CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Bạc Dạ có vẻ như đang phát cáu, anh kéo Đường Thi đến bên cạnh ghế ngồi, Khương Thích kêu lên một tiếng, Bạc Dạ quay lại nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng.

Anh bám chặt Đường Thi không buông, những người còn lại đang ngồi trên ghế cũng đứng dậy, ai cũng cho rằng sắp đánh nhau nên muốn tránh xa một chút.

Khương Thích giận đến đỏ bừng hai mắt, chỉ vào Bạc Dạ: "Anh mau bỏ Đường Thi ra!"

Bạc Dạ cười giễu cợt: "Cô lấy tư cách gì mà dám dạy bảo tôi?"

Khương Thích bật cười trước câu nói của anh: "Anh lấy tư cách gì mà bắt cô ấy đi! Bạc Dạ, ngay từ đầu anh đã không muốn cô ấy ở bên cạnh mình, vậy mà hiện tại lại anh cứ dán lấy cô ấy không buông!"

Bạc Dạ bị Khương Thích mồm năm miệng mười làm cho giận dữ nhưng anh lại mỉm cười, Đường Thi muốn rút tay mình ra, không ngờ người đàn ông này lại không chịu, anh dùng sức nắm chặt lấy tay cô bước ra ngoài. Tất cả mọi người đều quay đều lại đây vây xem, nhìn thấy gương mặt kia của Bạc Dạ lại vội vã quay đầu ai làm việc nấy, Đường Thi không chịu được tính vũ phu của Bạc Dạ, cả khuôn mặt cũng đã đỏ bừng: "Mọi người đều đang nhìn kìa! Anh mau buông tay tôi ra!"

"Nếu biết mọi người đang nhìn thì sao em không ngoan ngoãn một chút!" Bạc Dạ trực tiếp kéo cô vào lôi thoát hiểm, sau đó đóng cửa thật mạnh, dứt khoát cắt đứt ánh nhìn tò mò của mọi người.

Tay người đàn ông để trên cổ cô, hơn nữa còn dùng tư thế không rõ ràng siết chặt lại, Đường Thi nở nụ cười lạnh đến thấu xương: "Bạc Dạ, anh lại muốn vũ nhục tôi có đúng không?"

Cả người Bạc Dạ run lên, cúi đầu nhìn người con gái trong vòng tay mình.

Theo bản năng anh không muốn bộ dạng say xin của cô bị ai nhìn thấy, vì vậy anh mới muốn nhốt cô lại!

Suy nghĩ này không biết nảy ra từ bao giờ, nó có ảnh hưởng như thế nào đến anh?

Bạc Dạ buông tay ra, Đường Thi ngồi xổm xuống xoa cổ họng của mình, cô gái bị ép buộc đến chảy nước mắt, vành mắt đỏ hồng nhìn Bạc Dạ, cô chỉ nói một chữ: "Cút!"

Từng đường gân trên đầu Bạc Dạ giật giật, tôn nghiêm của anh lại bị người ta coi thường một lần nữa, anh kéo cổ áo trước ngực Đường Thi lại, đặt cô dưới thân mình, hôn cô mãnh liệt.

Khoang miệng bị người khác xâm chiếm, Đường Thi lập tức dùng sức quay mặt đi, thanh âm của cô gái vang lên, như là sự phòng ngự cuối cùng: "Anh buông tôi ra! Tôi ghét anh!"

Bạc Dạ không thể khống chế, anh vung tay tát một cái lên mặt cô.

Một cái tát này, triệt để thức tỉnh Đường Thi, quần áo cô hỗn độn, hốc mắt đỏ bừng, nửa bên mặt vô cùng đau nhói, đến nỗi tai ong ong đau đớn, cô phục hồi lại tinh thần, che mặt mình, toàn thân không ngừng run rẩy.

Bạc Dạ luống cuống, lập tức đè lại bả vai của cô, thế nhưng ba hai tiếng xin lỗi nơi đầu môi lại không biết nói ra như thế nào, anh sợ, nháy mắt kia vừa

thấy Đường Thi ngẩng đầu lên giống như con dao nhỏ cứa vào trái tim anh!

"Anh..."

Người con gái hung hăng hất tay Bạc Dạ ra, sức lực không đủ thiếu chút nữa đã ngã xuống, Bạc Dạ ở phía sau ôm lấy cô, Đường Thi ra sức giãy thoát

khỏi vòng tay anh, thời khắc cơn đau trên mặt truyền đến càng làm sâu sắc nói đầu trong lông, trai tim anh đã chết lặng! Anh mắt cô nhìn Bạc Dạ lạnh lùng khiến cho người đàn ông kia luống cuống, hai người như vừa xảy ra một cuộc hỗn chiến, cô chạy, anh đuổi. Sau đó lại có người mở cửa thoát hiểm, ánh sáng theo đó chiếu vào bên trong, Đường Thi ngã vào lòng Tô Kỳ!

Anh ta nhìn người con gái đầu tóc rối bù va vào lồng ngực mình, khuôn mặt bị đánh đỏ rực của cô ấy, hứng thú nở nụ cười: "Bị đánh cô tìm đến tôi rồi sao?"

Anh cũng không phải chồng của cô ấy!

Đường Thi vội vàng rút lui, bước chân hấp tấp như thể đang chạy trốn, hình bóng người con gái biến mất giữa đám người, Bạc Dạ mới từ bên trong đuổi theo.

Bình luận

Truyện đang đọc