CON RỂ LÀ THẦN Y

"Tro dưới đáy nồi thực chất là một loại thành phần trong y học Trung Quốc cổ xưa."

Lúc này, một vị bác sĩ già trong phòng điều trị mới gật đầu nói:"Tên của nhọ nồi trong y học Trung Quốc là Bách Thảo Sương hay Táo Đột Mặc, nó có tác dụng cầm máu và làm giảm bệnh tiêu chảy rất tốt".

"Nhưng…” Vị bác sĩ già do dự nhìn Lâm Thần, có vẻ như không biết nên nói hay không.

“Không thành vấn đề, nếu có điều gì thì cứ nói thẳng.” Lâm Thần nhìn vị bác sĩ già rồi nói.

"Tro dưới đáy nồi này nói chung là dùng để bôi ngoài. Nó có tác dụng tốt trong việc giảm ho ra máu, chữa trị chứng bạch đới của phụ nữ. Nhưng nó cũng có một mặt khác không tốt lắm."

Vị bác sĩ già biết thân phận và năng lực của Lâm Thần nên lúc này có chút do dự.

Những người trong phòng điều trị nhìn Lâm Thần và vị bác sĩ già chăm chú, khuôn mặt ai cũng tràn đầy kinh ngạc.

Lâm Thần nói công dụng chữa bệnh bằng tro dưới đáy nồi vốn đã là một điều không thể tin được, nhưng sau đó vị bác sĩ già thậm chí còn dùng lý thuyết của y học Trung Quốc cổ để khẳng định rằng tro dưới đáy nồi thực sự có thể chữa bệnh.

Điều này thực sự đã làm mở rộng tầm mắt của những bác sĩ này.

“Không chỉ là như thế, vị bác sĩ này e rằng còn cần phải chuyên tâm học tập hơn.” Lâm Thần lắc đầu nói.

"Bác sĩ Lâm, anh còn lý do nào khác sao?" Lúc này nhìn Lâm Thần trước mặt, vị bác sĩ già càng trở nên nghiêm túc hơn.

Ngay cả Giang Ngưng bên cạnh cũng có chút mơ hồ, cô chăm chú nhìn Lâm Thần đồng thời muốn xem xem rốt cuộc thành phần ấy có thể chữa được bệnh cho mẹ cô không.

"Thực ra, tình hình lúc này của bà ấy vừa đơn giản lại vừa phức tạp."

Lâm Thần cho biết: "Nhìn bề ngoài, khuôn mặt của bà ấy trắng xanh, đó là triệu chứng của việc không đủ khí và máu nhưng thực chất đây là hiện tượng chảy máu trong. Hay trong y học phương Tây còn gọi nó là chảy máu nội tạng.”

Chảy máu nội tạng ư? Khi nghe được những lời này, các bác sĩ xung quanh lại càng bàng hoàng hơn.

Vương Mai mới vừa vào phòng chẩn đoán và điều trị, chưa trải qua bất kì kiểm tra nào của phía Tây y mà Lâm Thần lại có thể kết luận chính xác rằng bà ấy bị chảy máu nội tạng.

Vậy thì chỉ có một trong hai khả năng, một là Lâm Thần đã biết trước điều này, hai là năng lực chẩn đoán của anh quá tốt, anh thậm chí còn không cần kiểm tra đến lần thứ hai.

Một bác sĩ nếu muốn có được khả năng này thì chỉ có một cách duy nhất là phải có kinh nghiệm chẩn đoán và điều trị vô cùng phong phú.

Tuy nhiên, Lâm Thần còn rất trẻ và dường như là đang ở độ tuổi hai mươi. Vậy tại sao anh lại có một năng lực xuất chúng như vậy?

Lúc này, ngay cả vị bác sĩ già bên cạnh cũng không thể tin được.

Giang Ngưng biết rõ những người xung quanh đang suy nghĩ gì trong đầu, cô biết rằng mối quan hệ giữa Vương Mai và Lâm Thần như lửa với nước. Lần này Lâm Thần muốn đến gặp Vương Mai là vì thể diện của chính mình nên hai người bọn họ làm sao có thể gặp mặt trước được chứ?

"Vậy, bác sĩ Lâm, anh có cách nào chữa trị không?"

Vị bác sĩ già nhìn Lâm Thần rồi hỏi, trong mắt lúc này lộ ra sự ngưỡng mộ rất lớn với anh, như thể là một người học sinh hiếu học đối mặt với người thầy uyên bác.

Mọi người đều biết rằng vị bác sĩ già này là giám đốc khoa ngoại trú của một bệnh viện trực thuộc tập đoàn Ngưng Thần và ông ấy cũng có rất nhiều kinh nghiệm trong việc chẩn đoán và điều trị.

Ngay cả giám đốc khoa ngoại trú cũng coi Lâm Thần như một vị bác sĩ thiên tài, vậy thì năng lực của Lâm Thần trong lĩnh vực y học thực sự rất tốt.

“Thật ra có một cách đó chính là cho bà ấy uống thuốc, chúng ta có thể sử dụng Bách Thảo Sương để giúp giải quyết tắc nghẽn trong các cơ quan nội tạng."

Mặc dù Lâm Thần nói một cách bình tĩnh nhưng những người xung quanh không khỏi sửng sốt.

"Cái gì, bác sĩ Lâm, anh nói nghiêm túc đấy chứ?”

"Nếu dùng đúng liều lượng của Bách Thảo Sương thì quả thật là có thể chữa bệnh cứu người, nhưng nếu dùng sai cách cũng sẽ gây họa cho bệnh nhân."

"Nếu bệnh nhân ăn phải thứ này, sẽ trực tiếp chết ư?”

Một số bác sĩ tại phòng điều trị tỏ ra nghi ngờ, ngay cả vị bác sĩ già cũng cảm thấy khó tin, khuôn mặt kinh ngạc nhìn Lâm Thần.

Giang Ngưng tuy là một bác sĩ của khoa chính quy nhưng thật ra cô cũng không hiểu về Bách Thảo Sương cho lắm.

Nhưng trên bách khoa toàn thư về dược liệu hay các dược liệu có thẩm quyền khác đều ghi rõ đây là loại thuốc dùng để bôi ngoài.

"Đúng, loại thuốc này là dùng để bôi ngoài. Tuy nhiên phải kết hợp giữa uống thuốc và phương pháp xoa bóp nhất định thì mới có thể thực sự phát huy được tác dụng của những loại thuốc này." Lâm Thần nghiêm túc nói.

"Vậy thì, xin bác sĩ Lâm hãy mau trị bệnh." Vị bác sĩ già nghe xong những lời này, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc đồng thời trầm ngâm gật đầu.

"Nhưng anh định tìm tro dưới đáy nồi này ở đâu?"

"Ngay cả khi bác sĩ Lâm có tài năng y học tuyệt vời cũng chưa biết sẽ tìm thành phần này ở đâu, nếu như vậy thì có thể sẽ không có cách nào để chữa khỏi bệnh."

"Đúng."

Mọi người xung quanh đang bàn tán rất sôi nổi thì đúng lúc này một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng đen với dáng vẻ nông dân đi vào cửa phòng điều trị, đây chính là Trần Lão Thất.

"Bác Trần."

Lâm Thần đã từng có cơ hội đi qua thôn Trần Gia, anh thấy lối sống ở đây tương đối lạc hậu. Người dân ở đây về cơ bản áp dụng lối sống nguyên thủy nhất và có lẽ anh có thể tìm thấy tro của đáy nồi ở thôn Trần Gia.

"Bác sĩ Lâm, anh đừng khách sáo, tôi đến đây để đặc biệt cảm ơn vì anh đã chữa bệnh cho người trong thôn chúng tôi."

Khi nhìn thấy Lâm Thần, Trần Lão Thất vui mừng khôn xiết, sau khi hàn huyên mấy câu đột nhiên có mười mấy người giống như nông dân đi vào bên trong bệnh viện.

Lâm Thần trong nháy mắt đã nhận ra cô gái nhỏ Tiểu Quyên mà anh điều trị trong làng.

"Tiểu Quyên, mau tới chào chú đi,đây chính là người đã chữa bệnh cho con."

Người phụ nữ có mái tóc hoa râm vội vàng chạy tới ôm lấy Tiểu Quyên gầy gò và nói với Lâm Thần:"Cảm ơn cậu, từ nay về sau cậu chính là ân nhân của thôn chúng tôi.”

Người phụ nữ ấy vừa nói vừa định quỳ xuống nhưng đã bị Lâm Thần ngăn lại.

“Bác gái, đây là điều cháu nên làm, bác làm như vậy khiến cháu rất ngại, bác mau đứng lên đi.” Lâm Thần xấu hổ nói.

"Chúng tôi cũng không có gì báo đáp và không giúp được gì cho cậu, điều này khiến chúng tôi thật hổ thẹn.”

"Đúng vậy, tuy rằng bây giờ tôi không có gì báo đáp cậu nhưng nếu cậu cần chúng tôi giúp gì thì chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."

"Mọi người đừng làm như vậy, đây là điều tôi nên làm mà."

Lâm Thần cũng cảm động trước những con người bình dị này, anh nhanh chóng nói:"Kỳ thật, tôi cũng có một chuyện muốn mọi người giúp."

Bình luận

Truyện đang đọc