CON RỂ LÀ THẦN Y

“Ầm!”

Không thể xem thường lực sát thương của súng tự chế, đặc biệt là khi họng súng nhắm thẳng vào Lâm Thần!

May mắn là Lâm Thần phản ứng nhanh nên khi đối phương móc súng đã kịp thời nghiêng người né tránh, sau đó, anh chạy nhanh đến trước mặt người kia rồi đập mạnh vào khuỷu tay.

“A!” Đàn em của Lý Hào bị Lâm Thần tấn công, cơn đau khiến anh ta buông súng xuống, Lâm Thần nhanh chóng tiếp súng rồi chỉa vào Lý Hào.

“Có vẻ ông Lý không muốn hợp tác với tôi…”

“Anh hai tha mạng, anh hai tha mạng!” Lý Hào hoảng sợ, chân run lẩy bẩy không đứng vững làm ngã Từ Phong xuống, ông ta vội vàng quỳ dưới đất cầu xin Lâm Thần tha mạng cho mình.

Vốn Lâm Thần cũng không muốn gϊếŧ người, nếu có thì ông ta đã chết từ đời nào rồi. Anh lắc đầu nói với hai đàn em của Lý Hào: “Ông chủ các anh đang nằm trong tay tôi, nếu muốn ông ta sống thì mang người này đi quanh phố đi!”

“Hả?” Hai người kia nhìn Từ Phong không rõ sống chết đang nằm trên mặt đất, trên người mặc “đồng phục” nữ, dáng vẻ biếи ŧɦái nên bọn họ hơi do dự.

Lý Hào thấy vậy bèn giận dữ: “Hai người còn đứng ngốc ở đây làm gì hả? Còn không tranh thủ thời gian làm theo lời anh hai này nói đi!”

Rõ ràng bị người kề dao vào cổ và bị người cầm súng chỉa vào là hai thứ hoàn toàn khác nhau, cái sau còn đáng sợ hơn cái trước, họng súng đen ngòm còn vương mùi thuốc súng khiến Lý Hào có thể cảm nhận sức nóng của nó, dù có khoảng cách nhưng bây giờ ông ta không dám manh động làm bừa.

“Chúng tôi làm đây, làm đây!”

Hai đàn em bị Lý Hào mắng mới vội vàng kéo Từ Phong dậy, dưới sự chỉ huy của Lâm Thần, bọn họ nâng Từ Phong đứng dậy, tà váy phủ xuống bay thướt tha, hình ảnh đẹp đến nỗi Lâm Thần không nỡ nhìn.

“Được rồi, cứ làm theo lời tôi thì ông chủ các anh sẽ sống!”

Lâm Thần đuổi hai người kia đi, đợi bọn họ đi khuất, anh gọi điện thoại: “Có thấy thứ mà tôi mới gửi cho cô không? Cô biết mình nên làm gì rồi chứ!”

“Biết rồi, không ngờ anh sẽ làm cách này, lần này Từ Phong chết chắc rồi!” Từ Ly ở bên kia cười thật tươi đồng thời tim đập nhanh hơn bởi cô cảm thấy bản thân thật may mắn không trở thành kẻ thù của Lâm Thần.

Cúp điện thoại, Lâm Thần quay đầu nhìn Lý Hào, anh chợt nhớ ra để phát triển trong nước thì mình cần vài người hỗ trợ, cái con người Lý Hào này biết co biết duỗi, miễn cưỡng có thể dùng. Hơn nữa phía dưới ông ta có nhiều người, có thể xem xét để nhận bên người.

“Ông có quen biết với Từ Phong chắc cũng biết thân phận của anh ta nhỉ, dù hôm nay tha cho ông thì ông cũng khó thoát khỏi cơn giận của nhà họ Từ đâu!”

Lâm Thần thật lưu manh, ngay cả Từ Thái cũng phải khép nép khi gặp mình nên anh chẳng sợ kết thù, song Lý Hào lại khác, Từ Thái vì trấn an lòng người sẽ không bỏ qua cho ông ta.

Lý Hào cũng hiểu điều này, sau khi xác định Lâm Thần sẽ không gϊếŧ mình thì ông ta cũng tỉnh táo hơn, thông minh hơn. Nghe Lâm Thần nhắc đến, hiểu anh vẫn còn điều chưa nói nên ông ta dựng hai lỗ tai lên nghe ngóng.

“Muốn sống thì ông chỉ có một con đường, đó chính là trở thành người của tôi!” Trong nháy mắt, Lâm Thần phát huy khí thế kiềm nén từ nãy đến giờ làm cho Lý Hào trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Nhưng bây giờ Lý Hào đã tỉnh táo, sẽ không dễ bị lừa. Mặc dù sợ Lâm Thần, ông ta vẫn còn do dự một lát mới mở miệng hỏi: “Vậy anh hai đây có chắc chắn nhà họ Từ sẽ tha cho tôi không?”

“Ngay cả Từ Phong mà tôi còn hành hạ như thế, ông cảm thấy tôi không nắm chắc thì sẽ làm à?” Lâm Thần không nói rõ sức ảnh hưởng của mình với nhà họ Từ cho Lý Hào nghe, chuyện này không quan trọng, chỉ cần để ông ta hiểu rõ mình có khả năng bảo vệ ông ta khỏi tay nhà họ Từ là được.

“Những chuyện tôi muốn ông làm rất đơn giản, nghe theo sự sắp xếp và làm theo yêu cầu của tôi là đủ rồi. Tất nhiên, những chuyện này vừa sức với ông, tôi luôn hiểu một đạo lý, đó là đúng người đúng việc!”

Lâm Thần nói xong liền rời đi, anh nhìn thời gian có lẽ hai đàn em của Lý Hào đã đưa Từ Phong dạo một vòng quanh phố, còn Lý Hào xem như đã lên thuyền Lâm Thần, có muốn nhảy cũng không kịp.

Ra khỏi club Đế Hào, Lâm Thần đi con đường nhỏ, chưa đi được hai bước đã nhìn thấy ở giao lộ đèn xanh đèn đỏ đối diện là hai đàn em của Lý Hào và Từ Phong đã tỉnh chạy trở về, xung quanh có khá nhiều người đang cầm điện thoại chụp hình Từ Phong.

Thấy thế, Lâm Thần chỉ mỉm cười không can ngăn, đến nước này, Từ Phong đã không còn cơ hội trở mình, anh cũng chẳng muốn phí thời gian đi quan tâm.

“Đinh linh linh. Đinh linh linh.”

Nhạc chuông điện thoại Lâm Thần vang lên, từ khi anh rời khỏi nhà họ Giang thì máy này cũng ít vang lên, đa số là liên hệ với Từ Ly, Lâm Thần tưởng rằng Từ Ly gọi cho mình nên không nhìn đã lên tiếng: “Gì vậy? Có vấn đề gì sao?”

“À… anh là Lâm Thần đúng không?” Bên kia là giọng nữ hơi quen tai nhưng chắc chắn không phải Từ Ly.

Lâm Thần hỏi: “Cô là ai?”

Đối phương vội vàng trả lời: “Em… em là Lâm Dĩnh, em lấy điện thoại của chị Từ Ly để gọi. Em muốn nói một tiếng cảm ơn anh, sẵn mời anh một bữa cơm, khi nào anh rảnh…”

“Lời cảm ơn thì tôi nhận, còn bữa cơm thì thôi. Sắp tới tôi rất bận.” Lâm Thần quả quyết từ chối, mà đúng thật anh cũng không có đủ thời gian đi gặp mấy người râu ria.

Ai ngờ Lâm Dĩnh cố chấp lại mở lời: “Thật ra ngoài chuyện ăn cơm thì em muốn anh giúp một chuyện, nó liên quan tới bí mật viên ngọc xanh!”

“Ồ? Cô còn có viên khác à?” Lâm Thần nhanh chóng liên tưởng đến chuyện phía trên.

Lâm Dĩnh lắc đầu từ chối, cô ta nói: “Không có, em chỉ biết nó có liên quan tới bí mật viên ngọc xanh. Em biết viên ngọc này được chị Từ Ly mua, dùng 500 vạn để đổi ân đức của anh với em và bà nội là không thể nào nên em muốn kể bí mật cho anh nghe!”

Nghe Lâm Dĩnh nói vậy, Lâm Thần trở nên hứng thú chuyện liên quan tới bí mật viên ngọc xanh. Từ trước đến nay, Lâm Thần luôn thích thú với những bí mật về cổ vật và đồ quý, nếu một bữa cơm có thể đổi lấy tin tức này thì có thể suy nghĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc