CON RỂ LÀ THẦN Y

Theo lý thuyết, Lâm Thần cũng nên gọi ông nội của Giang Ngưng là ông nội, Lâm Thần cũng đã từng gọi như thế rồi, có điều người thân của ông cũng không mấy ai để tâm là bao, cho nên sau này Lâm Thần cũng ít đến đó.

Ông lão vẫn luôn im lặng đối với Lâm Thần, nhưng chưa bao giờ coi thường Lâm Thần chút nào, thậm chí ông còn cổ vũ Lâm Thần nên đi nhìn thế giới bên ngoài kia thật nhiều, đừng cứ mãi ở nhà cả ngày như một bảo mẫu như vậy, đây cũng là nguyên nhân Lâm Thần có thể vui vẻ đồng ý.

"Tôi có cần chuẩn bị quà cáp gì không?" Lâm Thần thuận miệng hỏi một câu, sau đó lại nghĩ, lúc đến thành phố Cổ Ngoạn, có thể mua cho ông cụ Giang vài món đồ.

Không nghĩ đến Giang Ngưng cũng đã cân nhắc chuyện này từ lâu rồi, vì Lâm Thần đồng ý vô cùng dứt khoát, cô vui vẻ cười cười nói nói: "Cái này không cần đâu, tôi đã chuẩn bị cho anh rồi, lần trước ở thành phố Cổ Ngoạn, tôi đã mua hai chuỗi hạt phật, đến lúc đó, mỗi người tặng ông một chuỗi là được rồi."

Nghe Giang Ngưng nói đã chuẩn bị quà cho ông cụ Giang từ sớm rồi nên Lâm Thần bỗng cũng cười cười theo cô, tuy rằng anh không lên tiếng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất ấm áp, dường như mọi chuyện đã trở về như trước đây...

Sau khi xác định sẽ đi cùng Giang Ngưng tham gia buổi tiệc sinh nhật chúc thọ của ông cụ Giang, hai ngày sau đó, Lâm Thần không có chuyện gì làm, chỉ ở trong nhà luyện chữ, biết ông cụ Giang thích bảng chữ mẫu, cho nên anh dự định sẽ tự viết một bảng chữ mẫu lại rồi tặng cho ông ấy, xem như bày tỏ chút tâm ý.

Có điều trước khi tham gia tiệc sinh nhật chúc thọ của ông cụ Giang, Lâm Thần vẫn còn việc phải làm, đó chính là anh đã đồng ý sẽ làm bạn trai Lâm Dĩnh một hôm, hai ngày trôi qua rất nhanh, cuối cùng Lâm Thần cũng viết ra được một bảng chữ mẫu, có thể xem như khá hài lòng, lúc này, Lâm Dĩnh gọi điện thoại tới.

Tự ý thức được đã đến lúc phải thực hiện nghĩa vụ của một bạn trai một ngày, Lâm Thần tùy ý thay một bộ đồ rồi đi xuống lầu, Lâm Dĩnh rất hăng hái, đã đứng dưới nhà trọ của Lâm Thần, đợi anh, chắc hẳn cô có được địa chỉ của Lâm Thần từ chỗ Từ Ly.

"Đi thôi nào bạn trai của em!" Nhìn thấy Lâm Thần, Lâm Dĩnh cười, đi đến.

Hôm nay cô bận một cái váy dài màu xám trắng, là váy xếp tầng, rất có khí chất, đến cả Lâm Thần cũng phải chăm chú nhìn nhiều hơn một chút, Lâm Dĩnh vừa vặn nhìn thấy cảnh này, cô rất vui.

Lâm Dĩnh nắm lấy váy, xoay một vòng trước mặt Lâm Thần, sau đó có vẻ khá hài lòng, hỏi anh: "Thấy thế nào hả? Chắc sẽ không khiến bạn trai em mất mặt đấy chứ."

Sau khi bà khỏi bệnh, Lâm Dĩnh cũng trở nên vui vẻ, hoạt bát hơn rất nhiều, đây là chuyện tốt, nếu không một cô gái xinh đẹp như vậy suốt ngày ủ rũ, buồn bã thì thật đáng tiếc.

Tiếc là Lâm Thần vô tình, anh chỉ xem cô như một người dẫn đường mà thôi: "Đi thôi, lên xe, cô chỉ đường đi!"

Lâm Dĩnh chu chu môi, cô có hơi buồn, nhưng vẫn leo lên xe theo anh, vừa kéo dây an toàn vừa nói: "Không phải em đã nói với anh rồi sao, đến quán rượu Quan Hoa đi, đó là quán rượu lớn nhất ở thành phố Sùng Châu, ở đất Sùng Châu, chắc hẳn anh biết nó nằm đâu rồi đúng không?"

Thôi đừng nói tới nữa, Lâm Thần không tính là quá rành về Sùng Châu, sau khi anh ở rể ở nhà họ Giang, hầu hết mọi lúc anh đều ở nhà chờ đợi, rất ít khi đi ra ngoài, cho nên không biết rõ đường đi đến nhiều nơi, có người chỉ đường thì quá tốt, còn lúc không có ai chỉ thì chỉ có thể sử dụng hướng dẫn chỉ đường thôi

Cũng còn may, Lâm Dĩnh tương đối khá quen đường ở Sùng Châu, bản thân Sùng Châu cũng không quá lớn, cho nên Lâm Dĩnh vô cùng thành thạo chỉ đường đi, chỉ khoảng mười phút đồng hồ, Lâm Thần đã lái xe đến quán rượu rồi.

Đỗ xe vào trong dưới sự hướng dẫn của người gác cửa, Lâm Thần và Lâm Dĩnh xuống xe, hôm nay có rất nhiều chiếc xe hạng sang đậu ở bãi đậu xe của quán rượu Quan Hoa, không phải xe sang theo nghĩa truyền thống mà là xe sang theo phong cách rất nổi bật, hình như có nhân vật lớn nào đó đã đến đây.

Người khác có thể không biết nhưng Lâm Thần thì rất rõ ràng, những vị sở hữu mấy chiếc xe này chắc chắn không thể không liên quan đến Trần Khắc Giản, trên đường tới đây anh cũng nghe những gì Lâm Dĩnh nói rồi, hôm nay Trần Khắc Giãn dẫn thêm vài người bạn sang, nói cho hay thì là đến gặp mặt, giới thiệu mấy người bạn cũ, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là để huênh hoang cái sĩ diện.

Vừa nghĩ đến sắp được gặp Trần Khắc Giãn, tâm trạng Lâm Thần khó tránh có hơi căng thẳng, vừa lúc đó, Lâm Dĩnh bỗng đặt tay lên cổ tay Lâm Thần, hành động này của cô khiến Lâm Thần có hơi ngạc nhiên, lúc anh lấy lại tinh thần thì hai người đã đi đến cửa quán rượu rồi..

Tiếp viên ở đây có nhiệm vụ phục vụ, tiếp đón những người tham gia buổi họp lớp này, Lâm Dĩnh muốn khiến anh ta không thể chê vào đâu được, nên nhất định phải đóng rõ vai trò cặp đôi yêu đương với Lâm Thần ngay từ lúc này.

Lâm Thần cũng đã đồng ý làm bạn trai Lâm Dĩnh một ngày, cho nên cũng không quá tùy ý, nghiêm túc đưa Lâm Dĩnh vào bên trong quán rượu, sau đó được một người phục vụ dẫn đến phòng rượu tổ chức họp lớp hôm nay.

Đây là phòng lớn nhất trong quán rượu Quan Hoa, có một cái tên cũng rất khí phách - Quán Quân Các!

"Ô ô ô! Đây không phải là cô gái tài sắc vẹn toàn Lâm Dĩnh của chúng ta đây sao, nghe Liễu Liễu nói gần đây cô ở bên một vị giàu có nào đó nhỉ, không phải người ngồi cạnh cô đấy chứ hả?"

Thật đúng là không tốt chút nào, vừa vào đến cửa phòng đã gặp ngay một cô ả miệng lưỡi sắc nhọn, chanh chua, đanh đá, hoàn toàn không nể mặt Lâm Dĩnh chút nào, chuyện này khiến Lâm Thần bỗng có hơi đau đầu, anh có thể đoán ra tiếp sau đây chắc hẳn mình sẽ phải đối mặt với biết bao nhiêu người cùng cái dạng với cô gái này rồi.

"Mắt cô mù à, đây là bạn trai tôi đấy, được không hả, đừng có nghe ở đâu rồi nói nhảm, mắt mù thì thôi đi, đầu óc còn có vấn đề nữa!"

Tính tình Lâm Dĩnh cũng không nhỏ đâu, đối mặt với vấn đề có người thẳng thừng công kích người bên cạnh cô, cô sẽ không để yên, chắc chắn sẽ phản kích lại người kia.

Cô ả còn đang định cãi nhau với Lâm Dĩnh thì nghe thấy tiếng đàn dương cầm bên trong nên thay đổi ý định, chạy vội vào, để lại Lâm Dĩnh và Lâm Thần trố mắt nhìn nhau.

"Tiếng đàn dương cầm này có sức hấp dẫn gì à? Còn nữa, hình như các bạn học của cô không hợp với cô lắm thì phải?"

Chỉ có thể nói, hiếm lắm mới thấy cảnh này, những gì hôm nay Lâm Thần gặp phải, hoàn toàn khiến anh nghi ngờ quyết định đến buổi họp lớp của bạn bè Lâm Dĩnh là quyết định sai lầm nhất cuộc đời mình, nếu không phải vì Trần Khắc Giản, anh chả thèm đến cái nơi này đâu!

"Trần Khắc Giản ở nước ngoài học chơi đàn dương cầm, chắc anh ta đang đánh đàn, cho nên mấy cô ả mê anh ta đứng ngồi không yên, về phần lý do vì sao bọn họ không hợp với em, em nghĩ chắc họ không thích nhìn thấy Trần Khắc Giản quấn lấy em thôi..."

Có thể nghe thấy trong lời Lâm Dĩnh hoàn toàn không có chút kiêu ngạo nào, tất cả chỉ mang theo tâm sự ngổn ngang, vô cùng bất đắc dĩ, Lâm Thần cười cười: "Theo lý thuyết mà nói, Lý Khắc Giản này rất ưu tú, chẳng lẽ cô không có chút rung cảm nào với anh ta sao?"

Không nghĩ tới Lâm Dĩnh lại bày ra vẻ chán ghét anh ta, cô lắc đầu nói: "Đó là vì anh chưa thấy con người thật của anh ta thôi, đến bây giờ em vẫn còn nhớ rõ lúc anh ta chán ghét một người là thế nào, làm sao có thể bị anh ta mê hoặc được chứ!"

"A?" Lâm Thần bắt đầu tò mò, hiểu hơn về quá khứ và con người thật của Trần Khắc Giãn là chuyện vô cùng tốt đối với Lâm Thần, không nghĩ tới hôm nay đi tham dự họp lớp với Lâm Dĩnh sẽ biết được thêm mớ thông tin này: "Nói nghe chút đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc