lại chậm rãi biến thành các quý phụ không tự mình cho bú sữa là tượng trưng cho thân phận cao. Đương nhiên, nguyên nhân đầu mới là căn bản.

Nhũ mẫu không cho hài tử bú, lại đứng một bên nhìn, làm thê tử của hắn tự mình cho bú, Cao Húc nhìn thấy, tức giận có thể nghĩ.

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy nhũ mẫu trước mắt, vẫn là người hắn tỉ mỉ chọn lựa: “Hay cho một đám nô tỳ không tuân thủ quy củ, nuôi các ngươi có tác dụng gì!”

Cao Húc nhớ thương vợ con, ép giọng tới cực thấp, nhưng một khang lửa giận, phát tác không nhỏ.

Mấy nhũ mẫu kinh hoảng luống cuống, nhất thời sợ tới mức chân cẳng mềm nhũn, đầu gối đã chấm đất, các nàng vội dập đầu nói: “Điện hạ, cầu điện hạ thứ tội!”

Biến hóa đột nhiên làm hài tử phát hiện, bé bất an cọ cọ mẫu thân, đình chỉ động tác mút vào, nghẹn bẹp miệng nhỏ, “Ê a” khóc nỉ non ra tiếng.

“Con ngoan con ngoan, cha thương con mà.”

Kỷ Uyển Thanh đau lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng bảo bảo, vừa trấn an, vừa nhẹ giọng nói: “Điện hạ, chàng nghe thiếp nói trước đã.”

Cao Húc thấy kinh đến con trai, vội im tiếng đến mép giường ngồi xuống, cùng nhau nhẹ giọng dỗ dành hài tử.

Cha mẹ tuổi trẻ luống cuống tay chân, cũng may tiểu bảo bối không lăn lộn người, khuyên dỗ một thời gian, thực mau được trấn an, bé chớp chớp mắt ẩm ướt, ủy khuất ba ba tiếp tục vùi đầu mút vào.

Phu thê hai người nhẹ nhàng thở ra, Cao Húc tiếp nhận khăn ấm Hà ma ma đưa qua, thật cẩn thận lau nước mắt cho bảo bảo.

Nếu con đã ăn một nửa, hiện tại không thể lập tức đánh gãy, hắn chỉ phải nhịn lần này.

Bất quá, trong giọng nói Cao Húc ẩn có phẫn nộ, ép giọng tới cực thấp, nói: “Thanh Nhi, mấy điêu nô này dám can đảm lừa gạt chủ tử, không thể nhẹ tha.”

Đề cập thân thể thê tử khỏe mạnh, hắn nửa điểm không buông miệng, chỉ nhẹ giọng trấn an: “Nàng mới sinh hài nhi, phải dưỡng thật tốt, việc này đừng quan tâm.”

“Không phải đâu, điện hạ.”

Kỷ Uyển Thanh buồn cười lại cảm động, dựa gần hõm vai Cao Húc cười nói: “Việc này đối với thân thể thiếp có ích không hại, điện hạ từ từ nghe thiếp nói.”

“Hả?”

Cao Húc tự nhiên không nghi ngờ thê tử, chỉ là giờ phút này nàng nói khác hoàn toàn nhận tri của hắn, đột nhiên nghe vậy, hắn khó tránh khỏi nghi hoặc: “Lại có việc này sao?”

“Dạ, là thật.”

Kỷ Uyển Thanh bình lui mấy nhũ mẫu ma ma trong phòng, tinh tế nói một lần sữa mẹ tốt cho trẻ con như thế nào, đặc biệt là sữa sơ sinh, lại còn trịnh trọng tỏ vẻ, cho con bú ngược lại rất có lợi đối với cơ thể người mẹ khôi phục, không có chỗ hỏng.

“Thiếp muốn cùng điện hạ bạc đầu giai lão, sao có thể không yêu quý thân mình.” Nàng lời nói thực nghiêm túc, ngước mắt nhìn hắn, mắt đẹp ẩn mang vài phần triền miên.

Cao Húc có chút hòa hoãn sắc mặt, lại nghe thê tử nói: “Đây là mẫu thân dạy thiếp, tuyệt đối sẽ không sai.”

Loại chuyện này, cần thiết có cái xuất xứ, tổng không thể là trống rỗng phán đoán. Vì thế, Kỷ Uyển Thanh đẩy tri thức hiện đại lên người mẫu thân.

“Thiếp và muội muội sau khi sinh chính là mẫu thân tự cho bú.”

Kỳ thật, em bé không có tinh lực, thị lực cũng mơ hồ, nàng cũng không nhớ rõ lúc trước có uống sữa sơ sinh hay không. Nhưng hiện tại phải xem như là có: “Thiếp và muội muội một thai song sinh, thiếp khỏe mạnh chút, thân thể muội muội thiếp liền yếu hơn rất nhiều.”

“Nếu không phải mẫu thân dùng biện pháp này, sợ là muội muội còn yếu hơn nữa.”

Vì thuyết phục phu quân, đề cao miễn dịch cho con trai khi không có vắc-xin phòng bệnh, được đến càng nhiều bảo hộ. Bất đắc dĩ, Kỷ Uyển Thanh chỉ phải nói dối thiện ý nho nhỏ, dùng muội muội làm bằng chứng.

Tuy mẫu thân nàng mất sớm, nhưng lại là vì từ nhỏ thân thể hơi yếu, lại liên tục tao ngộ đả kích, thương tâm quá độ, cũng không liên quan mặt khác.

Nếu phụ thân huynh trưởng còn sống, nói vậy mẫu thân cũng có thể an ổn đầu bạc.

Nhớ tới chuyện cũ, Kỷ Uyển Thanh có chút ảm đạm, một lát sau nhấc lên tinh thần, nhìn phu quân bên cạnh.

Cao Húc vỗ nhẹ nhẹ thê tử, xem như trấn an, trầm ngâm một lát, liền nói: “Nếu sữa sơ sinh bổ ích như vậy, lại không tổn hao cơ thể mẹ, vậy nàng có thể cho con bú.”

Hắn cẩn thận đánh giá Kỷ Uyển Thanh, thấy nàng nghỉ ngơi hai ngày, đã hoãn lại, sắc mặt không tệ, tinh thần cũng thực tốt, hiển nhiên cho con bú cũng không mang đến tổn thương, lúc này mới gật đầu ứng.

“Nàng cho bú hai tháng là được, chờ đầy hai tháng, liền giao cho nhũ mẫu hầu hạ.” Cao Húc rốt cuộc đau lòng thê tử, lấy hai tháng làm hạn định, nhiều liền không vui.

Hắn thầm nghĩ, quay đầu lại dò hỏi thái y một chút, lại lệnh thái y cẩn thận bắt mạch, xác định thân thể thê tử hoàn toàn không tổn hao gì, mới có thể tiếp tục.

Nếu không, tất cả tạm dừng.

Bản thân Cao Húc chính là nhũ mẫu nuôi nấng lớn lên, hắn cảm thấy mặc dù con trai chính mình đồng dạng đãi ngộ, cũng là không thành vấn đề.

Hắn xem con trai như trân bảo, thê tử cũng thế, kêu hắn tổn thương một người lại trợ cấp một người khác, hắn không muốn.

“Dạ, đều nghe điện hạ.”

Thái độ Cao Húc thực kiên quyết, Kỷ Uyển Thanh chỉ phải gật đầu ứng, nàng đánh giá, hai tháng cũng có thể tiếp nhận rồi.

Dù sao, mấy nhũ mẫu đều là vừa sinh hài tử không lâu được chọn vào, ước chừng một tháng hai tháng sau, chất lượng sữa đều rất cao, không ảnh hưởng hài tử dinh dưỡng.

Huống hồ, hiện tại Kỷ Uyển Thanh đã sinh con, chờ ở cữ xong, liền không thể lại đóng cửa không ra. Nàng có các thời điểm cần thiết ra cửa, cũng không thể làm bảo bảo bị đói chờ, bởi vậy nhũ mẫu ắt không thể thiếu.

Nếu đã dùng, liền không kém một chút, phu quân đau lòng nàng, nàng cũng không muốn lần nữa phất ý hắn.

Phu thê nói chuyện, bên này tiểu bảo bảo đã ăn no, bé buông ra nơi phát ra đồ ăn vẫn luôn ngậm nãy giờ, dẩu dẩu cái miệng nhỏ.

“Tiểu tử này.”

Cao Húc mỉm cười, cẩn thận tiếp nhận con trai trong lòng ngực thê tử, đặt trên giường, lại giơ tay thay thê tử cột lại vạt áo.

Tuyết trắng đẫy đà, làm ánh mắt hắn ám ám, khắc chế một phen mới không ngo ngoe rục rịch tâm tư.

“Chàng cũng không chê hôi sao?” Kỷ Uyển Thanh giận liếc hắn, cười trêu ghẹo.

Khi sinh sản cả người đổ mồ hôi, phảng phất giống ở trong nước vớt ra, cộng thêm ở cữ không cho phép dính nước, Hà ma ma chỉ vắt khăn ấm lau chùi thân mình cho chủ tử, một mực không thèm để ý nàng oán giận.

Nhũ mẫu quay đầu còn dong dài hồi lâu, thuyết minh đủ loại chỗ hỏng khi ở cữ không chú ý, làm lỗ tai Kỷ Uyển Thanh sinh kén, nàng chỉ phải lập tức giơ cờ trắng đầu hàng, mới ngăn chặn đối phương thao thao bất tuyệt.

Giờ phút này nàng nói chuyện, không quên nghiêng đầu ngửi ngửi, nhăn mặt tỏ vẻ không vui: “Thiếp cứ cảm thấy có chút mùi vị.”

Còn về Cao Húc có ghét bỏ hay không, nàng không thèm để ý, dù sao nên ghét bỏ hai ngày nay đã sớm ghét bỏ, cũng không đợi đến bây giờ.

Theo Hà ma ma nói, một khi hắn có rảnh liền chui vào phòng xép, ôm hài tử, ngồi ở trước giường, giống như bị dính trụ không chịu dời đi.

Kỳ thật trong lòng Kỷ Uyển Thanh ngọt ngào, trong lòng nam nhân này đã chặt chẽ yêu thương nàng.

“Nơi nào có mùi vị chứ?”

Cao Húc tỏ vẻ hoàn toàn không phát hiện, ngược lại hôn hôn môi anh đào nàng, cười nói: “Cô chỉ cảm thấy thơm.”

Nói ngọt như vậy, một năm trước mới vừa đại hôn là hoàn toàn không dám tưởng tượng, nhưng giờ phút này hắn nói được thành thạo thuần thục.

Không đúng, Hoàng thái tử nói lời này là phát ra từ nội tâm, hắn thật không cảm thấy có mùi vị.

Cao Húc trực tiếp động thủ, một tay xuyên qua đầu gối thê tử, một tay ôm nàng vai cổ, đặt nàng nằm trên giường: “Thái y nói, hiện giờ nàng không nên ngồi lâu lắm, nằm nói chuyện là được.”

Dặn dò vài câu, lại dịch dịch góc chăn, hắn một lần nữa ngồi ở mép giường, bế con trai vào trong ngực dỗ dành, động tác thuần thục rất nhiều, đã không thấy chút nào cảm giác mới lạ.

“Thanh Nhi, phụ hoàng ban tên cho con trai chúng ta, đại danh Cao Cảnh.”

Điểm này, Hà ma ma đã nói cho Kỷ Uyển Thanh, nhưng cung nhân ma ma không thể đề cập đại danh của chủ tử, bởi vậy đây là lần đầu nàng nghe nói tên con.

“Cảnh nhi, khá tốt.” Nàng gật đầu, tỏ vẻ thực vừa lòng.

Kỷ Uyển Thanh lấy tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ của con trai, ăn uống no đủ bảo bảo nửa tỉnh nửa ngủ, nâng mắt nhìn mẫu thân một cái, liền hoàn toàn khép lại mắt ngủ.

“Điện hạ, con trai còn chưa có nhũ danh, chàng đặt cho con đi.”

Cao Húc thực chờ mong hài tử, tuy biết chính mình khẳng định không thể đặt tên, nhưng như cũ đọc sách thật nhiều lần, có rảnh liền cân nhắc. Nàng xem ở trong mắt, ghi tạc trong lòng, nhưng hai ngày nay không gặp mặt hắn, lúc này mới nói ra.

“Được.”

Cao Húc quả nhiên đại hỉ, lập tức nói tiếp: “Cô từ trước xem qua, chữ ‘Hi’ không tệ.”

“Chữ ‘Cẩn’ cũng thực tốt, ‘Du’ cũng được.” Nhắc tới đề tài này, hắn nói liền nhiều lên, thao thao bất tuyệt, một hơi liền nói bảy tám chữ trước kia xem trọng.

Kỷ Uyển Thanh mỉm cười nghe: “Điện hạ là cha của Cảnh nhi chúng ta, chàng làm chủ là được.”

Cao Húc hứng thú bừng bừng, đảo qua cân nhắc mấy chữ này thật lâu, cuối cùng vẫn là nhất nhất không dùng: “Thanh Nhi, nhũ danh con trai chúng ta đặt là An Nhi đi.”

An, tức là bình an.

Vài lần cân nhắc rất nhiều chữ ngụ ý tốt đẹp, chung quy hắn vẫn chọn chữ nhìn như bình thường, kỳ thật ký thác mong đợi tốt đẹp nhất.

“Được.”

Vành mắt Kỷ Uyển Thanh có chút nóng lên, nàng chớp chớp, cười ứng: “Nhũ danh An nhi của chúng ta liền định ra.”

Cao Húc ôm An nhi không chịu buông tay, ngồi ở mép giường nói chuyện với thê tử hồi lâu, mãi đến khi Kỷ Uyển Thanh che miệng ngáp một cái, hắn mới đứng lên, cẩn thận đặt con trai vào xe nôi, lại gọi nhũ mẫu vào cửa thủ.

Hắn ra gian ngoài rửa mặt thay quần áo, sau đó liền về phòng trong.

Mấy ngày nay, Cao Húc đều ngủ trên giường La Hán ở gian ngoài phòng xép, làm bạn thê tử và con trai mới sinh.

Hôm nay Kỷ Uyển Thanh tỉnh, hắn cũng không sợ quấy rầy nàng yên giấc, trực tiếp tới giường phòng trong, bế nàng xê dịch bên trong giường, chính mình ngủ ở sườn ngoài.

“Điện hạ, chàng muốn ngủ ở đây sao?”

Cao Húc lên tiếng, ngay sau đó cười nói: “Nàng yên tâm, chuyện trong phòng này, một câu cũng không truyền ra bên ngoài.”

Ở cổ đại, cảm tình phu thê tôn trọng nhau như khách càng được đánh giá cao, giống bọn họ khó xá khó phân, trên thực tế là thực làm người lên án.

Đặc biệt Kỷ Uyển Thanh vẫn là Thái tử phi, một khi tuyên dương ra ngoài, tất nhiên sẽ rơi xuống tội danh không hiểu đúng mực, thậm chí là mị hoặc nam nhân.

Cao Húc phi thường rõ ràng điểm này, hắn đương nhiên sẽ không để thê tử rơi vào cục diện này, Thanh Ninh Cung hậu điện cho dù là chuyện lớn hay nhỏ, cũng sẽ không truyền ra nửa điểm tiếng gió.

“Dạ, thiếp biết.”

Kỷ Uyển Thanh đương nhiên sẽ không đẩy phu quân ra bên ngoài, cho dù hắn đi ra ngoài là ngủ một mình, nghiêng đầu hôn một cái trên má hắn xem như khen thưởng, nàng cười nói: “Thiếp không bỏ được chàng đi ra ngoài.”

“Thiếp cũng luyến tiếc chàng.”

Thấp thấp lời nói hàm giận mang si, Cao Húc tùy tay phất hạ màn gấm, quay đầu lại nhìn nàng thủy doanh doanh hai tròng mắt, trong lòng không nhịn được nóng lên.

Môi mỏng dán lên: “Cô cũng vậy.”

Màn gấm buông xuống, một cái hôn ôn nhu lại triền miên, nửa ngày mới tách ra, phu thê trán chạm trán, Cao Húc thấp giọng nói: “Thanh Nhi, vất vả nàng.”

Hắn nói thực nghiêm túc, Kỷ Uyển Thanh trong lòng ngọt: “Dạ, sinh An nhi rất đau, về sau chàng phải thương thiếp nhiều hơn.”

Hài tử biết khóc có sữa bú, nói không chỉ là hài tử, nàng không thịnh hành chịu khổ chịu tội không hé răng, lúc nên mềm giọng thì mềm giọng, lúc nên làm nũng thì làm nũng, cũng là một vũ khí sắc bén gắn bó cảm tình phu thê.

Cao Húc ôm chặt người trong ngực: “Cô biết, cô đều biết.”

Một lòng giống như ngâm trong nước ấm, mềm trướng mềm trướng, hỗn loạn nóng nóng đau, còn có nhè nhẹ ngọt ngào. Trước kia hai mươi năm, hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy, một hai năm nay, từ xa lạ đến quen thuộc, lại khiến hắn ngày càng trầm luân.

Phu thê hai người giao cổ ôm nhau, ôn tồn lưu luyến, thật lâu sau, Kỷ Uyển Thanh mới nói: “Điện hạ, ngày mai chính là lễ tắm ba ngày của An nhi chúng ta.”

Nàng ôm trong lòng ngực phu quân ấm áp rộng lớn, ngón trỏ có một chút không một chút cọ cổ áo ngủ hắn. Trên thực tế, nàng thực không muốn đánh vỡ không khí triền miên giờ phút này, nhưng ngày mai rất quan trọng, nàng không mở miệng không được.

Bởi vì lễ tắm ba ngày cử hành trong nội trạch, Cao Húc không thể tham dự, Kỷ Uyển Thanh ở cữ cũng không thể tham dự, ngược lại Khôn Ninh Cung Hoàng hậu, tất nhiên sẽ xuất hiện.

Bình luận

Truyện đang đọc